Em Có Tin Vào Định Mệnh Không

Chương 9





Ngay khi hết tiết,tôi lao về nhà với tốc độ nhanh nhất,giật phăng cái cửa(hết ném xe giờ lại giật cửa,vì tên này mà đồ đạc nhà tôi chắc phải đem đi trùng tu một lượt mất):
- Hoàng Nhất Tùng,anh ra đây cho tôi.-Tôi quát ầm lên.
Nhưng mãi một lúc sau tôi mới thấy anh Long từ tốn đi xuống
- Sao vậy em?Thằng Tùng nó đã về đâu mà.
Chợt nhớ ra chuyện tối qua,tôi nhìn anh ấy:
- Tối qua anh về lúc nào mà em không biết?Anh có bị ướt không?
- Uhm-anh ấy cười(>_
Anh ấy về là vì tôi,hì tôi lo nên anh ấy về.Bao nhiêu bực bội trong lòng tôi dẹp hết sang một bên,tôi cười:
- Anh đói không?Em nấu bữa trưa nhé?
- Ừ,nhưng cho anh phụ với,anh cũng thích nấu nướng lắm.
Có cái gì đó nhói lên trong lòng tôi,là vui vẻ hay là hạnh phúc? Cũng có thể lắm.
- Trưa nay anh muốn ăn gì?
- Anh…..
- Đừng lo,món nào em cũng làm được hết,trừ những món quá khó thì đành đi mua vậy ^^.
- Anh muốn ăn bánh mật.
- Cái gì ạ?
- Em có biết làm bánh mật không?Cũng phải 10 năm rồi,anh không được ăn.
- Em không biết làm,hi,nhưng anh vẫn sẽ được ăn món bánh mật cực ngon.
- Em định đi mua à?
- Không anh,mình phải tự làm ăn mới ngon chứ ^^.
Rồi tôi rút điện thoại,biến ra sân ngoài nói chuyện.Lúc tôi vào,anh ấy đang lóng ngóng với cái bếp ga cổ lỗ sĩ của tôi,anh ấy hết vặn trái lại vặn phải nhưng nó cứ ì ra đấy chẳng chịu nhúc nhích gì.Xem ra anh ấy anh ấy thích làm bếp nhưng chẳng mấy khi được vào bếp thì phải.
Thấy tôi đứng nhìn rồi cười một mình anh ây đỏ mặt nhìn dễ thương dã man luôn (thế là dễ thương hay là dã man):

- Sao em cứ cười thế?Không bật bếp lên thì làm sao nâu được.
Ha ha quan niệm làm bếp của anh ấy đơn thuần chỉ là bật bếp lên rồi làm được tất,tôi cố nén cười:
- Ừ nhưng tại anh đòi món đặc biệt nên mình cũng phải đến nơi đặc biệt để làm.Giờ thì chở em đi nhé?
- Tuân lệnh.
Anh ấy giơ tay kiểu quân đội làm tôi phì cười.
20 phút sau:
- Đến nơi rồi anh.
Tôi chỉ tay về căn nhà nhỏ có chiếc cổng bằng gỗ nâu.
- Nhà ai vậy em?
- Nhà dì của em.
Anh Long giắt xe vào,dì tôi đã ra tận cổng đón 2 đứa,dì mới chừng 40 tuổi nhưng nhìn như đã quá 50 rồi vì những khắc khổ,cơ cực mà dì phải vượt qua trong cuộc đời lắm nỗi truân chuyên này.Anh ấy mỉm cười chào dì:
- Con chào cô ạ.
- Vào nhà đi con,chắc con là bạn của Vy à.
- Ơ,Vy nào……à vâng ạ.
Tôi còn đang mải xách lủng củng cách thứ nguyên liệu nên chẳng để ý đến những lời chào hỏi ấy.
Dì tôi nhìn anh:
- Con là đứa bạn đầu tiên mà nó đưa về đây chơi đấy,lần nào cô cũng bảo nó đem bạn đến nhưng nó toàn chối đây đẩy.
- Thôi dì ơi,mình vào nhà đi dì.
Chẳng biết nếu cứ đứng đấy dì sẽ còn tiết lộ những chuyện gì cho anh ấy nữa.Thế thì tôi xấu hổ chết mất.
-------------------------------------
Trang à quên Vy đang lui cui dưới bếp,tôi chẳng hiểu tên thật của cô ấy là gì nữa,có thể Vy là tên ở nhà,cũng có thể có chuyện gì mà cô ấy chưa muốn nói với tôi.

