Em Còn Nhớ Anh?

Em Còn Nhớ Anh? - Chương 21




Thế giới cuối cùng đã trở nên điên rồ. Đây là bằng chứng.



Khi tôi bước vào Langridges và tháo chiếc khăn màu hồng sáng ra, tôi phải dụi mắt. Mới chỉ là 16 tháng Mười, thế mà sợi kim tuyến đã được chăng lên ở khắp nơi. Có một cây thông Noel phủ đầy đồ trang trí, và một đội hợp xướng đứng trên ban công, hát vang bài "Gọi sứ giả tới."



Chẳng mấy chốc người ta sẽ chuẩn bị cho Giáng sinh từ mùng một tháng Một. Hoặc sẽ có thêm một Giáng sinh "giữa mùa" nữa. Hoặc cả năm sẽ là Giáng sinh, kể cả vào những kỳ nghỉ hè.



"Chị có thích bộ nước hoa giảm giá đặc biệt nhân dịp lễ của Calvin Klein?" một cô gái mặc đồ trắng trông có vẻ buồn chán đều đều nói, và tôi tránh cô ta trước khi tôi bị xịt nước hoa vào người. Tuy nhiên, sau khi tôi nghĩ lại, Debs có vẻ khá thích loại nước hoa đó. Có lẽ tôi sẽ mua cho cô ấy.



"Được, cho tôi lấy," tôi nói, và cô gái gần như ngã ngửa vì ngạc nhiên.



"Gói quà tặng Giáng sinh chị nhé?" Cô gái hối hả chạy lại sau quầy trước khi tôi kịp thay đổi ý định.



"Gói quà hộ tôi." Tôi nói. "Nhưng không phải cho dịp Giáng sinh."



Khi cô buộc gói quà lại, tôi quan sát mình trong gương đằng sau cô ta. Tóc tôi vẫn dài và mượt mà, mặc dù không được sáng như trước đó. Tôi mặc quần jean và một chiếc áo len xanh lá cây, và chân tôi đi một đôi giày đế mềm da lộn thoải mái. Mặt tôi hầu như không trang điểm, tay trái tôi không có nhẫn.



Tôi thích hình ảnh tôi nhìn thấy. Tôi thích cuộc đời tôi.



Có lẽ tôi không còn cuộc sống trong mơ nữa. Có lẽ tôi không còn là một triệu phú sống trong thiên đường áp mái, nhìn xuống London.



Nhưng Balham cũng khá tuyệt. Và điều còn tuyệt hơn là văn phòng của tôi ở ngay tầng trên căn hộ của tôi, vì thế tôi có quãng đường đi làm gần nhất thế giới. Có vẻ đó là lý do tôi không còn mặc vừa những cái quần jean bó sát nữa. Chuyện đó, và cả ba lát bánh mì nướng tôi ăn mỗi sáng.



Ba tháng vừa qua, công việc của tôi đã trở nên rất tốt, đôi khi tôi phải tự cấu mình để biết đó là sự thực. Hợp đồng với Porsche đã diễn ra và nhận được quan tâm của báo chí. Chúng tôi đã ký kết một họp đồng nữa cung cấp thảm cho một chuỗi nhà hàng - và vừa mới hôm nay, Fi đã bán mẫu thiết kế thảm Deller yêu thích của tôi - hoa văn tròn hình cam - cho một spa thời thượng.



Đó là lý do tôi ở đây, đi mua sắm. Tôi cho rằng mọi người trong nhóm đều xứng đáng có một món quà.



Tôi trả tiền cho nước hoa, cầm lấy túi, và đi tiếp vào trong cửa hàng. Khi đi qua một giá những đôi giày cao gót nhọn hoắt, tôi bỗng nhớ đến Rosalie, và không thể không mỉm cười. Ngay khi nghe chuyện tôi và Eric chia tay, Rosalie tuyên bố cô ta sẽ không đứng về phía nào, và tôi là bạn gái thân nhất của cô ta, và cô ta sẽ là điểm tựa cho tôi, điểm tựa chắc chắn cho tôi.



Cô ta đã tới thăm một lần. Cô ta tới muộn một tiếng và đổ lỗi tại cái GPS không hoạt động ở phía Nam của bờ sông, và sau đó phát hoảng bởi sự hỗn loạn trên đường phố do một băng nhóm Yardie gây ra. (Hai đứa trẻ cãi cọ với nhau. Chúng lên tám.)



