Em Còn Nhớ Tôi Không?

Chương 24




“Em đúng là đồ la tập quỷ tài*.” Trì Nghiệp Đàn cũng không biết phải nói cái gì, Cố Hàm đúng thật là kẻ dị nhân trong giới nhận quà, “Tôi không thiếu máy pha cafe, em cưỡng ép đưa tới đây một cái, còn muốn tôi bỏ tiền mua cho em cái mới, em tưởng tôi là tên ngốc lắm tiền đấy à?”

* La tập quỷ tài: chỉ một số người đưa ra một kết luận rất kỳ lạ trong một cuộc tranh luận, nhưng về mặt logic, họ tuân thủ các quy tắc nhất định một cách kỳ diệu, khiến bên kia không thể phản bác, thậm chí có cảm giác “hình như cũng rất có lý”. Mình không tìm được từ tiếng Việt nào để hình dung cái ý nghĩa này, nên dùng bản gốc nhé.

Cố Hàm vẻ mặt vô tội nói: “Em vừa vặn thiếu một cái máy pha cafe như vậy, nhìn có vẻ rất tiện lợi.”

Máy pha cafe anh không thiếu, chỗ anh ở bên kia cũng có một cái giá không rẻ, nhưng không phải loại pha viên nén, không thể tính là anh nói dối. Nếu như tương lai Trì Nghiệp Đàn có cơ hội đến nhà anh cũng không sợ bị phát hiện, cái đang dùng kia anh hoàn toàn có thể cất đi.

Trì Nghiệp Đàn nhíu mày, để Cố Hàm dùng đồ Tùng Dịch tặng chắc chắn cảm giác sẽ không thoải mái bằng đồ hắn tặng, hơn nữa cái thói quen này của Cố Hàm với hắn mà nói cũng không phải xấu, trong quá khứ cũng bởi vì dục vọng chiếm hữu của hắn tương đối mạnh, cho nên mới cảm thấy khó chịu khi Cố Hàm quan tâm chăm sóc người khác. Hiện tại hai người mặc dù không phải người yêu, nhưng hắn biết trong lòng Cố Hàm hắn và người khác không giống nhau, vẫn là vô cùng hưởng thụ.

Có điều hắn cũng không thể để cho Cố Hàm nắm mũi dắt đi, Cố Hàm bảo mua hắn liền mua, rất không có thể diện. Hơn nữa, nguyên tắc của Cố Hàm cũng không thể là lý do để hắn tiêu tiền, đúng không?

“Muốn thì tự mình mua đi.” Giọng điệu của Trì Nghiệp Đàn vô cùng kiên quyết. Cố Hàm độc thân, lương bác sĩ dù có thấp cũng không thấp đến nỗi quá đáng, Cố Hàm hoàn toàn có thể tự mua một cái.

Cố Hàm lặng yên nhìn hắn vài giây, thất vọng nói: “Quên đi, hòm thuốc kia cho anh, máy pha cafe em sẽ tìm người khác đổi vậy.”

“Quà tặng rồi còn lấy lại là cái đạo lý gì?” Trì Nghiệp Đàn khó chịu.

“Em chỉ là tầng lớp lao động bình dân, tiền lương bình thường, nhất định phải tính toán tỉ mỉ. Hơn nữa em chỉ muốn đổi với anh, không phải tặng.” Cố Hàm cây ngay không sợ chết đứng.

Trì Nghiệp Đàn lạnh lùng nhìn Cố Hàm, rõ ràng là đang không vui.

Cố Hàm không thèm để ý, thần sắc như thường đứng lên nói: “Đồ đã đưa rồi, em đi về đây, chúc phim mới của anh quay thật thuận lợi.”

Nói xong, Cố Hàm nhấc máy pha cafe lên định đi, liền nghe Trì Nghiệp Đàn nói: “Em ăn cơm tối chưa?”

“Chưa có ăn, em về nhà rồi ăn.”

