Em Có Tình Tôi Có Ý

Chương 107




Nói là trở về biệt thự bên kia nhưng thật ra đi được nửa đường thì Tiểu Đường để tài xế dừng xe tự mình trở về còn cô tự mình lái xe đi.

Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường ngoại trừ trước đó tham gia hoạt động của【 Tuần trăng mật 30 ngày 】thì bây giờ vẫn là lần đầu cùng nhau đi ra ngoài thưởng ngoạn. Buổi chiều hai người đều đã ngủ trưa một lúc vì lẽ đó Thư Hân không thấy mệt mỏi nữa mà rất hiếu kỳ hỏi cô: "Đi đâu bây giờ a?"

Triệu Tiểu Đường nghiêng đầu nhìn nàng: "Đến nơi em liền biết rồi."

Ngu Thư Hân sau đó liền làm nũng nháy mắt với Tiểu Đường còn nhỏ giọng nói cô đáng ghét. Thật ra thì trong đầu Ngu Thư Hân cũng đã nghĩ tới một nơi nào đó rồi thế nhưng nàng không nói ra chỉ nói là: "Ông nội làm sao đồng ý để chúng ta đi vậy Đường ?"





Triệu Tiểu Đường rất kiên nhẫn trả lời thắc mắc của Thư Hân: "Tôi nói em ở nhà sắp thở không thông."

Mẹ Triệu cùng ông nội căng thẳng quá mức rõ ràng, rõ ràng đến mức khiến cho Ngu Thư Hân áp lực. Tiểu Đường trước đó nghĩ đưa Thư Hân về nhà là muốn để nàng nhận được sự chăm sóc cẩn thận từ mọi người dù sao bản thân cô đối với phương diện này không phải hiểu lắm. Mẹ cô có kinh nghiệm vì mẹ là người từng trải, ông nội khẳng định cũng muốn nhìn thấy Thư Hân cho nên Tiểu Đường mới đồng ý đưa Thư Hân về nhà ở cùng với mọi người nhưng không nghĩ tới sẽ mang đến cho Thư Hân áp lực lớn như vậy. Mỗi lần nhìn em ấy cùng mẹ trò chuyện với nhau xong Tiểu Đường cũng có thể cảm giác được Thư Hân đang áy náy điều này không phải điều mà Tiểu Đường muốn cho nên cô quyết định cùng ông nội nói mình muốn dẫn Thư Hân ra ngoài giải sầu.



Cũng muốn cho mẹ Triệu và ông nội có thời gian để điều chỉnh lại tâm tình không thể 24/24 quan tâm quá mức tới Thư Hân, khoảng thời gian này để hai bên đều yên tĩnh một chút thì tốt hơn.

Ngu Thư Hân không ngờ Tiểu Đường trực tiếp như vậy, chỉ là đây không phải phong cách làm việc trước đây của Đường sao!? Thư Hân cúi đầu cười yếu ớt.

Trên đường đi Tiểu Đường sợ Thư Hân chán nên cô lấy máy tính ở trên xe đưa cho em ấy xem còn tận tình lấy một hộp sữa đặt vào tay Thư Hân. Ngu Thư Hân thấy dù sao còn mất một khoảng thời gian nữa mới tới nơi nên nàng liền mở【 Tuần trăng mật 30】 tập 2 để coi. Bởi vì scandal trước đó nên tập 2 của chương trình phát sóng nhận lại tranh luận lớn vô cùng, hầu như là ồn ào từ đầu đến khi kết thúc. Có người nói nàng cùng Triệu Tiểu Đường quan hệ ngoài đời cũng không bằng ở trên tiết mục tình bể tình như vậy được, còn có người nói nàng cọ nhiệt Triệu Tiểu Đường để nổi, lại có người nói nàng muốn ôm bắp đùi Triệu Tiểu Đường trái lại bị cô đá xuống,...



Tựa hồ không còn CP tồn tại khi scandal kia nổ ra, nàng cùng Triệu Tiểu Đường trong lúc đó liền khôi phục về ban đầu giữ mối quan hệ lão bản cùng nghệ sĩ. Nhưng mà tranh luận nhiều nhất chính là bọn họ cho rằng nàng vọng tưởng leo lên giường của Triệu Tiểu Đường khiến cô không vui. Vì lẽ đó ở giữa đoạn phát sóng chương trình khán giả thi nhau nói rằng từ khi nàng xuất đạo đến hiện tại ngoại trừ tạo scandal thì không có thứ gì khác phỏng chừng Kinh Nghi không nhìn thấy mấy cái này cho nên mới kí hợp đồng, sớm muộn gì Kinh Nghi cũng sẽ từ bỏ nàng thôi..., mỗi người nói một kiểu.

Fans CP và fans only của Ngu Thư Hân bắt đầu trì triết nhau bởi vì lần trước sự kiện về CP Đại Ngu Hải Đường huyên náo rất lớn mang tới ảnh hưởng cho hai người cho nên mới bị ép rút khỏi chương trình chứ không phải là bởi vì Ngu Thư Hân muốn leo lên giường Triệu Tiểu Đường bắt lấy mỏ vàng. Tóm lại thì hai bên cứ dựa vào điểm ấy bắt đầu cãi vã, hai bên tựa hồ ai cũng có lý lẽ riêng nhưng kỳ thực cũng đều là suy đoán cá nhân cho nên trận cãi vã này nổ ra cũng không có ý nghĩa gì.
Ngu Thư Hân xem xong tập phát sóng thứ 2 lại xem thêm clip ngoài lề có sự tham gia của Cảnh Viên cùng Cố Khả Hinh. Hai người là khách mời mới gia nhập bất luận là từ phương diện nào đều là tiêu điểm tồn tại, trong màn ảnh Cảnh Viên như cũ nhất quán gương mặt thờ ơ và không thích nhiều lời. Cố Khả Hinh thì thành thục nhanh nhẹn khi thì ở bên cạnh Cảnh Viên cùng nàng đùa giỡn nhìn cảnh này so với lúc trước không có gì khác biệt nhưng Ngu Thư Hân cùng Cảnh Viên cũng coi như tiếp xúc hơn ba tháng nàng nhìn ra Cảnh Viên không cao hứng lắm.

