Cố Hàm sắp xếp cho anh trai Trì Nghiệp Đàn — Trì Diệc Ôn vào một phòng đơn trong khoa anh. Bình thường, trước cuối tuần, những bệnh nhân không có vấn đề gì sẽ được xuất viện, dọn giường cho những bệnh nhân sẽ nhập viện vào tuần sau. Đúng lúc phòng bệnh đơn này còn trống, Cố Hàm suy xét đến việc Trì Nghiệp Đàn chắc chắn sẽ thường xuyên đến thăm Trì Diệc Ôn, lỡ như hắn bị người trong phòng bệnh nhận ra cũng không tiện, với lại, Trì Nghiệp Đàn có lẽ cũng không thiếu tiền, nên tự quyết định giúp hắn.
Trì Nghiệp Đàn có một anh trai, Cố Hàm biết, chỉ là xưa nay chưa bao giờ gặp, không ngờ tới lần đầu tiên gặp mặt lại là trong tình huống này. Ngoại hình Trì Diệc Ôn không quá giống Trì Nghiệp Đàn, người cũng rất gầy, mặt mày nhu hòa hơn Trì Nghiệp Đàn một chút, nhưng ấn tượng đầu tiên để lại cho người khác không phải là ôn hòa, có lẽ là bởi vì cơ thể không khỏe, mi tâm nhíu chặt, còn vấn đề sau khi tỉnh lại bộ dáng như thế nào, tạm thời rất khó đoán.
Cố Hàm nói chuyện với bác sĩ Phong, biết được cụ thể tình trạng cơ thể của Trì Diệc Ôn. Trì Diệc Ôn trời sinh thể trạng yếu, tim cũng có vấn đề, lúc bé đã từng làm phẫu thuật tim, nhưng cũng không giúp y hoàn toàn thoát khỏi các vấn đề phức tạp về tim, chỉ là không ảnh hưởng đến tính mạng mà thôi. Dạ dày yếu, cộng thêm áp lực công việc lớn, việc Trì Diệc Ôn cần làm nhất đó chính là điều dưỡng cho tốt, nếu như tĩnh dưỡng đàng hoàng, sau này sức khỏe thân thể cũng sẽ cải thiện, nhưng nếu như Trì Diệc Ôn biết yêu quý cơ thể mình như thế, thì đã không bị ngất xỉu vì tụt huyết áp.
Bác sĩ không sợ bệnh nhiều khó chữa, sợ nhất là người bệnh không phối hợp, mặc dù chưa từng giao tiếp với Trì Diệc Ôn, nhưng Cố Hàm đã xếp y vào hàng ngũ bệnh nhân không nghe lời.
Trì Nghiệp Đàn đi làm thủ tục nhập viện cho Trì Diệc Ôn. Lúc quay lại, Trì Diệc Ôn đã được an bài ổn thỏa.
“Có cần thuê người chăm sóc không?” Cố Hàm hỏi.
Dì Khang khoát tay: “Không cần, không cần, người trong nhà sẽ thay phiên tới chăm sóc, người khác chăm, có lẽ Diệc Ôn cũng không quen.”
Cố Hàm gật đầu, trong nhà có sắp xếp là được.
Dì Khang kéo tay Cố Hàm: “Cám ơn con…, Diệc Ôn giao cho con.”
“Dì khách sáo rồi, chữa bệnh cứu người vốn dĩ là chức trách của con. Con cho dì số điện thoại, có chuyện gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho con.” Cố Hàm nói.
“Được, được.” Trì Diệc Ôn không có vấn đề gì, dì Khang cũng bình tĩnh lại.
“Dì Khang, lát nữa con đưa dì về.” Trì Nghiệp Đàn nói.
Dì Khang đau lòng nhìn Trì Diệc Ôn vẫn chưa có tỉnh còn đang nằm trên giường, nói: “Không cần đâu, dì gọi tài xế đến đón, tiện thể kêu Tiểu Hồ đến chăm sóc Diệc Ôn.”
Cố Hàm không hiểu rõ tình huống hiện tại trong nhà Trì Nghiệp Đàn, chỉ biết điều kiện gia đình Trì Nghiệp Đàn cũng không tệ lắm, nên cũng không tiện xen vào.
Trì Nghiệp Đàn gật đầu: “Cũng được.”
