Em Còn Nhớ Tôi Không?

Chương 5




Kịch bản phim mới của Trì Nghiệp Đàn — 《Nữ Thừa tướng》, là một bộ phim truyền hình nữ chủ, thể loại cổ trang giả tưởng. Nội dung kể về nữ chính Tống Ngọc Điệp, con gái của một tội thần, từ một tù nhân trở thành nữ thừa tướng của cả một triều đại. Trì Nghiệp Đàn nắm bắt được nhu cầu thị trường, câu chuyện rất hấp dẫn, nhưng cũng không giống nữ nhân vật của phim thần tượng, nữ chủ Tống Điệp Ngọc là một người thật sự có đầu óc, còn có thêm một chút may mắn.

Trì Nghiệp Đàn đối với việc chỉnh sửa kịch bản rất có nguyên tắc, cũng không hề thiếu vốn đầu tư, cho nên các nhà đầu tư lúc này đều không dám tùy tiện đưa ra ý kiến sửa chữa cái gì, điều này sẽ khiến kịch bản không bị nhàm chán, không cần phải bổ sung mấy tình tiết bất hợp lý không cần thiết, đoàn phim chỉ cần tập trung quay cho tốt là được. Kể cả những diễn viên đóng vai nhân vật nhỏ nhà đầu tư nhét vào cũng phải thành thật, bảo quay cái gì thì quay cái đó, không đàng hoàng thì lập tức mang tiền đầu tư cút về, chất lượng tác phẩm là quan trọng nhất.

Kịch bản của Trì Nghiệp Đàn, Tùng Sâm làm đạo diễn, cho dù không thể trở thành ông vua màn ảnh của năm, thì chắc chắn cũng có thể trở thành chủ đề bàn tán, căn bản không cần lo lắng về rating, cho nên, ngay khi tin tức tuyển diễn viên vừa được tung ra, đủ dạng đủ kiểu bắt đầu liên lạc với đoàn phim, hy vọng nghệ sĩ nhà mình có thể có cơ hội đến thử vai.

Có quá nhiều người muốn thử vai, xem tất cả mọi người rõ ràng là điều không thực tế. Theo quy trình thông thường, trước tiên sẽ tuyển qua ảnh. Tối thiểu nhìn vào, ngoại hình, tuổi tác phải phù hợp với nhân vật ở một mức độ nhất định, người được chọn sẽ được sắp xếp đến casting. Mỗi nhân vật sẽ chọn khoảng mười người, nếu thật sự không có người nào phù hợp, sẽ sàng lọc tuyển lại một lần nữa.

Nhân vật cần tuyển nhiều, đoàn phim bắt buộc phải sắp xếp lịch trình dày một chút, để không phải kéo dài thời gian khởi quay.

Lúc trước Lưu Hướng Đông nói nếu có tin tức thử vai, hy vọng có thể báo với ông một tiếng, ông muốn cho Lưu Trần đến thử, Trì Nghiệp Đàn tự mình thông báo cho ông, Lưu Trần cũng đã qua được vòng sàng lọc đầu tiên.

Nữ chính đã được quyết định từ sớm, một nữ diễn viên phái thực lực 27 tuổi — Hứa Tử Tiếu, là một nữ diễn viên xinh đẹp, lại rất có khí chất anh hùng, vô cùng hợp với hình tượng của Tống Ngọc Điệp. Lần này Tùng Sâm và Trì Nghiệp Đàn chung một ý tưởng, hy vọng có thể đề bạt nhiều diễn viên mới hoặc là gương mặt hoàn toàn mới, tạo điều kiện cho những diễn viên có năng lực nhưng thiếu cơ hội một cơ hội cạnh tranh, danh tiếng cho phim nữ chính dư sức cân được, vậy nên, so với những tiểu hoa đán tiểu sinh lưu lượng…. bọn họ lại càng xem trọng diễn viên có thực lực hơn. Bọn họ hy vọng làm ra được một bộ phim kinh điển chứ không phải là một bộ phim truyền miệng*.

* Phim truyền miệng, nguyên văn – 口水剧: sau khi tìm hiểu thì nhận xét chung của mình là: những bộ phim nổi tiếng nhờ quảng cáo, độ truyền miệng….., nhờ vào độ nổi tiếng hay tai tiếng của diễn viên….. (Túm lại là mình cũng không tìm được từ chính xác).