"Cảnh Viên là em đề cử?" Triệu Tiểu Đường phát hiện Thư Hân nhìn chằm chằm trong màn hình xem hai người kia liền mở miệng nói tiếp: "Tôi nghe Tiểu Hy nói..."

Ngu Thư Hân nghiêng đầu qua: "Ừm, là em đề cử Cảnh lão sư."

Chỉ là Thư Hân lúc trước là muốn Cảnh Viên phối hợp cùng một người thường khác, dù sao đây cũng là nguyên tắc ban đầu của chương trình. Không nghĩ tới Cảnh Viên cùng tổ chương trình đưa ra yêu cầu chính là chỉ cùng Cố Khả Hinh hợp tác. Sau đó tổ chương trình vẫn chưa kịp liên hệ với bên Cố Khả Hinh thì Cố Khả Hinh đã cho quản lý gọi tới trước rồi.
Hai bên đều là đỉnh lưu giới giải trí vì các nàng sửa quy tắc cũng không có cái gì không thể. Quả nhiên thời điểm bên chương trình tuyên bố hai người đồng thời ghi hình cho chương trình căn bản liền không ai nghĩ đến nghệ sĩ người thường kết hợp mà giờ lại thành như vậy. Dẫu thế thì hai vị minh tinh này trước mặt khán giả tất cả các vấn đề khúc mắc đều không là vấn đề nữa.

Triệu Tiểu Đường nhìn thấy Ngu Thư Hân tầm nhìn vẫn đặt trên màn hình, âm thanh cô hơi thấp nói: "Em rất thích cô ấy ?"

"Cảnh lão sư sao?" Ngu Thư Hân nghiêng đầu: "Em rất yêu thích chị ấy."

"Em cảm thấy. . ." Chị ấy cùng Đường khá giống... Nửa câu còn chưa kịp nói ra Triệu Tiểu Đường liền trước một bước hôn lên cánh môi Thư Hân đưa lời thoại của nàng chưa nói xong nuốt xuống. Đầu lưỡi quấn quýt trao nhau dư vị ngọt ngào nồng nhiệt, Tiểu Đường như muốn trừng phạt Thư Hân nhẹ nhàng cắn lấy khóe môi nàng. Vừa mới chuẩn bị rời đi ngược lại bị Thư Hân ôm lấy cần cổ, chủ động đẩy nụ hôn này đi sâu hơn. Đầu lưỡi Ngu Thư Hân linh hoạt cũng không giống như Tiểu Đường khi nãy lướt qua tức thì rồi dừng lại, Thư Hân trái lại thâm nhập vào bên trong sâu hơn nữa, muốn hút cạn mật ngọt trên đầu lưỡi và khoang miệng bên trong Tiểu Đường hơn. Hô hấp cả hai nóng tới phát nhiệt, lượng ô xi trong phổi giảm dần hô hấp có chút dồn dập, Ngu Thư Hân cảm nhận cơ thể của Tiểu Đường đang căng thẳng phía sau lưng còn có cảm giác ươn ướt của mồ hôi tiết ra. Nàng đắc ý nới lỏng cánh tay ôm phía say lưng Tiểu Đường ra, hơi thở khiêu gợi, giọng nói ma mị ở bên tai cô nói rằng : "Đường có muốn chạm vào em hơn nữa chứ ?"
Thanh âm của Thư Hân hơi thấp nũng nịu mà mê hoặc như một tiểu tinh linh lôi kéo lòng người ái nàng.

Triệu Tiểu Đường hít sâu, sống lưng xuất mồ hôi dính ở trên y phục rất không thoải mái. Ngu Thư Hân khẽ cười một tiếng từ bên người cô dời đi, một lần nữa xem biểu cảm cứng nhắc của cô mà hài lòng nháy mắt.

Toàn bộ không gian trong xe trở nên yên tĩnh chỉ nghe được âm thanh phát ra từ show tống nghệ đang chiếu, Triệu Tiểu Đường dư quang liếc nhìn Ngu Thư Hân. Không mặt nàng được tia sáng bao phủ, làn da căng mịn trắng nõn nà, hàng lông mi đen láy cong cong hơi rủ xuống thì nhẹ run như chạm vào một mặt hồ gợn sóng.

Biết là Ngu Thư Hân cố tình trêu chọc mình Tiểu Đường chỉ có thể bất lực cười trừ ngồi lại ghế lái thắt đai an toàn tiếp tục lái xe đi. Nửa giờ sau Tiểu Đường nhận được điện thoại của mẹ gọi tới, âm thanh của mẹ lớn tới mức Ngu Thư Hân ngồi ở bên cạnh đều có thể nghe được. Tiểu Đường đối với bên kia giải thích: "Bọn con đi ra giải sầu."
"Sẽ không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, con bảo đảm với mẹ."

"Vâng, mẹ không cần quá lo lắng như thế đâu ạ."