Từ lúc đến đây,tôi cảm thấy cô ấy có vẻ hơi khác,cô ấy nói nhiều hơn,cười nhiều hơn,dịu dàng hơn,mắt cô ấy lấp lánh hạnh phúc,dường như người dì này rất có ý nghĩa với cô ấy.
Tôi được phân công đi nhặt vỏ đỗ =.=.Thật lòng mà nói tôi đã bao giờ phải nhặt vỏ đỗ đâu,đến cai bếp ga tôi còn chẳng biết bật nữa là.Nhưng nãy đã chót nói là thích làm bếp rồi.Haizzz rõ khổ mà,chẳng hiểu tại tôi ở hiền gặp lành hay sao dì cô ấy ở đâu đi đến,thấy tôi nhặt từng cái vỏ đỗ trông phát tội,dì cô ấy ngồi xuống:
- Để cô làm cho.
Rồi dì cầm cả cái rổ tráng qua tráng lại mấy cái đám vỏ đỗ khó ưa tự nhiên biến sạch.
- Chắc con không quen với mấy việc này.
- Vâng ạ.-tôi đáp.
- Con là bạn thế nào với Vy?
- Dạ,mới là ban bình thường thôi ạ.
- Bạn bình thường cũng được,con là bạn nó,ở bên nó thường xuyên hơn cô,cô mong con chăm sóc nó dùm cô.Nó là đứa con gái ngoan,nó thiệt thòi vì phải một mình sống xa gia đình nhưng nó luôn tạo ra ình cái vỏ ngoài mạnh mẽ-nói đến đây nước mắt bà đã rơm rớm-cô mong con giúp đỡ nó,những lúc nó khó khăn.Từ nhỏ đến nay,có bất cứ chuyện gì buồn nó đều kể với cô,nhưng bây giờ cô hay đau ốm,nó chẳng dám kể nữa,có cái gì cũng giấu vào trong lòng.Năm trước,cô đến thăm nó đột xuất thấy nó ngất ở góc nhà,mắt sưng lên vì khóc nhiều.
Rồi dì đột nhiên quay sang tôi:
- Cô mới gặp con lần đầu nhưng cô biết con có thể chăm sóc cho nó.Con sẽ giúp cô chứ?
Tôi không hiểu dì đã nhìn thấy điều gì đáng tin cậy ở tôi đến mức ấy,chẳng hiểu sao,tôi thấy lời dì nói cứ như những lời trăn trối vậy.Ánh mắt hi vọng và gương mặt hiền lành kia làm cho tôi không thể từ chối:
- Con nhất định sẽ làm thế.
Dì không nói gì chỉ cười- nụ cười ánh lên sự mãn nguyện.Đúng lúc ấy Vy từ trong bếp thò đầu ra:
- Hai người nói xấu gì con phải không?
- Gớm,ai thèm nói xấu cô- Dì cô ấy đùa.
- Con nghi lắm đấy nhé
Chợt nhớ ra điều gì tôi vội hỏi theo:
- Cô ơi,Vy còn tên nào khác không hả cô.
- Ý con là biệt danh hả,ừm xem nào,hồi bé mọi người ai cũng gọi nó là Rùa,vì cái tính chậm chạp của nó hết.