Tuy nhiên, cô ta còn khá hơn mẹ, vì mẹ đã hủy mọi cuộc hẹn được lên kế hoạch trước vì chú chó này hay chú chó khác bị ốm. Chúng tôi vẫn chưa nói chuyện kể từ khi tôi tới gặp mẹ hôm đó, chưa nói chuyện một cách tử tế.



Nhưng Amy cho tôi biết mọi thông tin. Rõ ràng, sau hôm tôi tới, không nói một lời với bất kỳ ai, mẹ thu thập cả đống những thứ quần áo đầy tua rua của mẹ và gửi tới Oxfam. Sau đó mẹ đi làm tóc. Rõ ràng bây giờ mẹ để đầu bob, và kiểu đó rất hợp với mẹ, và mẹ đã mua một cái quần trông khá mốt. Mẹ cũng gọi người vào để kiểm tra những chỗ mục nát, và trả tiền cho ông ta để ông ta mang đi những viên gạch lát hè của bố.



Tôi biết những điều đó chẳng có gì nhiều. Nhưng trong thế giới của mẹ, đó là những bước tiến khổng lồ.



Và trên mặt trận tuyệt vời và tích cực nhất. Amy đang có kết quả rất tuyệt ở trường! Bằng cách nào đó mà nó đã xoay xở có được một chỗ trong lớp Nghiên cứu Kinh doanh cấp độ A, cùng với toàn bộ học sinh lớp trình độ sáu, và giáo viên của con bé sửng sốt vì tiến bộ của nó. Nó sẽ tới thực tập ở chỗ chúng tôi vào kỳ nghỉ Giáng sinh - và tôi thực sự mong chờ điều đó.



Còn Eric... tôi thở dài mỗi khi nghĩ tới anh ấy.



Anh vẫn nghĩ chúng tôi chỉ tạm thời chia tay, cho dù tôi đã liên với luật sư của anh về chuyện ly hôn. Khoảng một tuần sau khi tôi chuyển đi, anh gửi cho tôi một tài liệu đánh máy có tiêu đề Lexi và Eric: Sổ tay Ly thân. Anh gợi ý chúng tôi nên có cái gọi là "cuộc gặp cột mốc" mỗi tháng. Nhưng tôi chưa thực hiện lần nào. Tôi đơn giản chỉ... không thể gặp Eric ngay.



Tôi cũng không thể khiến mình đọc phần có tiêu đề Tình dục khi Ly thân: Không chung thủy, Một mình, Hòa giải, Khác.



Khác? Cái quái gì...



Không. Thậm chí đừng có nghĩ đến điều đó. Vấn đề là, chẳng ích gì khi cứ day đi day lại quá khứ. Chẳng có ích gì khi cứ ủ ê. Như Fi nói, ta phải tiếp tục nhìn về phía trước. Tôi khá giỏi chuyện đó. Phần lớn thời gian, cứ như thể quá khứ là một khu vực khác, được gắn xi kín trong đầu, dán băng keo khắp các bên.



Tôi dừng lại ở gian hàng bán đồ phụ kiện và mua một cái túi bóng lộn màu tía rất thời trang cho Fi. Sau đó tôi đi lên tầng trên và tìm một chiếc áo phông kiểu những năm bảy mươi dễ thương cho Carolyn.



"Rượu vang pha chế cho kỳ nghỉ lễ nhé?" Một anh chàng mặc đồ ông già Noel mời tôi một khay đầy những cái ly nhỏ xíu, và tôi cầm một ly. Khi tiếp tục thơ thẩn trong gian hàng, tôi nhận ra tôi bị lạc trong cách sắp đặt mới của tầng này, và dường như đã lạc vào khu đồ dành cho đàn ông. Nhưng chuyện đó không quan trọng; tôi chẳng vội gì hết. Tôi đi vơ vẩn thêm một lúc, uống một ngụm rượu vang có vị đậm đà, nghe bài hát mừng Giáng sinh, và ngắm nhìn những dây đèn nhấp nháy...