"Không được, con sẽ không gửi địa chỉ cho mẹ đâu! "

"Được rồi vậy con cúp máy nhé! Con nhớ lời mẹ rồi, vâng... Tạm biệt mẹ."

Cúp điện thoại xong Ngu Thư Hân đang cắn môi hỏi cô: "Là Dì ạ?"

Triệu Tiểu Đường không có gạt nàng: "Ừm, là mẹ tôi."

Mẹ Triệu mới vừa từ chỗ của ba chồng biết được Tiểu Đường mang theo Thư Hân rời đi nên bà ngay lập tức gọi cho Tiểu Đường. Mẹ Triệu hỏi địa chỉ của hai đứa ở nơi nào để bà chạy tới Thư Hân đang mang thai bụng cũng lớn rồi không thể chạy loạn khiến Mẹ Triệu không căng thẳng cũng không được. Triệu Tiểu Đường hiển nhiên không đồng ý, vốn dĩ cô muốn tránh mẹ mình và ông nội để hai người có không gian riêng mới mang theo Ngu Thư Hân ra ngoài, cho nên cho dù Mẹ Triệu có nói cái gì đi nữa Tiểu Đường nhất định sẽ không nói cho mẹ biết hai người đang ở đâu.
Triệu Tiểu Đường cất điện thoại vào túi áo xoay vô lăng rẽ phải lại nói: "Đừng lo lắng, cũng nên làm cho mẹ dời sự chú ý đi."

Ngu Thư Hân thấy lời cô nói cũng có lý gật đầu, trầm thấp ừm một tiếng.

Hơn 9 giờ tối, Ngu Thư Hân xem máy tính tới mệt mỏi, nàng đối với Tiểu Đường nói: "Chúng ta cần phải lái xe qua một đêm sao?"

Triệu Tiểu Đường quay đầu xem cảnh vật bên ngoài cửa sổ, thành phố nhộn nhịp hào hoa, ánh đèn nê ông đủ màu sắc lấp loé lung linh, cô trả lời: "Không cần, chúng ta rất nhanh gần đến nơi rồi."

Ngu Thư Hân lúc này mới gấp lại máy tính để về chỗ cũ, ngồi ngay ngắn lại dựa vào trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Lúc nàng sắp buồn ngủ đến nơi thì nghe được giọng nói của cô: "Thư Hân, đã đến rồi."

Ngu Thư Hân mở mắt ra nhìn thấy ngoài cửa sổ là một quán rượu , trước cửa tiệm rượu có một ngọn núi giả khổng lồ róc rách con suối nhỏ. Bên trên ngọn núi và phía dưới mặt nước bố trí rất nhiều đèn nê ông đỏ, ánh đèn cùng hơi nước lượn lờ tạo nên cảnh sắc không tệ. Ngu Thư Hân vẫn chưa xuống xe Tiểu Đường bên cạnh liền giúp nàng mang theo mũ cuối cùng xuống xe đi vòng qua bên kia mở cửa nắm tay nàng dắt xuống xe rất ân cần. Đối diện quán rượu là một khách sạn, ở đại sảnh khách sạn bốn phía là ánh đèn bao phủ soi rạng mọi ngóc ngách, cách bày trí rất xa hoa. Dưới chân là đá cẩm thạch sáng bóng người đứng ở trên nền khách sạn này có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh phản chiếu của chính họ. Ngu Thư Hân đứng bên người Tiểu Đường nhìn thấy cô trao đổi với nhân viên lễ tân rồi cầm lấy tấm thẻ phòng, phía sau nhân viên khách sạn vừa hay mang tới hai rương hành lý. Ngu Thư Hân trong lòng ngạc nhiên hỏi Tiểu Đường : "Đường lúc nào thu thập mấy thứ này?"
Nàng nhớ lại lúc chiều hôm nay khi xuống lầu cũng không thấy Tiểu Đường thu thập hành lý qua a?

Triệu Tiểu Đường nói: "Buổi chiều lúc em nghỉ ngơi tôi tranh thủ thu thập xong rồi."

Xem ra cô sớm đã có chuẩn bị, Ngu Thư Hân yên lặng gật đầu.

Gian phòng của hai người được Tiểu Đường đặt ở tầng cao nhất, buổi tối cũng không thấy được bất kì phong cảnh đẹp nào. Từ nơi cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài chỉ có thể nhìn thấy dưới lầu ánh đèn lung linh trông thật là không tệ. Ngu Thư Hân sau khi vào cửa liền ra bên ngoài ban công đứng, nàng ngẩng đầu lên nhìn ánh sao trên bầu trời đêm rồi đối với Triệu Tiểu Đường nói: "Em vẫn cảm thấy nơi này cảnh đêm rất tốt."

Ban công rất lớn còn bố trí sẵn một bộ bàn ghế màu trắng hình tròn để ngồi thưởng thức cảnh đêm. Ngu Thư Hân ngồi ở trên ghế ngẩng đầu nhìn sao trời cuối cùng nói: "Em nhớ tới khi đó có gửi cho Đường một bức ảnh của chính mình cũng chính là được chụp ở nơi này nè."
Đó là một lần cuối cùng Thư Hân đi ra ngoài du lịch, trên đường đi có ghé qua nơi này để nghỉ ngơi. Ngày đó đoàn du lịch đã đặt sẵn phòng cho các thành viên trong đoàn chính là phòng xép bình thường tối giản nhưng Ngu Thư Hân lại thích xem cảnh đêm vì lẽ đó liền thêm tiền thay đổi sang gian phòng này. Thư Hân còn nhớ buổi tối một mình ở trong phòng đi ra ban công ngồi hơn một giờ đồng hồ thưởng thức cảnh đêm. Sau khi ngắm đủ nàng còn tiện tay chụp mấy bức bức ảnh gửi cho Triệu Tiểu Đường còn hỏi cô nhìn có được hay không.