“Bây giờ đã mấy giờ rồi, về nhà còn lăn lộn thì khi nào mới được ngủ?” Trì Nghiệp Đàn nói, “Tôi vừa mới nấu cơm xong, ở lại ăn đi.”

Cố Hàm không tỏ ra vui vẻ, cũng không biểu hiện mình không vui, chỉ nói: “Không cần, ở nhà có sẵn.”

Trì Nghiệp Đàn thở dài: “Chỉ vì một cái máy pha cafe, đến mức đó sao?”

Với quan hệ hiện tại của hắn và Cố Hàm, theo lý thuyết Cố Hàm sẽ không từ chối ăn cơm.

Cố Hàm đi đến trước cửa, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cũng không đến mức đó, nhưng em muốn nhanh chóng tìm người có thể mua máy pha cafe cho em, đổi sớm một chút thì sẽ được hưởng thụ sớm.”

“Ai có thời gian đi mua cái này cho em? Nói thử xem, ai tan tầm không ở trong nhà nghỉ ngơi, lại chạy đến cửa hàng vật lý mua máy pha cafe với em?”

Cố Hàm ung dung nói: “Không cần phải đến cửa hàng vật lý, Flagship store* trên mạng cũng có, còn có chiết khấu, tặng kèm cafe viên.”

* Flagship store – nguyên văn 旗舰店: chỉ một cửa hàng kinh doanh lớn nhất, phong phú và hoàn chỉnh nhất của một thương hiệu ở một thành phố nhất định.

Trì Nghiệp Đàn hít một hơi thật sâu: “Đưa địa chỉ nhận hàng cho tôi.”

Cố Hàm vui vẻ, ở lại ăn cơm tối.

****

Đối với Trì Nghiệp Đàn, đi theo đoàn phim là chuyện rất quen thuộc. Sáng sớm, Tỉnh Phẩm lái xe, chở Trì Nghiệp Đàn và một đống hành lý đến khách sạn đoàn phim đã sắp xếp.

Đối với hành vi mang theo máy pha cafe của Trì Nghiệp Đàn, Tỉnh Phẩm không hỏi nhiều, Trì Nghiệp Đàn hầu như mỗi ngày đều uống một ly cafe, trước kia cũng từng mua một cái máy pha cafe mini vào đoàn phim, y vốn đang nghĩ nếu máy pha cafe của khách sạn pha uống không ngon, sẽ lại đi mua một cái máy pha cafe để tự túc, không ngờ Trì Nghiệp Đàn đã tự mình chuẩn bị sẵn rồi.

Hành lý của Trì Nghiệp Đàn cơ bản đều giống như những lần đi theo đoàn phim trước đây, nhưng người khác không biết, bên trong túi đựng laptop của Trì Nghiệp Đàn có thêm một quyển sổ ký họa, còn có tẩy, đồ gọt bút, và vài cây bút chì. Đây là trước khi ra cửa Trì Nghiệp Đàn lấy cho vào túi. Mang theo thứ này, hắn cảm thấy cuộc sống của mình có thêm sắc màu, cho dù không dùng tới, cũng có thể làm cho lòng hắn sống động hơn.

Đến khi Tỉnh Phẩm giúp Trì Nghiệp Đàn thu thập toàn bộ mọi thứ xong xuôi, Tùng Dịch cũng đã đến, sau khi buông hành lý chuyện đầu tiên làm là đến chào hỏi Trì Nghiệp Đàn.

Nhìn thấy máy pha cafe viên nén mới tinh, Tùng Dịch rất kinh ngạc: “Trì lão sư cũng mua cái máy pha cafe này à?”

Trì Nghiệp Đàn không hề áy náy, giả bộ hồ đồ nói: “Làm sao, cậu cũng mua à?”