Ôi Chúa ơi, họ làm tôi bị lây nhiễm. Tôi bắt đầu cảm thấy có không khí Giáng sinh. Được thôi, chuyện này thật tệ. Bây giờ mới chỉ tháng Mười. Tôi phải đi thôi, trước khi tôi bắt đầu mua những hộp bánh bạc hà khổng lồ và đĩa nhạc Bing Crosby và băn khoăn không biết liệu họ có chiếu Phù thủy xứ Oz. Tôi đang tìm nơi để bỏ chiếc ly trống không xuống, thì một giọng nói vui vẻ hướng về tôi.



"Xin chào một lần nữa!"



Nó xuất phát từ một phụ nữ có búi tóc màu vàng đang gập những cái áo len màu pastel trong gian hàng Ralph Lauren dành cho đàn ông.



"Ờ... xin chào," tôi nói lưỡng lự. "Tôi có biết chị không?"



"Ồ không." Cô mỉm cười. "Tôi nhớ cô từ năm ngoái."



"Năm ngoái?"



"Cô đã tới đây, mua một chiếc áo sơ mi cho... anh chàng của mình." Cô liếc nhìn tay tôi. "Cho Giáng sinh. Chúng ta đã nói chuyện khá lâu khi tôi gói món quà. Tôi vẫn luôn nhớ cuộc nói chuyện đó."



Tôi nhìn cô ấy, cố gắng hình dung chuyện đó. Tôi, ở đây. Mua sắm cho Giáng sinh. Lexi ngày xưa, có lẽ mặc một bộ vest màu be, có lẽ hết sức vội vã, có lẽ cau mày vì căng thẳng.



"Tôi xin lỗi," tôi nói sau hồi lâu im lặng. "Trí nhớ của tôi tệ lắm. Tôi đã nói gì?"



"Đừng lo!" Cô cười vui vẻ. "Tại sao cô lại nhớ cơ chứ? Tôi chỉ nhớ bởi vì cô rất..." Cô ngập ngừng, gập dở dang chiếc áo len. "Chuyện này có vẻ ngớ ngẩn, nhưng vì cô dường như đang yêu say đắm."



"Đúng thế." Tôi gật đầu. "Đúng thế." Tôi gạt một lọn tóc lại, tự bảo mình mỉm cười và bước đi. Đó chỉ là sự trùng hợp nhỏ xíu, vậy thôi. Chẳng có gì ghê gớm. Thôi nào, mỉm cười và đi nào.



Nhưng khi tôi đứng đó, với những dây đèn nhấp nháy, và dàn hợp xướng hát bài "Noel đầu tiên", và một người phụ nữ tóc vàng lạ lùng nói với tôi điều tôi đã làm Giáng sinh trước, tất cả những cảm xúc mà tôi che giấu lại nổi lên, xô đẩy lao lên như hơi nước. Miếng băng keo mà tôi dùng để gắn kín bị bong lên ở một góc; tôi không thể giữ quá khứ ở đúng chỗ nữa.



"Đây dường như là... một câu hỏi kỳ lạ." Tôi liếm môi trên. "Nhưng tôi có nói tên anh ấy là gì không?"



"Không." Người phụ nữ nhìn tôi tò mò. "Cô nói anh ấy giúp cô sống lại. Trước đây cô chưa từng được sống. Cô hết sức vui mừng vì chuyện đó, vì hạnh phúc." Cô đặt chiếc áo len xuống và nhìn tôi với sự tò mò chân thành. "Cô không nhớ sao?"



"Không."



Có gì đó bóp nghẹt cổ họng tôi. Đó là Jon.



Jon, người tôi đã cố gắng không nghĩ tới mỗi ngày kể từ khi tôi bỏ >



"Tôi đã mua gì cho anh ấy?"



"Đó là chiếc áo này, nếu tôi nhớ đúng." Cô đưa cho tôi một chiếc sơ mi màu xanh nhạt, sau đó quay sang tiếp một khách hàng khác. "Tôi giúp gì được cho cô?"



Tôi cầm chiếc áo, cố gắng hình dung Jon mặc nó; tự tôi đã chọn cho anh ấy, cố gắng gợi lên cảm giác hạnh phúc. Có lẽ tại món rượu vang; có lẽ đó chỉ là kết thúc của một ngày dài. Nhưng dường như tôi không thể rời chiếc áo này. Tôi không thể thả nó xuống.