Đương nhiên sẽ không có nhận được lời đáp lại từ cô, Triệu Tiểu Đường một mực giữ im lặng và thờ ơ đối với nàng. Thư Hân hiểu điều đó nên nàng cũng không có để ở trong lòng, lần này trở lại chốn cũ lại khiến Thư Hân nhớ lại chuyện không vui trước kia trong lòng có chút dư vị không vui cảm thấy oan ức.
"Đường khi đó đang làm gì?" Ngu Thư Hân nghiêng đầu hỏi cô, trong mắt có thủy quang lấp loé. Triệu Tiểu Đường đi tới ngồi xổm ở bên người nàng, cô đưa tay ra nắm chặt tay Thư Hân ngửa đầu nhìn lên vẻ mặt có hai phần áy náy: "Xin lỗi em."

Cô nói rằng: "Tôi ngày đó ở bên công ty con."

Ngu Thư Hân nghe được lời giải thích từ cô chỉ biết cười: "Này có cái gì xin lỗi, em đã đoán là như vậy mà."

Triệu Tiểu Đường một chân quỳ trên mặt đất, cô đưa tay ôm lấy eo của Thư Hân như muốn dỗ dành bé con trong bụng, ánh mắt mang theo sự áy náy sâu sắc, Tiểu Đường đặt một nụ hôn nhẹ nên chiếc bụng nhô ra của Thư Hân. Ngu Thư Hân cúi đầu liền đỉnh đầu của Tiểu Đường, mái tóc của cô dài và mượt đen như mực, Thư Hân nhẹ nhàng nhấc tay lên đặt lên trên đầu cô vuốt ve. Động tác nhu thuận cực kì dịu dàng, trong đôi mắt cũng dần hiện ra vẻ ôn nhu, Tiểu Đường thấy nàng im lặng liền lên tiếng : "Là tôi không tốt, tôi nên sớm một chút đối với em thẳng thắn trò chuyện."
Ông nội nằm viện vừa bắt đầu Tiểu Đường đã cho rằng lại là trò cũ của ông nội để muốn cô về nhà, sau đó mới biết ông nội là thật sự nằm viện. Ngày đó bên công ty con hạng mục N1 đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc khiến cô không dám thả lỏng cảnh giác cho nên đã định đặt vé máy bay đêm đó tới A quốc. Nhưng mà Tiểu Đường lại không nghĩ tới khi cô tới bệnh viện ông nội lại đề cập tới ước nguyện cuối đời của ông là có một đứa chắt. Ngu Thư Hân ngày đó cũng rất lạ em ấy cực kỳ trầm mặc, trầm mặc có chút không giống lúc bình thường. Sau đó trên đường trở về Tiểu Đường suy nghĩ rất lâu quyết định cho Thư Hân một câu trả lời rõ ràng nên cô đã cùng Thư Hân trở về căn nhà riêng của hai người khi kết hôn, đêm đó cô cũng không lên máy bay đi công tác mà cùng Thư Hân quấn quýt một đêm. Ngày hôm sau trời vừa sáng Tiểu Đường vốn muốn cùng Thư Hân hai người ngồi xuống tốt tốt nói chuyện ai biết N1 lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn Tiểu Đường không thể không chạy trở về xử lý cho nên bỏ lỡ thời cơ cho Thư Hân một câu trả lời rõ ràng.
Sau đó khi cô đặt chân tới A quốc cũng đã muốn điện thoại liên hệ về với Thư Hân nhưng cô gọi mấy lần cho nàng cũng không liên lạc được hoặc là cô không biết nên nói cái gì. Khi Thư Hân chủ động nhắn tin lại Tiểu Đường cũng đã thử gõ gõ câu trả lời sao cho ổn nhưng mỗi lần như thế lại bị cô xóa bỏ đi không gửi tin nhắn trả lời nữa.

Tiểu Đường đã thầm tính trong đầu là chờ cô trở về hai người gặp mặt nói chuyện sẽ tốt hơn là thổ lộ thông qua một chiếc điện thoại.

Tiểu Đường ôm cái ý niệm này trở lại Triệu gia lại phát hiện Ngu Thư Hân đã đi du lịch, sau đó chờ Thư Hân trở lại đối mặt với cô chính là thỏa thuận ly hôn.

Ngu Thư Hân nghe hết lời Tiểu Đường kể nàng trầm mặc rất lâu sau đó dùng giọng điệu thoải mái nói: "Hóa ra là như vậy, chỉ là như vậy cũng rất tốt."
Tiểu Đường ngẩng đầu lên đối diện đôi mắt trong trẻo của Thư Hân im lặng lắng nghe nàng nói : "Ông nội luôn nói xin lỗi em kỳ thực ông không có lỗi trong chuyện này và Đường cũng không có lỗi."

"Tiểu Đường à, chuyện lúc trước hai ta đều có lỗi không cần thiết phải nhận trách nhiệm về mình xem ai là người có lỗi nhiều hơn. Vấn đề này đừng đặt nặng trong lòng, nó không có ý nghĩa gì hết."

"Lúc trước kết hôn em không hối hận, ly hôn em cũng không hối hận. Em hi vọng lần này chính mình cũng sẽ không hối hận."