Hắn thật sự không có cái gì để mà áy náy, quà cám ơn Tùng Dịch đưa tâm ý Cố Hàm nhận, còn cái máy pha cafe này, hắn cũng bỏ tiền ra mua, cho nên hắn, Cố Hàm, Tùng Dịch, không ai nợ ai, nếu như cố nói, chỉ có thể nói bọn họ đã khiến Tùng phu nhân tốn kém. Trì Nghiệp Đàn cũng nghĩ đến rồi, đợi đến khi bộ phim này đóng máy, hắn sẽ cho Tùng Dịch một bao lì xì, một mặt là mừng cho biên kịch mới đến học tập chút may mắn, mặt khác coi như là cảm tạ tâm ý Tùng phu nhân.

Tùng Dịch xua tay nói: “Không phải, mấy ngày trước bác gái em mua về một cái, bảo em tặng cho bác sĩ Cố làm quà.”

“Vậy sao?” Trì Nghiệp Đàn tiếp tục giả ngốc, “Tôi là người tiện lợi, đây là mẫu mới nhất, thích hợp nên chọn.”

Tùng Dịch không suy nghĩ nhiều, vui vẻ nói: “Vậy sau này em đến chỗ Trì lão sư ké cafe.”

“Được.” Nếu như là bình thường, Trì Nghiệp Đàn có lẽ sẽ từ chối, lúc này lại không hề do dự đồng ý, cũng là vì muốn giúp Cố Hàm trả ơn, đúng thật là quá…. có lòng.

Tỉnh Phẩm là trợ lý của Trì Nghiệp Đàn, đoàn phim cũng sắp xếp cho y một phòng giường lớn, không rộng rãi thoải mái dễ chịu như phòng Trì Nghiệp Đàn, nhưng đối với trợ lý mà nói đã là đãi ngộ rất tốt. Tỉnh Phẩm là kiểu người không hề kén chọn, chút xíu bắt bẻ cũng không có, chỉ hy vọng các diễn viên trong đoàn đều có thể an phận một chút, ông chủ nhà y cũng có thể tự giác kỷ luật một tẹo, ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện gì xấu, bảo trì quan hệ hợp tác thuần khiết nhất, tốt nhất là đóng máy xong một số điện thoại cũng không lưu.

Tỉnh Phẩm còn muốn sắp xếp phòng của mình, vậy nên y đi xuống lầu.

Nghi thức khởi quay diễn ra vào ngày mai, hôm nay tất cả mọi người đều có thể ngủ ngon giấc.

Trì Nghiệp Đàn không có việc gì làm, tự pha cho mình một ly cafe, nhớ tới hôm qua còn chưa có xem hộp y tế Cố Hàm chuẩn bị cho hắn, vì vậy bưng ly cafe, lấy hộp y tế từ trong tủ quần áo ra, đặt lên bàn bắt đầu nghiên cứu.

Bên trong có rất nhiều loại thuốc, nhưng mỗi loại số lượng đều tương đối ít, đại khái chỉ có thể ứng phó nhu cầu cần thiết hai đến ba ngày, nghĩ cũng đúng, ba ngày còn chưa tốt lên, thì nên đến bệnh viện. Mấy viên vitamin Cố Hàm thêm vào vừa nhìn liền biết là ráng nhét vô, để chung với mấy loại thuốc này, thật sự có chút miễn cưỡng. Trên nắp hộp có dán một tờ hướng dẫn, chắc là danh sách các loại thuốc. Trì Nghiệp Đàn rút ra muốn xem một chút, không ngờ tới lúc rút ra còn lôi theo một gói hình vuông — một cái áo mưa được giấu rất kín, rất bí mật và không đủ dùng. Là nhãn hiệu bình thường, chỉ có một cái, size phổ thông, Trì Nghiệp Đàn kinh ngạc, nhưng cũng không tự mình đa tình cho rằng là Cố Hàm bỏ vào. Nếu như là Cố Hàm, kiểu nào cũng phải táo bạo một chút, ví dụ như siêu mỏng 0.01mm, hoặc là có gai có bi chẳng hạn, hơn nữa nếu đã bỏ, thì không cần phải che giấu như vậy, nếu hắn không lấy tờ hướng dẫn thì sẽ không phát hiện ra được. Không phải trong lòng hắn Cố Hàm đói khát đến cỡ nào, mà là nếu như muốn làm, thì thật sự không cần phải khắc chế.