Thử vai mà có Trì Nghiệp Đàn, thì sẽ có đủ mọi kiểu bắt bẻ: “Cười lố quá”, “Mắt không biết diễn”, “Lời thoại mặc dù sẽ được lồng tiếng, nhưng cậu ngay cả từ nối cũng không nhớ được thì diễn cái gì? Đọc số* hả?”, “Động tác quá nhiều, đây không phải hát tuồng, câu nào cũng phải có động tác phụ họa”, “Thông minh nghịch ngợm không phải bảo cậu trừng to mắt nhìn”, “Tiết tấu không tốt, quá loạn”, “Cậu diễn tôi còn thấy mệt”…..

* Diễn viên không nhớ lời thoại có thể đọc số 1 2 3 4, nhưng mà cả đoàn phim lẫn người xem ghét nhất là cái này!. Kiếm Hiệp Hay

Các đoàn phim khác bình thường sẽ đều để cho diễn viên trình diễn hết, không cần biết có được hay không, đều sẽ nói với bọn họ “Cám ơn phần trình diễn của bạn, mời bạn về đợi thông báo”, nhưng đoàn phim《Nữ Thừa tướng》thì khác, Trì Nghiệp Đàn chỉ thẳng ra vấn đề, để cho diễn viên hiểu rõ rốt cuộc lỗi sai nằm ở đâu, vì sao lại không được chọn, để không thể ở sau lưng nói đoàn phim bọn hắn đã quyết định nội bộ hoặc là bên trong có ẩn tình.

Hôm nay đến lượt nam hai, casting vai Ngũ hoàng tử của Đại Lâm quốc, Lưu Trần chính là đến casting nhân vật này.

Đi cùng cậu không phải người đại diện, mà là Tùng Dịch.

Trì Nghiệp Đàn rất bất ngờ, Tùng Sâm nhỏ giọng nói với hắn hai người đã quen nhau lâu rồi, Trì Nghiệp Đàn nghĩ một chút, cảm thấy cũng bình thường.

Lưu Trần chỉ chào hỏi Tùng Sâm và Trì Nghiệp Đàn một cách đơn giản, không quá thân thiết, để tránh người ta bàn tán.

Tùng Dịch với tư cách là người đi cùng Lưu Trần, cũng không dám quá phô trương, thành thành thật thật ngồi chờ bên ngoài với Lưu Trần.

Phó đạo diễn nói với mọi người yêu của buổi casting, các diễn viên có thể chọn bất kỳ một phân đoạn nào để diễn, thời lượng không quá năm phút.

Diễn viên casting nhân vật này tương đối nhiều, dù sao cũng là nam 2, lại còn là nhân vật chính diện. Bình thường dù phim truyền hình hay phim điện ảnh, nam 2 chính diện vẫn luôn rất được lòng người, những người không có tự tin với nam chính đều chen chân vào cái hố nam 2 này.

Lily có điều muốn nói: Bởi vì là phim cổ trang, nên khi nói về nội dung phim, mình sẽ dùng từ “cổ trang” một tí nhé!!! 

Nữ chính của phim là một nữ nhân có chính kiến, hy vọng có thể dựa vào nỗ lực của bản thân, tranh thêm chút quyền lợi cho nữ tử, chứ không phải chỉ làm người phụ thuộc vào nam nhân. Mà Ngũ hoàng tử từ nhỏ không được sủng ái, nhưng lại có một mẫu phi tài hoa, cho nên được dạy bảo vô cùng tốt, hắn tin rằng nữ nhân tài giỏi không hề thua kém nam nhân, hắn cũng tin tưởng mẫu phi hắn nếu sinh ra là một nam nhân, nhất định có thể thực hiện được khát vọng. Tài hoa của Ngũ hoàng tử được bộc lộ, cùng lúc hắn nhận được sự coi trọng của hoàng thượng, cũng là báo hiệu cho cái chết của mẫu phi hắn. Hắn ngoại trừ muốn báo thù, còn muốn vì nữ nhân trong thiên hạ tranh một chỗ đứng. Chứ đừng như mẫu phi hắn, tài năng bị vùi dập, cuối cùng im hơi lặng tiếng chết trong chốn thâm cung.

Casting từng người từng người bị loại, chân mày Trì Nghiệp Đàn nhíu càng lúc càng chặt, mấy diễn viên này, muốn diễn, nhưng lại không đọc hiểu kịch bản, cũng không chịu phân tích tính cách nhân vật, cứ vậy mà diễn, thật sự quá cay mắt.