Triệu Tiểu Đường nghe Thư Hân nói như vậy chóp mũi đau xót, trước mắt cô ngũ quan biểu cảm của Thư Hân dần bị lu mờ đi tầm nhìn rơi vào màn sương. Trong lòng cô một cảm giác rung động mãnh liệt dâng trào khiến đôi bàn tay đang ôm lấy Thư Hân hơi run.

Ngu Thư không hối hận, Triệu Tiểu Đường cô đây lại thấy hối hận.
Cô hối hận tại sao từ khi vừa mới bắt đầu không có cùng Thư Hân nói rõ ràng, tại sao phải nhượng bộ cuộc hôn nhân mất thăng bằng trong suốt ba năm dài như vậy? Tại sao thời điểm trước khi bản thân rời đi không có cho Thư Hân một câu trả lời !? Cô hối hận, hối hận tổn thương Thư Hân lâu như vậy khiến em ấy đắm mình trong đau thương mà cô đem lại. Những thương tích kia không thể nhìn thấy bằng mắt thường và cũng không thể nói xóa bỏ là xóa bỏ được, Tiểu Đường nghĩ tới nội dung tin nhắn Thư Hân trước đó gửi cho mình liền bắt đầu thấy đau đớn, đau tận xương tủy.

Ngu Thư Hân mặc cho Tiểu Đường ôm chặt lấy mình, cảm nhận sự ấm áp xuyên thấu qua y phục rơi vào da thịt của chính nàng. Thư Hân yên lặng chậm rãi vuốt ve mái tóc của Tiểu Đường, nàng là thật sự không hối hận a! Nếu như không phải mù quáng yêu thì sau đó nàng làm sao có thể ở trong đoạn tình cảm mù quáng này tỉnh táo lại. Nếu như không phải ly hôn nàng cũng sẽ không nắm giữ tất cả mọi thứ ở hiện tại.
Nói là ma xui quỷ khiến kỳ thực đây mới là kết cục tốt nhất. Sau này trong chuyện tình cảm nàng sẽ không còn phải cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt của đối phương, thấp kém khẩn cầu tình yêu được đáp lại. Bây giờ Tiểu Đường đã hiểu tình yêu là gì, làm sao đi yêu thích một người cho nên Thư Hân thật sự rất thỏa mãn.

Một lúc lâu, Ngu Thư Hân dùng mũi chân đá vào chân nhỏ của Tiểu Đường buồn cười nói: "Đường đây là chuẩn bị quỳ một đêm sao?"

Triệu Tiểu Đường có chút thật xấu hổ: "Em dìu tôi một cái."

"Tôi có chút tê chân rồi."

Ngu Thư Hân nhìn biểu tình của cô cười thành tiếng, nàng đỡ Tiểu Đường lên rồi đỡ cô trở về trong phòng. Khách sạn này Thư Hân đã đến một lần cách bày trí căn phòng nàng hiểu rõ, Triệu Tiểu Đường ngồi ở trên sofa nhìn Thư Hân đi tới nhà bếp từ trong ấm phích rót một ly nước ấm đưa tới. Tiểu Đường nhận lấy ly nước cô nói rằng: "Thời gian không còn sớm, em trước tiên đi rửa mặt chứ?"
Xác thực không còn sớm, hai người vừa tâm sự bộc bạch với nhau đồng hồ đã điểm hơn 10h rồi. Ngu Thư Hân tuy rằng đã ngủ trưa nhưng đi một quãng đường dài cũng cảm thấy mệt mỏi, nàng ngáp một cái gật đầu: "Vậy em trước tiên đi rửa mặt."

Đi vào phòng vệ sinh sau đó Thư Hân nhận ra bản thân lại quên đem y phục mới để thay, nàng lại quay trở ra về phòng lấy đồ. Lúc đi ra có đi ngang qua phòng khách nhìn thấy Tiểu Đường đang ngồi trên sofa, TV mở một chương trình tạp kỹ cô đang chăm chú xem. Ngày thường Tiểu Đường rất nghiêm túc bây giờ đây bóng lưng cô có chút buông thả hơn nhiều, Thư Hân chợt thấy thỏa mãn trong lòng, cửa phòng vệ sinh còn mở Thư Hân không có về phòng lấy trái lại đi về hướng Tiểu Đường đang ngồi.

Triệu Tiểu Đường từ phía sau bị người ôm lấy cô quay đầu lại nhìn người vốn dĩ nên ở trong phòng tắm bây giờ lại ở đây, cô không rõ nói: "Làm sao vậy ?"
Ngu Thư Hân đem bộ đồ ngủ của mình đặt lên lưng chiếc sofa, hai tay ôm lấy cổ Tiểu Đường, dán vào bên tai cô thì thầm nói: "Không có làm sao, muốn hôn Đường."

Thư Hân học cách biểu đạt thẳng thắn của Tiểu Đường nhưng lời nàng vừa nói ra gương mặt đã ửng hồng hết cả lên. Trái tim Tiểu Đường chợt đập nhanh hơn một nhịp, khi nãy còn bị lời nói của Thư Hân làm cho rung động tâm tình vẫn chưa xuống được, hiện tại lại bị nàng nhẹ nhàng làm nổi lên. Trong thân thể xao động càng ngày càng mãnh liệt, Tiểu Đường tại lúc Thư Hân cúi đầu hôn lại đây thì cô chủ động ngửa đầu đi tới đáp lại nàng. Hai người đôi môi quấn quýt lấy nhau, Ngu Thư Hân hướng về sô pha vòng qua hai bước Tiểu Đường đưa tay ra liền đem Thư Hân ôm vào trong lòng.