Dì Khang giãn mày nở nụ cười: “Sáng mai dì sẽ mang cơm vào cho Diệc Ôn, con không cần phải lo lắng.”
Một lát sau, tài xế cùng Tiểu Hồ đến, còn mang theo một số đồ dùng cần thiết.
Tiễn dì Khang đi, Trì Nghiệp Đàn lại dặn dò Tiểu Hồ mấy câu, mới rời khỏi phòng bệnh.
Cố Hàm đang đứng ở quầy trực của y tá dặn dò y tá để ý đến Trì Diệc Ôn nhiều hơn, những bệnh nhân mới tới đều phải chú ý nhiều một chút.
Trì Nghiệp Đàn đứng trên hành lang suy nghĩ một lát, đến khi Cố Hàm quay đầu nhìn hắn, Trì Nghiệp Đàn mới đi qua: “Tôi mời em ăn cơm.”
Cố Hàm bận trước bận sau giúp đỡ nhiều như vậy, bất luận là suy xét từ góc độ nào, hắn đều phải mời Cố Hàm ăn bữa cơm.
Cố Hàm chớp mắt nhìn, cười nói: “Được.”
Cũng không chọn chỗ sang trọng gì, Cố Hàm nói đi ăn lẩu, Trì Nghiệp Đàn không có ý kiến, tìm kiếm một chút, gần đây có một quán lẩu được đánh giá khá cao, liền mang Cố Hàm đến đó.
Đậu xe xong, Cố Hàm xuống xe, thay vì đi về hướng quán lẩu, anh lại đi về phía tiệm bán đồ ăn vặt phía bên kia.
Trì Nghiệp Đàn liếc nhìn menu treo trước cửa, món đặc trưng của tiệm là bánh rán Doraemon và bánh cá, ngoài ra còn có bánh mochi, takoyaki, và các loại xiên que ăn vặt.
Trì Nghiệp Đàn không đi sang cùng, mà đứng bên cạnh xe chờ.
Không bao lâu, Cố Hàm xách hai cái túi giấy trở về: “Lâu lắm rồi không ăn, món này bây giờ rất hiếm thấy.”
Cố Hàm mua hai cái bánh rán Doraemon, thời bọn họ học trung học thứ này rất phổ biến, bây giờ hầu như đã không còn nhìn thấy. Trung học khi đó, trước tiết tự học buổi tối, Cố Hàm cùng Trì Nghiệp Đàn cũng giống như những bạn học khác ra ngoài ăn tối, trên đường quay về Trì Nghiệp Đàn sẽ mua hai cái ở chỗ xe đẩy của chị gái bán bánh rán, Cố Hàm một cái, hắn một cái. Lúc đó bọn họ đang ở tuổi ăn tuổi lớn, áp lực học tập cũng lớn, mỗi ngày ăn bao nhiêu cũng không béo lên được, ăn chút đồ ngọt cũng là một cách để giảm bớt áp lực.
“Mùi vị cũng không tệ lắm.” Cố Hàm nhận xét, vẫn là mùi vị giống chỗ trường trung học đó, chỉ là có hơi ngọt.
Trì Nghiệp Đàn cũng ăn, không có bình luận gì, mùi vị vẫn là mùi vị cũ, nhưng cảm giác đã không còn là cảm giác xưa.
Vào quán lẩu, Cố Hàm không hề khách khí gọi một bàn đồ ăn, lẩu vẫn là tương đối dễ ăn.
Cố Hàm thả đồ ăn vào nồi trước, Trì Nghiệp Đàn không để cho Cố Hàm phải làm một mình, hắn cũng giúp đỡ thả đồ ăn vào, vô thức đem những món Cố Hàm thích thả vào phía bên anh, vào lúc này hắn mới phát giác, bản thân thế mà còn nhớ rõ sở thích của Cố Hàm đến vậy.
“Anh nên khuyên bảo anh trai anh nhiều một chút, công việc tuy quan trọng, nhưng không thể hủy hoại cơ thể.” Cố Hàm nói chuyện về Trì Diệc Ôn, cũng là thật tình nhắc nhở Trì Nghiệp Đàn, thân thể Trì Diệc Ôn vốn không tốt, hiện tại bởi vì lao lực quá độ mà ngất xỉu, với tình trạng hiện nay của Trì Diệc Ôn, té xỉu là còn may, nếu như xảy ra chuyện gì khác, hối hận cũng không kịp.