Mà nghĩ, thứ này nếu như miễn cưỡng xếp vào hàng ngũ dược phẩm cần thiết dùng trong các trường hợp khẩn cấp cũng không phải không được, chỉ là làm cho người ta rất khó nghĩ đến mà thôi.

Tuy đã chắc chắn không phải Cố Hàm nhét vào, nhưng Trì Nghiệp Đàn vẫn chụp một tấm ảnh, gửi cho Cố Hàm, chỉ gửi ảnh, không nói lời nào.

Mãi cho đến trưa, Cố Hàm hết bận bắt đầu nghỉ trưa, mới nhìn thấy tin nhắn của Trì Nghiệp Đàn, không hiểu gì hết nên gõ mấy dấu??? gửi qua.

Trì Nghiệp Đàn đang buồn thiu ăn cơm trưa một mình, trả lời lại rất nhanh.

Trì Nghiệp Đàn: Bên trong hộp y tế, nhưng size nhỏ hơn cái của tôi.

Cố Hàm xém tí nữa thì sặc nước canh, Trì Nghiệp Đàn thế này có tính là dâm ô không?

Lúc này, Cố Hàm không biết phải nói cái gì, chỉ có thể gửi một hàng dấu chấm lửng (…..) đi qua, hiếm có khi anh lại câm nín trước Trì Nghiệp Đàn.

Trì Nghiệp Đàn không ngừng nỗ lực: Có phải là em nên mua một cái phù hợp bổ sung cho tôi hay không?

Đừng hỏi, hỏi chính là chuyên ngành của Cố Hàm đó!

Cố Hàm có loại cảm giác lấy đá đập chân mình, không phải Cố Hàm không thể đáp trả, chỉ là hôm nay Trì Nghiệp Đàn vừa mới vào đoàn, để cho Trì Nghiệp Đàn có một tâm tình tốt cũng không tệ.

Tâm tình Trì Nghiệp Đàn đúng thật là tươi đẹp như ánh mặt trời ngoài cửa sổ, có thể chọc cho Cố Hàm giận còn khiến hắn vui hơn cả tác phẩm của mình đoạt giải.

Tâm tình tốt này kéo dài tới tận ngày hôm sau, sáng sớm, đoàn phim tập hợp, làm nghi thức khởi quay, sau đó là cầu may mắn theo thông lệ, quay một cảnh đơn giản có thể một lần liền qua, tất cả đều vô cùng thuận lợi.

Trì Nghiệp Đàn ở chung với đoàn phim một ngày, quan sát trạng thái diễn viên, giới thiệu một vài điều biên kịch cần chú ý khi đi theo đoàn cho Tùng Dịch, cực kỳ có trách nhiệm.

“Trì lão sư, cái máy pha cafe kia, cafe pha ra hương vị ngon không?” Tùng Dịch hỏi. Nhãn hiệu máy pha cafe kia cũng có sản phẩm cafe viên nén, cái máy cậu tặng Cố Hàm bên trong cũng có tặng kèm, cậu chưa từng uống thương hiệu cafe này bao giờ, không biết hương vị thế nào, lại không muốn liên lạc với Cố Hàm, tuy rằng cậu không quá đau lòng, nhưng cũng muốn bình tĩnh một thời gian.

“Không tệ, ngày mai bảo Tỉnh Phẩm pha cho cậu một ly.” Cái máy kia của Cố Hàm là vận chuyển nội thành, hôm nay chắc là đã có thể nhận được.