Phòng khách TV còn đang mở bên trong màn hình truyền đến âm thanh lanh lảnh che lại tiếng hôn môi đầy ám muội của hai người. Có lẽ là vừa mới mở rộng lòng nên lần này hai người hôn môi so với bất kỳ lần nào trước đó đều kịch liệt kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn nhiều. Triệu Tiểu Đường hai tay sẽ không còn như lúc trước an phận như vậy chỉ nhẹ nhàng ôm eo Thư Hân mà lần này lại rơi vào trên lưng nàng.
Mùi thơm kéo tới Ngu Thư Hân hai tay nâng gò má Tiểu Đường, hai mắt vẫn chưa đóng chặt trước mặt mọi đường viền trên gương mặt Tiểu Đường nàng có thể thấy rõ ràng. Nước da Tiểu Đường mềm mịn trắng hồng Thư Hân sờ nhẹ thấy thích ý. Hai cánh môi siết chặt lấy nhau tới sưng đỏ lên, một luồng nhiệt khí chậm rãi lan tỏa khắp cơ thể hai người.

Không khí bắt đầu thiêu đốt, xung quanh gian phòng trở nên nóng bức, gò má của hai người tựa hồ bởi vì thiếu hụt dưỡng khí mà ửng đỏ.

Triệu Tiểu Đường khẽ tách cánh môi ra để Thư Hân lấy lại dưỡng khí, đôi bàn tay vẫn ôm chặt nàng ở trong lòng khẽ buông lõng. Ngu Thư Hân kinh ngạc thốt lên một tiếng chỉ lo rơi xuống, nàng ôm lấy cần cổ Tiểu Đường giữ thăng bằng. Từ phòng khách tới phòng ngủ cách một đoạn khá gần, Tiểu Đường mỉm cười bế bổng Thư Hân trên tay hướng về phòng ngủ đi tới. Cô như đã quen đường quen lối bế Thư Hân né qua từng bức họa cẩn thận từng ly từng tí, trước mắt cô giờ đây chỉ có mỗi nàng, dáng vẻ khi Thư Hân cười, khi em ấy thẹn thùng hay khi em ấy khóc từng chút từng chút một ùa về.
Cảnh tượng bây giờ cũng khá trùng hợp như ngày đó, cái đêm hai người chính thức là của nhau ký ức từng chút từng chút ùa về. Tiểu Đường nhẹ nhàng đặt Thư Hân nằm trên giường, cô cúi đầu hôn lên nốt ruồi son khóe mắt nàng nhẹ giọng nói: "Muốn ăn khuya ?"

Ngu Thư Hân phối hợp nàng gật đầu: "Muốn ăn."

Triệu Tiểu Đường cười: "Muốn ăn cái gì?"

Ngu Thư Hân đưa tay cởϊ áσ khoác ngoài của cô thả ở dưới giường, tinh tế đoan trang nhìn gương mặt Tiểu Đường ở khoảng cách gần, mím môi: "Muốn ăn bánh trôi."

"Bánh trôi?" Triệu Tiểu Đường đáy mắt ý cười thêm sâu : "Vậy tôi giúp em nếm thử trước xem có ăn được hay không nha."

Ngu Thư Hân đôi mi thanh tú nhếch lên ý cười, Triệu Tiểu Đường đã nhanh tay từ bên cạnh rút tấm chăn mỏng che lên cơ thể của hai người. Trong phòng không có mở đèn nhưng đèn của phòng khách có thể chiếu vào giúp tầm nhìn của hai người có phần thêm rõ ràng hơn. Triệu Tiểu Đường trước khi Thư Hân biểu đạt sự bất mãn cô liền cúi đầu ngăn chặn chiếc miệng xinh xắn này rồi, đồng thời còn đưa tay cởi y phục trên người cả hai. Đầu ngón tay của Tiểu Đường còn có chút thương tích, ma sát trên làn da nhẵn nhụi của Thư Hân khiến nàng có cảm giác ngứa ngứa nhột nhột. Ngu Thư Hân vốn còn muốn kháng nghị lại bị Tiểu Đường cắn vào vành tai, hơi thở ấm ấm của cô phả vào sau gáy khiến Thư Hân khó chịu hừ nhẹ, đầu ngón chân cuộn lại, đôi tay chống trước ngực Tiểu Đường cũng mềm nhũn vô lực. Tuy rằng hai người chỉ có một đêm thân thiết nhưng Tiểu Đường còn nhớ rõ mỗi chi tiết trên cơ thể Thư Hân.
Ngoài cửa sổ ánh trăng trên cao tỏa sáng chiếu qua khung cửa sổ len lỏi chiếu xuống sàn nhà, những chòm sao tinh quang không ngừng lấp lóe, gió lạnh nghẹn ngào mang đến từng trận tiếng vang gõ tại bên cửa sổ. Rèm cửa sổ toàn bộ được thả ra hẫng hờ nửa kín nửa mở bay trong gió, trong phòng cảnh tượng mập mờ ám muội.