Ý tôi hỏi thì không phải như thế,nhưng nếu như thế thật thì đúng là kì lạ.
---------------------------------------------
Chiến lợi phẩm mà chúng tôi mang về nhà là một túi to oạch toàn bánh mật:
- Anh định ăn bánh mật thay bữa trưa à?- tôi hỏi
- Ừm..
- Thật á?
- Ừm…
- Nhưng nhiều thế này chắc phải ăn thay cả bữa tối nữa mất.
- Ừm…
- ANH LONG.
Tôi hét vào tai anh ấy khi cái ô tô đi ngược chiều đang đến gần mà anh ấy vẫn tiếp tục “ừm”,hú hồn,suýt chút đi tong cái mạng rồi:
- Anh xin lỗi,tại nãy anh mải nghĩ quá.
- Đã thế trưa nay và tối nay phạt anh ăn bánh mật thay cơm.
- Á,tại sao?
- Nãy em hỏi anh chả đồng ý hết rồi con gì.
- Á,anh xin lỗi,anh có nghe thấy gì đâu.
- Đấy nhá,lại còn không thèm nghe em nói nữa à,thêm tội.
- Ơ,anh vô tội mà,đừng phạt cơm anh.
- Anh đừng lo chỗ bánh mật này đủ anh ăn nứt bụng 2 ngày.
- Đấy là em nghĩ thế thôi,lát nữa về đến nhà thằng Tùng nó nhìn thấy nữa thì 1 bữa là hết ngay.Thôi mà,nấu cơm cho cả anh nữa đi.Thằng Tùng nó mà thấy anh không được ăn cơm,nó trêu anh chết.
- Yên tâm,em tính cả rồi,2 người đều không được ăn cơm.
- HuHu anh năn nỉ mà.
Thật lòng tôi đã nhũn ra như bún rồi ấy.
- Hai người đi đâu,bắt tôi đứng đợi ngoài này,nắng chết được mất.
Vừa về đến cổng hắn ta đã đứng đấy càu nhàu

- Thế chìa khóa của anh đâu?
- Anh làm mất rồi.
- Vậy thì mai đánh cái khác đền tôi.
- Mai tính.
Sao anh ta lại vậy chứ,cáu bẳn vô cớ,tôi đã làm cái gì đâu nào.Chỉ có anh Long chẳng hiểu làm sao cứ đứng huýt sáo như có gì vui lắm vậy.Thật chẳng hiểu nổi anh em nhà này.
----------------------------------
Lui cui dọn cơm,tôi mới chợt nhớ đến mối thù sao chổi của mình:
- Hoàng Nhất Tùng,anh xuống đây ngay cho tôi.
- Sao vậy?
- Hôm qua anh dám bảo cái gì mưa sao băng hả?Anh có biết cái hôm qua anh chỉ cho tôi là cái gì không?
- Thì là sao băng chứ là cái gì?
- Là sao chổi,đồ ngốc ạ.
- Sao chổi là sao?Ơ anh xem thời sự nói thế mà.
- Thời sự nói có sao băng từ hôm kia kìa.
- Em biết sao không bảo anh chứ?
Tôi tức thật muốn ói máu ra được
“ Cốp”, “cốp”, “cốp”
“Uiiii daaa”
- Anh xin lỗi,sao em mạnh tay thế,hic hic.
- Anh bị phạt,cắt xuất ăn trưa.
- Á,tại sao?
- Thế chứ anh nghĩ còn tại sao nữa?
- Ơ,anh vô tội mà,đừng phạt cơm anh.HuHu anh năn nỉ mà.
Hic đúng là anh em,năn nỉ cũng giống nhau nữa.Cuối cùng tôi chẳng phạt nổi ai không ăn cả.Nhưng sức ăn của con trai thực sự là đáng sợ,sau khi ăn sạch sẽ chỗ cơm tôi nấu 2 người vẫn đủ sức ăn nốt chỗ bánh mật mà tôi vẫn nghĩ sẽ “ăn nứt bụng trong 2 ngày”