"Cho tôi mua được không?" Tôi nói ngay khi người bán hàng rỗi rãi. "Cũng không cần gói đâu."



Tôi không biết có gì đó không ổn với tôi. Khi ra khỏi Langridges và gọi taxi, tôi vẫn cầm chiếc áo sơ mi xanh, ấp vào mặt như một chiếc chăn dễ chịu. Cả đầu tôi kêu vo vo; cả thế giới lùi xa dần, như tôi đang bị cúm hay gì đó.



Một chiếc taxi dừng lại và tôi vào trong, một cách tự động.



"Đi đâu hả cô?" người lái xe hỏi, nhưng tôi hầu như không nghe thấy anh ta nói. Tôi không thể thôi nghĩ về Jon. Đầu tôi vo vo to hơn; tôi ôm chặt chiếc áo...



Tôi đang ngân nga giai điệu nào đó.



Tôi không biết đầu tôi đang làm gì. Tôi ngân nga một giai điệu tôi không biết. Và tất cả những gì tôi biết là đó là Jon.



Giai điệu này là Jon. Nghĩa là Jon. Đó là một giai điệu tôi biết từ anh ấy.



Tôi nhắm mắt lại tuyệt vọng, theo đuổi giai điệu đó, cố gắng ghi nhận âm thanh đó... Và bỗng nhiên, như một tia sáng lóe lên, nó ở trong đầu tôi.




Đó là một ký ức.



Tôi có ký ức. Về anh ấy. Tôi. Hai chúng tôi cùng nhau. Mùi vị muối trong không khí, cằm anh dặm dặm, chiếc áo len màu xám... và giai điệu. Chỉ có vậy. Một khoảnh khắc lướt qua, chẳng có gì khác.



Nhưng tôi có điều đó. Tôi có điều đó.



"Cô gái, đi đâu?" Người lái xe quay lại và mở vách ngăn.



Tôi nhìn anh ta chằm chằm như thể anh ta nói tiếng nước ngoài. Tôi không thể để bất cứ điều gì khác lọt vào đầu; tôi phải bám lấy ký ức này, tôi phải nuôi dưỡng nó...



"Vì Chúa." Anh ta nhướng mắt. "Cô-muốn-đi-đâu-nào?"



Chỉ có một nơi tôi có thể tới. Tôi phải tới.



"Tới... tới... Hammersmith." Anh ta quay lại, vào số xe, và chúng tôi lao đi.



Khi chiếc taxi chạy qua London, tôi ngồi thẳng đờ, căng thẳng, bám chặt vào tay nắm. Tôi cảm thấy như đầu tôi đang chứa đựng một thứ chất lỏng quý giá và nếu nó bị xóc, thứ chất lỏng đó sẽ chảy ra ngoài. Tôi không thể nghĩ về điều đó, nếu không tôi sẽ làm nó mòn đi mất. Tôi không được nói chuyện, hay nhìn ra ngoài cửa sổ, hay để bất cứ điều gì lọt vào đầu. Tôi phải giữ cho ký ức này được nguyên vẹn. Tôi phải nói với anh ấy.



Khi chúng tôi tới phố nhà Jon, tôi dúi một nắm tiền vào tay người lái xe và ra khỏi xe, ngay lập tức nhận thấy lẽ ra mình phải điện thoại trước. Tôi rút phắt điện thoại ra và quay số của anh. Nếu anh không có ở đây, tôi sẽ tới bất cứ nơi nào anh đang có mặt.



"Lexi?" Anh trả lời điện thoại.



"Em đang ở đây," tôi thở hổn hển. "Em đã nhớ ra."



Yên lặng. Điện thoại tắt ngóm và tôi có thể nghe thấy tiếng những bước chân vội vã bên trong. Ngay phút sau, cửa trước mở rộng ở bậc thềm trên cùng và anh đứng đó, mặc áo len cổ lọ và quần jean. đi đôi giày Converse cũ.



"Em nhớ ra điều gì đó," tôi thốt lên trước khi anh kịp nói bất cứ điều gì. "Em nhớ một giai điệu. Em không biết giai điệu đó, nhưng em biết em đã nghe giai điệu đó cùng anh, tại bờ biển. Chắc chắn chúng ta đã từng tới đó một lần. Nghe này!" Tôi bắt đầu ngân nga giai điệu đó, háo hức hy vọng. "Anh có nhớ không?"