Ngu Thư Hân ở trong lòng Tiểu Đường tư thái nhu thuận, hô hấp dồn dập. Tiểu Đường hôn nàng sau đó lại ngừng lại không có động tác kế tiếp, cô khẽ nghiêng người sang một bên ở trong bóng tối lần mò bận rộn tìm thứ gì đó khiến Ngu Thư Hân ngơ nhác nghiêng đầu quan sát. Nàng nhìn thấy Tiểu Đường từ trên tủ đầu giường lấy ra một cái túi màu xanh lam đưa tới bên miệng muốn cắn mở nó ra, điều này làm cho Thư Hân nghĩ đến tối ngày đó ở Vi Anh Hoa Uyển Triệu Tiểu Đường lần đầu cầm cái túi này nhìn vài giây tựa hồ đang nghiên cứu làm sao sử dụng.
Lần này hiển nhiên cô đã rất quen rất biết cách dùng rồi. Triệu Tiểu Đường dùng hàm răng cắn mở túi, một tay cô ôm lấy Thư Hân, một cái tay khác dùng để sử dụng bao ngón tay này nhưng lại không phải rất thuận tiện. Tiểu Đường chỉ có thể dùng ánh mắt kỳ vọng nhìn Thư Hân hi vọng nàng có thể giúp mình mang bao ngón tay vào. Ngu Thư Hân bị bộ dáng này của Tiểu Đường trêu chọc cười, mím môi nói: "Đường được không? Tay không đau sao?"

"Thử một lần !?"

Nương theo ba chữ hạ xuống Thư Hân giúp Tiểu Đường đeo bao ngón tay vào ngón trỏ và ngón giữa sau đó Tiểu Đường liền bắt đầu yêu thương Thư Hân. Cô trườn xuống bên dưới chăn cánh tay hơn nhô ra bắt đầu hoạt động, từ trên xuống dưới, tới tới lui lui, trong phòng có túi thơm nồng nặc tỏa ra hương thơm như chất xúc tác cho cuộc yêu sắp tới.
Triệu Tiểu Đường chậm rãi đặt từng nụ hôn lên xương quai xanh, bầu ngực rồi dần dà xuống phía dưới từng tấc từng tấc một nhấm nháp. Đôi môi của Tiểu Đường lướt sâu xuống phía dưới tìm tới ' bánh trôi' ngọt ngào kia, một cánh tay vươn lên xoa nắn bầu ngực căng tròn và đàn hồi kia nâng niu nhũ hoa hồng rực. Tiểu Đường cúi đầu bắt đầu thưởng thức bánh ngọt, vẻ mặt cô rất chăm chú, trước mặt bánh trôi này so với bánh trôi bình thường cô đã ăn qua đều không giống nhau lắm.

Không phải bình thường bánh trôi sẽ có màu trắng nhưng trước mắt Tiểu Đường đây ' bánh trôi' vừa trắng lại vừa hồng căng mọng ngập nước, hương vị thơm ngọt dù chưa chạm vào. Giữa ' bánh trôi' có khe nứt đang róc rách rỉ ra thứ nước trắng trong suốt sền sệt, Tiểu Đường chạm môi vào nơi đó khẽ mút vào nếm thử dòng nước ngọt ngào kia rồi cô từ tốn ngậm lấy bên rìa thịt căng mọng mân mê. Ngu Thư Hân hừ nhẹ ư ư mấy tiếng vì hành động này của Tiểu Đường, hơi thở nàng thêm nặng nề hơn.
'Bánh trôi' rất mềm mại, rất mềm mại, bị Tiểu Đường ngậm lấy cắn cắn mân mê biến thành vài hình dạng khác nhau, 'bánh trôi' bị đè ép nước dùng ngọt ngào sền sệt cũng chậm rãi rỉ ra ngày càng nhiều. Tiểu Đường đưa lưỡi lướt qua khe suối chậm rãi đi sâu vào hang nhỏ, cong cong chiếc lưỡi chạm thành vách rồi húp lấy dòng suối mát lành kia thưởng thức, cô như một đưa trẻ tham lam mút mát không ngừng thứ đồ ngọt mê người kia khiến cánh môi trở nên bóng nhẫy.

" Ưmm.... Hờ... Đường...aaa..."

Hai tay của Thư Hân rơi lên hai bên vai của Tiểu Đường, vừa mới bắt đầu Thư Hân còn muốn đẩy cô ra nhưng sau khi bị Tiểu Đường thưởng thức đôi bàn tay Thư Hân lại trở nên vô lực di chuyển đặt lên đỉnh đầu Tiểu Đường, năm ngón tay dùng sức túm chặt lấy tóc cô, trong thân thể tựa như có dòng điện lưu lan tỏa khắp chân tơ kẽ tóc. Ánh mắt Thư Hân trở nên mờ mịt, âm điệu ú ớ mãi không thoát ra được rõ ràng, ngực phập phồng lên xuống muốn thêm ô xi, Thư Hân biết bản thân nàng đã lên đỉnh chỉ bằng vài động tác của Tiểu Đường...
Triệu Tiểu Đường nhận ra tâm tình biến hóa của Thư Hân cô lại càng ra sức cắn cắn day day 'bánh trôi", hai ngón tay chậm rãi đặt trước khe suối từ từ đi vào. Thư Hân cong người lên hơi thở hổn hển tiếp nhận sự căng cứng và co bóp của đáy huyệŧ bởi dị vật xâm lấn. Dịch thủy chảy ra càng nhiều hơn thấm vào cả ga giường màu xám ướt một mảng, Tiểu Đường chậm rãi cử động tay đi ra rồi lại đi vào, từ chậm rãi cho tới nhanh hơn. Âm thanh nhóp nhép vang lên khiến người ta đỏ mặt, chiếc lưỡi mềm oặt không xương không ngừng trêu chọc nhân bánh phía trên, bởi vì nhân bánh quá nhỏ cộng thêm nhiễm nước trắng bóng mà trở nên trơn trượt khó ngậm lấy.