“Nói với anh ấy nhiều lắm rồi. Anh ấy rất cố chấp, không chịu nghe.” Trì Nghiệp Đàn cũng rất bất lực, hắn không có chấp niệm giống như anh trai, cho nên vẫn luôn làm việc mình thích, vì thế hắn với anh trai cãi nhau rất nhiều lần, lần nào cũng tan rã trong không vui.
“Anh trai anh làm nghề gì vậy?” Cố Hàm dùng khăn giấy lau miệng lon coca.
“Tôi trước kia từng nói với em, nhà tôi làm kinh doanh.” Chuyện này Trì Nghiệp Đàn nhớ rất rõ, hắn đã nói với Cố Hàm.
Cố Hàm gật đầu, chờ hắn nói tiếp.
“Anh ấy tiếp quản chuyện kinh doanh của gia đình.”
Cố Hàm mở lon coca, anh cả anh cũng tiếp quản sản nghiệp của gia đình, đúng thật là rất bận, anh có thể hiểu được: “Ba mẹ anh đâu? Để anh trai anh tiếp quản chuyện kinh doanh không phải là không tốt, nhưng mà phải sắp xếp công việc cho hợp lý chứ?”
Nói đến đây, Cố Hàm mới nhớ ra hôm nay không thấy ba mẹ nhà họ Trì tới, con trai nằm viện là chuyện lớn, ít nhất cũng phải gọi điện hỏi thăm một chút chứ?
Trì Nghiệp Đàn nhận lon coca, sắc mặt không đổi nói: “Sau khi tôi tốt nghiệp đại học, ba mẹ tôi bởi vì bệnh đều đã lần lượt qua đời.”
“Thật xin lỗi….” Cố Hàm thu lại nụ cười. Anh thật sự không ngờ lại là như vậy, anh nhớ Trì Nghiệp Đàn đã từng nói ba mẹ hắn vô cùng ân ái, đoán chừng có lẽ là một người đi trước, một người bởi vì thương tâm quá độ, chìm đắm trong cảm xúc tiêu cực, không thoát ra được nên cũng đi theo. Cố Hàm đã làm việc ở bệnh viện một thời gian dài, đối với sinh mạng vô cùng xem trọng, nhưng đồng thời cũng vô cùng xem nhẹ, anh tôn trọng sinh mạng, nhưng không thể kiểm soát được sống chết, đây chính là sự bất lực của bác sĩ.
“Không sao, cũng đã qua lâu rồi.” Lúc ba mẹ đi ấy, hắn đã nổi tiếng rồi, anh trai cũng đã vào công ty của nhà làm việc. Cho nên ba mẹ chắc cũng không còn gì phải lo nghĩ, “Tôi đối với sự nghiệp của ba mẹ không hề có hứng thú, so với nó, tôi càng thích viết lách hơn. Nhưng anh trai tôi lại rất cố chấp, anh ấy hy vọng quản lý thật tốt sản nghiệp ba mẹ tôi để lại, hoàn thành tâm nguyện của họ, làm cho công ty phát triển hơn.”
Cố Hàm tỏ vẻ mình hiểu, nói: “Thân là con trai, khó tránh khỏi sẽ có chấp niệm. Anh không tính giúp đỡ anh ấy sao?”
Trì Nghiệp Đàn không hề dối trá lắc đầu, “Mỗi người đều có giá trị và sở trường khác nhau, kinh doanh quản lý hoàn toàn không phải điểm mạnh của tôi, tôi đi giúp đỡ không những không giúp được mà còn gây rối, hơn nữa, anh tôi chưa chắc đã có thể thật sự buông bỏ, kết quả cũng như nhau cả thôi. So với chuyện này, tôi càng hy vọng anh ấy buông bỏ công ty, sống cuộc sống mà anh ấy nên sống.”