"Lexi..." Anh thọc tay vào tóc. "Em nói gì vậy? Tại sao em lại cầm cái áo đó?" Anh lại nhìn vào chiếc áo. "Áo của anh sao?"



"Em đã nghe cùng anh ở bờ biển! Em biết chắc chắn." Tôi biết tôi đang lảm nhảm thật lộn xộn, nhưng tôi không thể kiềm chế. "Em có thể nhớ mùi không khí mằn mặn và cằm anh thật là dặm, và giai điệu thì thế này..." Tôi lại bắt đầu ngân nga, nhưng tôi biết tôi ngày càng trở nên kém chính xác khi cố gắng kiếm tìm những nốt nhạc chính xác. Cuối cùng tôi từ bỏ và dừng lại đầy chờ đợi. Mặt Jon cau lại, bối rối.



"Anh không nhớ," anh nói.



"Anh không nhớ?" Tôi nhìn anh chằm chằm với vẻ hoài nghi giận dữ. "Anh không nhớ? Thôi nào! Hãy nghĩ lại đi! Trời lạnh, nhưng thế nào đó chúng ta rất ấm áp, và anh chưa cạo râu... anh mặc một chiếc áo len màu xám..."




Bỗng nhiên vẻ mặt anh thay đổi. "Chúa ơi. Đó là lần chúng ta tới Whitstable. Có phải đó là điều em nhớ?"



"Em không biết!" tôi tuyệt vọng nói. "Có lẽ."



"Chúng ta tới Whitstable cả một ngày." Anh gật đầu. "Tới bãi biển. Trời lạnh khủng khiếp, vì thế chúng ta quấn kín người và chúng ta mang theo một cái radio... em hát lại giai điệu đó đi?"



Được rồi, lẽ ra tôi không bao giờ nên nhắc tới giai điệu đó. Tôi hát dở tệ. Hết sức xấu hổ, tôi lại ngân nga một lần nữa. Chúa mới biết tôi đang hát cái gì...



"Chờ đã. Có phải đó là bài hát người ta bật khắp nơi? ‘Bad Day’." Anh bắt đầu ngân nga và nó như thể một giấc mơ thành hiện thực.



"Đúng!" Tôi hăng hái kêu lên. "Đúng là nó! Đúng là giai điệu dó!"



Jon ngập ngừng một lúc lâu, và lấy tay xoa mặt, trông bối rối. "Vậy đó là tất cả những gì em nhớ. Một giai điệu."



Khi anh nói câu đó như vậy, tôi cảm thấy mình thật hết sức ngu ngốc vì đã lao qua cả London để tới đây. Và bỗng nhiên, thực tế lạnh lùng làm vỡ toang cái bong bóng của tôi. Anh không còn quan tâm nữa, anh đã đi tiếp. Có lẽ bây giờ anh đã có bạn gái.>



"Đúng thế." Tôi hắng giọng, cố gắng tỏ vẻ lạnh nhạt một cách không thành công. "Chỉ có vậy thôi. Em chỉ nghĩ em sẽ cho anh biết rằng em đã nhớ ra điều gì đó. Chỉ để anh biết. Vậy... ừm... dù sao, rất vui được gặp anh. Tạm biệt."



Tôi nhặt những chiếc túi mua hàng lên với đôi tay vụng về. Má tôi đỏ rực lên thảm hại khi tôi quay người bước đi. Chuyện này thật đáng xấu hồ. Tôi cần phải rời khỏi đây, càng nhanh càng tốt. Tôi không biết mình đã nghĩ gì nữa...



"Điều đó có đủ không?"



Tiếng Jon khiến tôi ngạc nhiên. Tôi xoay người, thấy anh đã bước xuống được nửa bậc thềm, mặt anh căng thẳng vì hy vọng. Và khi nhìn thấy anh ấy, cái mặt nạ của tôi rớt xuống. Ba tháng vừa qua dường như biến mất. Lại chỉ có hai chúng tôi.



"Em... em không biết," cuối cùng tôi cố gắng lên tiếng. "Liệu có đủ không?"



"Đó là yêu cầu của em. Em nói em cần một ký ức. Một sợi chỉ để liên kết chúng ta với... chúng ta." Anh bước xuống thêm một bậc lại gần phía tôi. "Bây giờ em đã có rồi."