Triệu Tiểu Đường hừ nhẹ hơi thở ấm nóng phả vào nơi đó khiến Thư Hân run lên, hai ngón tay Tiểu Đường khẽ cong lên ra vào không ngừng, miệng không ngừng hút lấy mật dịch.
Có lúc Tiểu Đường sẽ căn chặt lấy nhân bánh, có lúc lại ngặm lấy hai bên mép thịt mọng nước mút vào, có khi Thư Hân sắp tới nước dịch ra không ngừng Tiểu Đường lại đình chỉ động tác rút tay ra khiến nàng hụt hẫng kháng nghị, cứ mấy lần như thế Ngu Thư Hân thừa nhận bản thân không chịu được sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ này.

Gian phòng vang lên âm thanh kíƈɦ ŧìиɦ ám muội từ một chút yếu ớt đến mặt sau không khống chế được. Thư Hân gọi tên Tiểu Đường trong vô thức mới vừa bắt đầu thật xấu hổ đến thẹn thùng, lại tới khi cất cao giọng còn mang theo tiếng khóc nức nở.

Ngu Thư Hân có cảm giác tê tê dại điện lưu lan truyền tới đỉnh đầu, đầu ngón chân cuộn lại, đôi tay giữ chặt lấy đầu của Tiểu Đường, đôi chân nhỏ mỗi lần bị Tiểu Đường thao giữ không được thăng bằng mà vắt chéo lên vai cô. Toàn thân Thư Hân từ từ căng thẳng lên hai tay nắm lấy mái tóc Tiểu Đường dùng sức, hàm răng bất giác cắn môi giác muốn ức chế tiếng rêи ɾỉ sự suиɠ sướиɠ trong cơ thể mà không được.
" Đường ơi.... Huhu... Ư.... A.... Đường... Ự.... EM RAAAA.... ư.. a... huhu.. "

Ngu Thư Hân mang theo tiếng khóc nức nở hô tên Tiểu Đường, eo người vặn vẹo bởi kɦoáı ƈảʍ không ngừng tìm tới nhưng Tiểu Đường nhất quyết không nới lỏng nàng ra.

Trước mặt Tiểu Đường 'bánh trôi' bên ngoài không ngừng co rút lại, môi thịt khẽ nhếch lần thứ hai co rút lại Thư Hân đã lên đỉnh lần hai. Triệu Tiểu Đường như cũ chôn mặt ở đó không ngừng hút vào thứ chất dịch trong suốt kia, đầu ngoài tay ra vào nhanh hơn hơn nữa. Ngu Thư Hân đạt tới giới hạn không ngừng run rẩy hét lên sụt sùi ấm ức khóc nàng chịu không được, thật sự không được, nàng sẽ chết vì kɦoáı ƈảʍ mất thôi. Tiểu Đường không ngừng nuốt vào dịch thủy ngọt ngào kia, nó nhiều tới mức từ khéo miệng cô lan tràn ra ngoài nuốt không kịp, Triệu Tiểu Đường ra vào thêm vài cái sau đó rút tay ra đặt miệng vào khe nứt đó hút trọn mọi thứ, hai tay đặt bên hông Thư Hân giữ chặt. Thư Hân mặt đỏ bừng bừng mô hôi nhễ nhãi, cổ họng khô rát vì rên nhiều, ngực phập phồng lên xuống, cơ thể run rẩy, lúc sau Tiểu Đường mới thoải mãi buông tha cho nàng.
Như một trận đại chiến hai người đổ mồ hôi tràn trề, Ngu Thư Hân nghiêng người sang một bên cuộn mình lại, phía dưới hoa tâm được thưởng thức vẫn còn dư vị sót lại, cả người khẽ run. Triệu Tiểu Đường từ bên trong tấm chăn đơn ló đầu ra, mái tóc cô ngổn ngang phần lớn là công lao của Thư Hân. Cô bị nàng vò tùm la tùm lum tóc rối bời, một điểm cũng không có dáng dấp nghiêm túc của một tổng tài thường ngày còn Ngu Thư Hân lúc này trông vô cùng đáng yêu.

Tiểu Đường nhích người lên tháo bao ngón tay ném vào sọt rác dưới sàn, đưa tay ôm Thư Hân vào lòng đặt lên trán nàng một nụ hôn. Thư Hân quay đầu lại nhìn dáng vẻ lúc này của Tiểu Đường vì mình mà mái tóc thành ổ quạ mà bật cười, sau đó hỏi cô: " Đường thưởng thức qua sao?"

Triệu Tiểu Đường thành thực nói: "Thưởng thức qua."
"Vị thế nào ?"

Triệu Tiểu Đường hôn Thư Hân để nàng nếm thử tư vị của chính mình vẫn còn vương trên đầu lưỡi cô, cuối cùng cô hỏi nàng một câu: "Thế nào?"

Ngu Thư Hân tay đặt ở dưới chăn mỏng nàng trả lời: "Thưởng thức không ra, em vẫn là tự mình nếm thử đi."

Triệu Tiểu Đường bởi vì lo lắng cơ thể Thư Hân mới vừa khỏe lại cô muốn cự tuyệt liền phát hiện ngón tay tinh tế của Thư Hân đụng vào hạ thể của cô, hầu như không lao lực cứ như vậy liền tiến vào rồi lại đi ra.

Trên giường hai người thay đổi tư thế, âm thanh lại vang lên chỉ là lần này âm ngữ đè thấp rất nhiều.