Một mùa đông nữa lại tới, Túc Tuyết hiếm khi chủ động vừa hôn Diễm Diệc vừa đặt vào trong tay cậu hai vật thể tròn tròn.
Chờ đến khi đầu óc mờ mịt của Diễm Diệc trở nên kích động thì Túc Tuyết mới mở bàn tay của nhóc yêu quái ra: "Tốt quá, trứng chín rồi."
Diễm Diệc bụm mặt vẫn còn đang nóng lên của mình, tức giận: "Anh coi em là lương thực dự trữ thì thôi đi, bây giờ còn coi em là bếp lửa nữa ư?!!" Không tôn trọng Thái tử Hỏa Linh Thú như cậu chút nào hết!
Túc Tuyết nhướng mày: "Nói vậy thì em có ăn không?"
Diễm Diệc xoắn xuýt một lát, cuối cùng cảm thấy ăn no quan trọng hơn tôn nghiêm một chút, chủ yếu là vì trứng nướng quá ngon. Cậu căm phẫn gật đầu: "Ăn!"
Túc Tuyết chia một quả cho Diễm Diệc.
Không biết Diễm Diệc đột nhiên nghĩ tới cái gì, cậu quan sát trứng trong tay một lúc lâu rồi nói với Túc Tuyết: "Vợ ơi, anh xem quả trứng trơn nhẵn này không có cọng lông nào giống như anh vậy, cơ mà nó không trắng bằng anh." Sau đó bóc vỏ trứng: "Bây giờ thì giống anh rồi, giống y như đúc luôn."
Túc Tuyết: "..." Y đột nhiên muốn để tóc.
Diễm Diệc cắn một miếng hết cả quả trứng: "À vợ ơi, đầu anh trọc như vậy không lạnh hả?"
Túc Tuyết: "Người xuất gia lòng dạ từ bi, không được sát sinh, tận lực không được sát sinh."
Diễm Diệc chỉ cảm thấy sau lưng hơi lạnh nhưng vẫn chưa ý thức được tầm quan trọng của chuyện này, nghe thấy Túc Tuyết nói vậy còn cười ngây ngô: "Vợ đang niệm kinh ạ? Anh nói xem, nếu một ngày nào đó em bất cẩn thiêu chết anh thì xá lợi tử có bị đốt không?"
Túc Tuyết: "Người xuất gia lòng dạ từ bi, lòng dạ từ bi, lòng dạ từ bi... cái quần què!" Hôm nay y không đánh chết Diễm Diệc thì sẽ cùng họ với Diễm Diệc luôn!
Cuối cùng Diễm Diệc vẫn không bị đánh chết, chỉ bị đánh một trận no đòn, cái đuôi khó khăn lắm mới mọc ra chút lông cũng bị Túc Tuyết nhổ trụi. Diễm Diệc ôm cái đuôi trụi lủi của mình tủi thân đứng giữa trời đông đầy tuyết: "Sao vợ lại đánh em, còn nhổ lông của em nữa!"
Hiện giờ Diễm Diệc ở dạng thú cũng cao hơn Túc Tuyết khá nhiều. Túc Tuyết dựa vào lớp lông thú dày, thích thú nheo mắt lại: "Người ta thường nói đánh là yêu mắng là thương, sao bần tăng lại đánh cậu được chứ, vừa nãy rõ ràng là yêu thương cậu." Diễm Diệc vươn móng vuốt ra ôm Túc Tuyết vào trong lòng, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Thật sao?"
Túc Tuyết gật đầu: "Thật, người xuất gia không nói dối."
Diễm Diệc lựa chọn tin tưởng bạn lữ, ôm Túc Tuyết thỏa mãn thiếp đi.
Lần sau, Diễm Diệc bất cẩn đốt cháy tóc mà Túc Tuyết đang để dài rồi bị Túc Tuyết rượt đánh khắp ngọn núi, cậu vừa chạy vừa kêu to: "Á vợ, em lỡ đốt tóc của anh nhưng anh cũng không cần yêu thương em đến như vậy đâu!"
Túc Tuyết: "..." Mấy năm nay mình không đánh chết Diễm Diệc đúng là tốt tính lạ thường.