Không cần biết Trì Nghiệp Đàn và Trì Diệc Ôn cãi nhau bao nhiêu lần, người kia vẫn luôn là anh trai hắn, anh em bọn hắn từ nhỏ tình cảm rất tốt, so với một phần sản nghiệp, hắn càng hy vọng anh trai có thể vui vẻ hạnh phúc hơn. Những lời này hắn chưa từng nói với bất kỳ ai khác, hôm nay có lẽ là bị kinh hách, thêm vào mối quan hệ với Cố Hàm đã dịu đi đôi chút, cho nên hắn mới tình nguyện nói nhiều mấy câu.
Chuyện của nhà Trì Nghiệp Đàn, Cố Hàm không tiện phát biểu ý kiến: “Từ từ rồi sẽ qua thôi, có lẽ để anh trai anh nói chuyện yêu đương, phân tán lực chú ý, anh ấy sẽ không còn vùi đầu vào công tác nữa.”
Trì Nghiệp Đàn bất lực nhún nhún vai: “Tự anh tôi không tìm, chả lẽ còn trông cậy tôi giới thiệu cho anh ấy.”
Nồi đã mở, thịt dê cũng đã chín, Cố Hàm trước tiên là múc cho Trì Nghiệp Đàn một muôi, sau đó tự múc cho mình một muôi, động tác vô cùng tự nhiên. Trước đó, hai người chỉ ăn có nửa cái bánh rán, không thể nào no bụng được, lót dạ còn không đủ.
Ăn xong thịt, Cố Hàm mới nói: “Em đã từng xem phỏng vấn của anh, anh nói anh vẫn còn độc thân. Anh độc thân, chứng tỏ xung quanh anh người đáng tin cậy không được nhiều lắm, chắc chắn không thể trông cậy vào anh giới thiệu đối tượng cho anh trai anh được. Có điều, anh có thể nhờ dì Khang giúp đỡ hỏi thăm một chút.”
Vào những lúc sách của Trì Nghiệp Đàn được xuất bản hoặc là phim truyền hình, điện ảnh hắn biên kịch được phát sóng, tin tức về hắn sẽ đặc biệt nhiều, lúc Cố Hàm lướt Weibo thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn thấy, đây là điều không thể tránh khỏi.
Trì Nghiệp Đàn nghe Cố Hàm nói đã từng xem phỏng vấn của hắn, trong lòng tươi tỉnh hẳn lên, nhưng mặt vẫn cứ lạnh lùng: “Tôi chỉ là không rảnh mà thôi.”
Hắn sẽ không nói mình đang chờ tình yêu sét đánh, chỉ có thể nói là công việc bận rộn.
Cố Hàm lại nở nụ cười vui vẻ: “Không nghĩ tới anh sẽ dấn thân vào con đường viết lách này, nhưng anh đạt được thành tựu như này, em thật sự vui mừng cho anh.”
Trì Nghiệp Đàn kìm nén vui vẻ trong lòng, giả bộ không quan tâm thả xuống một đĩa thịt. Nếu như là nửa tháng trước, hắn hoàn toàn không thể nghĩ tới bản thân sẽ bình tĩnh cùng Cố Hàm ăn cơm, nói chuyện phiếm như thế này. Trong lòng hắn cảm thấy thật yên bình, mặc dù cảm giác đã không còn giống với mối tình đầu thời trung học, nhưng hắn cũng không cảm thấy có gì không tốt, nhưng mà hắn vẫn rất giận chuyện Cố Hàm năm xưa không chịu níu kéo. Giờ nghĩ lại, lúc trước chia tay, bản thân hắn hoàn toàn không có chỗ nào sai sao? Cũng không chịu suy nghĩ, hắn ngay cả nói chuyện với nhau cũng không chịu nói, liền trực tiếp cho Cố Hàm một lời chia tay. Bao nhiêu năm qua, hắn không gặp được người nào khiến hắn vừa gặp đã yêu, chỉ sợ là vì tình yêu ban đầu đã khắc quá sâu, cho dù có nhất kiến chung tình yêu thêm một lần nữa, có lẽ cũng sẽ không còn điên cuồng được như thời tuổi trẻ, thứ tình cảm không trộn lẫn bất kỳ tạp chất toan tính nào, tình yêu thuần khiết nhất, đều đã trao hết cho Cố Hàm.
Hắn thừa nhận, hắn giận, nhưng không hận, hận không nổi, cũng không đành lòng. Cho nên mới nói, Cố Hàm sinh ra, chỉ sợ là để đến trị hắn, thật sự là muốn mạng mà!