Tùng Sâm cũng rất không hài lòng, mấy người này tới thử nam 2, còn không chuyên nghiệp bằng mấy người tới thử…. nữ 4, nữ 5, nữ 6. Ít nhất người ta cũng cẩn thận đọc qua kịch bản, đối với tính cách nhân vật cũng có hiểu biết, cho dù diễn xuất còn chưa tới, nhưng lúc quay chỉ cần hướng dẫn một chút là được, mấy người này thì hay rồi, thật sự là làm cho người ta chỉ cũng không muốn chỉ.

Buổi thử vai kéo dài gần một tiếng đồng hồ mới đến lượt Lưu Trần.

Trì Nghiệp Đàn và Tùng Sâm đều đã lộ vẻ mặt mệt mỏi, phó đạo diễn ngay cả một nụ cười cũng không thể cho.

Như thường lệ, Lưu Trần làm một phần tự giới thiệu đơn giản, sau đó nói: “Tôi muốn diễn cảnh Ngũ hoàng tử lần thứ hai gặp nữ chính, mong được các lão sư chỉ bảo.”

Phân đoạn này không ít người thử, nhưng bọn họ chỉ khắc họa được bề ngoài của nhân vật, quá hời hợt, phê bình cũng vô cùng gay gắt.

Phó đạo diễn viết nội dung thử vai vào bảng biểu, sau đó nói: “Chuẩn bị xong rồi thì mời bắt đầu.”

Lưu Trần ngồi xổm xuống, làm động tác nhặt cành hoa, sau đó đứng dậy, giơ cành hoa lên, thân hình cao ngất, biểu tình dịu dàng nhưng không yếu đuối, đạm nhạt nhưng không lạnh lùng: “Thu đến, hoa lá trong ngự hoa viên đều tàn lụi, ngươi nhặt những thứ này, cũng không giữ được mấy ngày.”

Lúc này là nữ chính tiếp lời, bởi vì không có ai đối diễn, chỉ có thể dừng lại một lát.

Cành hoa được cầm đi, Lưu Trần thả tay xuống, lại nói: “Ngày đó gặp ngươi, nghe thấy ngươi ngâm thơ, đã từng đọc qua sách?”

“Đọc sách biết chữ là chuyện tốt, đừng để mai một.” Giọng nói Lưu Trần rất nhẹ, hàm chứa một chút ý vị xa xưa, đôi mắt khẽ chớp, dường như thông qua nữ chính nhìn thấy một người khác. Lời này mẫu phi Ngũ hoàng tử đã từng nói với hắn, ngữ khí cũng là bắt chước mẫu phi, mặc dù không có gì để đối chiếu, nhưng giọng nói Lưu Trần đặc biệt nhu hòa, thậm chí nhiều thêm một phần chờ mong, tựa như chờ mong của mẫu thân đối với nhi tử.

“Đọc sách không phân biệt nam nữ, quan trọng là…. thích đọc, dụng tâm đọc, đọc hiểu rồi mới biết đúng sai, biết được đường đi cũng không phải chỉ có một.” Lúc này Ngũ hoàng tử cùng nữ chính vẫn chưa quen biết, Ngũ hoàng tử thấy nữ tử đọc sách, liền nhớ đến mẫu phi mình, lúc này mới nói nhiều vài câu, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, hắn vẫn vô cùng cẩn thận.

“Cung nữ biết chữ có thể giúp đỡ chủ tử làm việc ghi chép, nhưng đọc sách e là phiền phức, ngươi nên cẩn thận hơn.” Lưu Trần cất bước rời đi, tùy ý phất phất tay, miễn lễ cho nữ chính, trong mắt nhiều thêm hai phần ý cười.

Từ lúc bắt đầu diễn, thần sắc khí chất trên người Lưu Trần đều có có biến hóa, Trì Nghiệp Đàn nhìn thấy cũng lên được chút tinh thần. Ít nhất từ cái nhìn đầu tiên, Lưu Trần chính là hoàng tử, chứ không phải một dân thường hay kẻ nào khác. Sau đó những thay đổi trong ánh mắt, giọng điệu của Lưu Trần đều khiến cho Trì Nghiệp Đàn rất hài lòng. Ngũ hoàng tử cần có khí chất sạch sẽ, Lưu Trần có; cần có sự thay đổi tâm tình, Lưu Trần cũng có. Kiểm soát nhịp điệu trong toàn bộ quá trình rất tốt, tốc độ đọc thoại và lời thoại cũng rất phù hợp. Đứa trẻ xuất thân chính quy có thể diễn được đến trình độ này, ít nhất cũng không lãng phí bốn năm học tập, tương lai có thể trau dồi thêm.

Tùng Sâm cuối cùng cũng lộ ra được ý cười: “Không tệ, để cho Hướng Đông nhìn biểu hiện của cháu, nhất định có thể vui vẻ mà ăn thêm một nồi lẩu.”