"Nếu có, đó là sợi chỉ mỏng manh nhất trên đời này. Một giai điệu." Tôi phát ra một tiếng động được cho là một tiếng cười. "Như là... tơ nhện. Mảnh như tơ nhện."



"Vậy hãy bám chặt lấy nó." Đôi mắt sẫm màu của anh không hề rời khỏi tôi, anh đang bước xuống những bậc cuối cùng, gần như chạy. "Hãy bám chặt lấy nó, Lexi. Đừng để nó đứt rời." Anh vòng tay ra và ôm chặt lấy tôi.



"Không đâu," tôi thì thầm và bám vào người anh. Tôi không bao giờ muốn để anh ra đi một lần nữa. Ra khỏi cánh tay tôi. Ra khỏi tâm trí tôi.



Khi cuối cùng tôi tỉnh lại, ba đứa trẻ đang nhìn tôi chằm chằm từ bậc thang của căn hộ bên cạnh.



"Ồ," một cậu bé nói. "Quá hấp dẫn."



Tôi không thể nhịn cười, dù mắt lấp lánh nước>



"Đúng," tôi đồng ý, gật đầu về phía Jon. "Hấp dẫn."



"Hấp dẫn." Anh gật đầu lại về phía tôi, tay anh ôm lấy eo tôi, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve xương hông của tôi như thể nó thuộc về nơi đó.



"Này Jon." Tôi bịt chặt tay lên miệng như thể chợt nghĩ ra. "Anh đoán được điều gì không? Em bỗng nhớ ra một chuyện khác."



"Sao?" Mặt anh sáng lên. "Em nhớ ra điều gì?"



"Em nhớ đã vào nhà anh... ngắt đường dây điện thoại... và làm tình một lần tuyệt vời nhất cả cuộc đời trong hai mươi tư tiếng liền," tôi nói vẻ nghiêm túc. "Em còn nhớ được ngày chính xác."



"Thật sao?" Jon mỉm cười, nhưng trông có vẻ hơi bối rối. "Khi nào?"



"Ngày 16 tháng Mười năm 2007. Vào lúc..." Tôi nhìn đồng hồ. "Bốn giờ năm mươi bảy phút chiều."



"Aaaa." Mặt Jon tỏ vẻ hiểu ý. "Tất nhiên. Đúng, anh cũng nhớ lần đó. Một thời gian khá tuyệt vời, phải không?" Anh vuốt một ngón tay dọc sống lưng tôi và tôi rùng mình vì cảm giác chờ đợi. "Chỉ có điều anh nghĩ phải là bốn mươi tám tiếng liền. Chứ không phải hai mươi tư."



"Anh nói đúng." Tôi tặc lưỡi vờ tự trách mình. "Sao em có thể quên được cơ chứ?"



"Đi nào." Jon dẫn tôi lên bậc thang, tay anh nắm chặt tay tôi, trước tiếng reo hò và trêu chọc của lũ trẻ.



"Nhân thể." tôi nói khi anh đá cho cửa đóng sập lại sau lưng chúng tôi. "Em không hề có tình dục tử tế kể từ 2004. Chỉ để anh biết."



Jon cười. Anh lột chiếc áo len cổ lọ ra bằng một động tác nhanh chóng và tôi cảm thấy thèm muốn anh ngay lập tức. Cả cơ thể tôi nhớ điều này, cho dù tôi thì không.



"Anh sẽ chấp nhận thách thức đó." Anh lại gần, ôm lấy khuôn mặt tôi bằng cả hai tay, và chỉ lặng yên nhìn tôi một lúc, lặng yên và quả quyết cho tới khi cả cơ thể tôi tan chảy vì khao khát. "Vậy hãy nhắc anh... điều gì xảy ra sau khi bốn mươi tám tiếng đó trôi qua?"



Tôi không thề kìm nén được nữa. Tôi phải kéo gương mặt anh xuống sát mặt tôi để hôn. Và nụ hôn này tôi sẽ không bao giờ quên, nụ hôn này tôi sẽ giữ lại mãi mãi.



"Em sẽ cho anh biết," cuối cùng tôi thì thầm, miệng vẫn gắn chặt vào làn da ngọt ngào, nóng bỏng của Jon. "Em sẽ cho anh biết khi em nhớ ra."