“Được, cám ơn Trì lão sư.” Tùng Dịch thành thật đáp, chỉ cần không khó uống là được, chứ nếu Cố Hàm nuốt xuống không nổi, thì món quà này quá sức thất bại.

Cảnh quay hôm nay đều tương đối đơn giản, chủ yếu là để cho diễn viên tìm được trạng thái và cảm xúc, Tùng Sâm là một đạo diễn có yêu cầu cao, dù chỉ là một cảnh đơn giản, cũng phải quay cho tới khi ông hài lòng mới thôi, tạm được cũng không thể, cho nên khó mà tránh khỏi việc một cảnh quay đi quay lại mấy lần. Trì Nghiệp Đàn cũng là người yêu cầu nghiêm khắc, diễn viên cảm xúc không đúng, NG nhiều lần, hắn sẽ không mắng không chửi, nhưng có thể trực tiếp đổi người, cộng thêm cái mặt lạnh như băng, luôn khiến cho người ta áp lực. Bởi vậy các diễn viên đã từng hợp tác với hắn đều biết, những lúc không có Trì Nghiệp Đàn, chính là lúc bọn họ ít áp lực nhất.

Nữ chính Hứa Tử Tiếu đã hóa trang xong đang ngồi trên xe chờ quay, mỏi người nên đi xuống vận động một chút, nhìn thấy Trì Nghiệp Đàn kiên nhẫn nói chuyện với Tùng Dịch như vậy, cảm thấy vô cùng quý hiếm. Cô trước kia đã từng đóng phim của Trì Nghiệp Đàn, dù chỉ là nữ 3, không tiếp xúc nhiều với Trì Nghiệp Đàn, nhưng vẫn khá hiểu tính cách của Trì Nghiệp Đàn.

“Hôm nay tâm tình Trì lão sư không tệ nhỉ?” Hứa Tử Tiếu đi qua, cũng chủ động gật đầu chào hỏi với Tùng Dịch.

Tùng Dịch vội vàng đứng lên mời Hứa Tử Tiếu ngồi.

Hứa Tử Tiếu xua tay: “Tôi ngồi tới nỗi eo mỏi đến đau rồi, cậu cứ ngồi đi.”

Hứa Tử Tiếu rất xinh đẹp, nhưng không có tính công kích, tính tình khá tốt, kỹ năng diễn xuất tuyệt vời, lại có một người bạn trai tình cảm ổn định, cho dù là mức độ trung thành của fans hâm mộ hay là duyên người qua đường, ở trong giới đều thuộc top đầu.

“Cái này mà cũng nhìn ra được sao?” Trì Nghiệp Đàn nhướn mày, hắn biết Hứa Tử Tiếu không phải người gây chuyện, cách hành xử cũng rất biết chừng mực, cho nên lần này mới không chút do dự quyết định chọn cô, thái độ nói chuyện với cô cũng tương đối hiền hòa.

“Dù gì tôi cũng đã từng nhìn thấy bộ dáng lạnh mặt của Trì lão sư.” Hứa Tử Tiếu cười ha ha nói, “Trì lão sư…… đang yêu đương có đúng không?”

Trì Nghiệp Đàn sững sờ: “Trí tưởng tượng của cô cũng quá xa rồi, làm diễn viên thật sự là mai một, không bằng đi viết tiểu thuyết đi.”

Hứa Tử Tiếu vui vẻ nói: “Người đang yêu sẽ có thái độ nhu hòa hơn với tất cả mọi thứ, đây là do doanh tiêu hào nói.”

* Doanh tiêu hào(营销号): chỉ những người chuyên rò rỉ các thông tin liên quan đến giới giải trí, dùng những tin tức trên mạng để kiếm tiền.

Trì Nghiệp Đàn nhếch miệng: “Mấy thứ doanh tiêu hào nói một dấu chấm câu cũng không thể tin.”

Tâm tình của hắn tốt xác thực là có liên quan đến Cố Hàm, nhưng yêu đương….. thật sự là không có.