Nghe được đánh giá thẳng thắn, Lưu Trần nghiêm túc cười nói: “Cám ơn đạo diễn Tùng.”

Đúng ra, cậu phải gọi đạo diễn Tùng là “Bác”, nhưng trong công việc, như này vẫn là tốt hơn.

Trì Nghiệp Đàn cũng không nhìn ra vấn đề gì lớn, kỹ năng diễn xuất, trong quá trình quay hướng dẫn chỉ bảo một chút, hoàn toàn có thể cải thiện kỹ năng cho Lưu Trần, không cần phải quá lo lắng.

“Nghiệp Đàn, cháu cảm thấy thế nào?” Tùng Sâm hỏi ý kiến Trì Nghiệp Đàn.

Trì Nghiệp Đàn xoay xoay cây bút trong tay: “Nếu như phải nói một khuyết điểm, Lưu Trần thừa xinh đẹp, nhưng lại thiếu ôn nhuận.”

Cảm giác ôn nhuận này cần phải có thời gian tích lũy, Lưu Trần chính là thua ở chỗ trẻ tuổi.

Lời này của Trì Nghiệp Đàn, nghe vào dường như là muốn đánh rớt Lưu Trần, nhưng Lưu Trần trong bụng lại đang nở hoa — được Trì Nghiệp Đàn thừa nhận kỹ năng diễn xuất cùng ngoại hình, nằm mơ cũng có thể cười tỉnh đó biết không?!

Tùng Sâm cũng không thiên vị: “Vậy thì xem thử còn có ai phù hợp hơn không? Nếu không thì tôi thấy bỏ chút công sức cho trang phục và tạo hình, chắc là cũng được.”

Trì Nghiệp Đàn gật đầu: “Tạm thời cứ vậy đi.”

“Cám ơn Trì lão sư, cám ơn đạo diễn Tùng.” Lưu Trần vui vẻ nói, đã không còn hình tượng hoàng tử như vừa rồi, lại quay về với bộ dáng bình thường của cậu nhóc.

Dù sao cũng là đứa trẻ nhà mình, Tùng Sâm cũng không thể để cho đứa trẻ đến một chuyến tay không, lại phải đói bụng quay về: “Cháu với Tiểu Dịch tìm chỗ nào gần đây ngồi một chút, buổi trưa cùng bác với Nghiệp Đàn ăn cơm.”

Lưu Trần nói: “Vâng ạ, làm bác tốn tiền rồi.” Ăn cơm là chuyện riêng, Lưu Trần cũng đổi miệng thành gọi bác.

Nửa buổi casting phía sau lại khiến cho Tùng Sâm và Trì Nghiệp Đàn quay về trạng thái nói không nên lời, thậm chí còn khiến cho Trì Nghiệp Đàn hoài nghi lẽ nào nam 2 hắn viết không thơm sao?

Tốn cả một buổi sáng, cuối cùng cũng đã xem xong hết một lượt, không ai muốn đánh giá gì thêm, rốt cuộc là trực tiếp dùng Lưu Trần hay là tuyển chọn lần hai, để đến buổi chiều họp rồi tính tiếp.

Phó đạo diễn rót thêm trà cho bọn họ, sau đó gọi điện cho trợ lý xác nhận chỗ nhà hàng đã đặt trước.

Tùng Sâm sống kiếp đạo diễn nhiều năm như vậy, loại tình huống này đã gặp qua không ít, vô cùng có kinh nghiệm, không nói chuyện về casting nữa, nói đến cái khác: “Tiểu Dịch dạo này mới viết dàn ý một kịch bản mới, cái kịch bản cũ lần trước cũng chưa bỏ cuộc, vẫn đang sửa chữa.”

“Hẹn bác sĩ làm phỏng vấn sao?” Trì Nghiệp Đàn hỏi, hắn hiện tại cũng không muốn uống trà, chỉ muốn nhanh chóng đi ăn cái gì đó, bổ sung năng lượng, tốt nhất là ăn cái gì đó ngọt ngọt, tiết ra chút dopamine, có thể khiến cho tâm tình dễ chịu hơn.

“Đúng vậy, là Tiểu Trần tìm cho, nói là bác sĩ của Hướng Đông, bác sĩ kia đúng thật là tốt bụng, giúp Tiểu Dịch không ít.”

Mặt Trì Nghiệp Đàn cứng đờ —— bác sĩ của Lưu Hướng Đông? Kia không phải là Cố Hàm sao?