Em Có Thể Thích Anh Được Không?

Chương 46




Thời Nhan về đến nhà, cô vừa mới bước vào phòng ngủ thì nhận được điện thoại của Chu Mục. Cô nhìn màn hình điện thoại, sau đó ngồi xuống mép giường, chậm rãi bấm trả lời cuộc gọi.

“Nhanh như vậy đã nhớ em rồi sao?” Thời Nhan cười tủm tỉm, nói mà không biết xấu hổ.

Chu Mục ở đầu dây bên kia nghe vậy khẽ cười, anh thản nhiên đáp: “Đúng vậy! Nhớ em.”

Mới chỉ tách nhau trong chốc lát vậy mà khuôn mặt tươi cười ngọt ngào cùng bóng dáng sinh động của cô đã luôn hiện hữu trong tâm trí anh, chỉ hận không thể cột chặt cô lại bên mình mọi lúc mọi nơi, đi đến đâu cũng phải đem theo.

Giây tiếp theo, Thời Nhan “Xì” một tiếng, Chu Mục cười hỏi: “Xì cái gì?”

Thời Nhan ôm lấy gối ôm, lười biếng dựa vào đầu giường, nói: “Không có gì ạ.”

Đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười nhẹ, sau đó im lặng một hồi, Chu Mục đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Đúng rồi, anh nghĩ em nên chuẩn bị tâm lý cho một chuyện đi.”

Trái tim Thời Nhan khẽ run lên, giác quan thứ sáu nói cho cô biết chắc chắc đã xảy ra chuyện gì đó, cô không khỏi thấp thỏm, hỏi: “Sao vậy ạ? Sao đột nhiên anh lại nói như vậy.”

“Anh nói thật.” Chu Mục thở dài, rồi tiếp tục nói: “Ba mẹ anh sẽ tới đây, bọn họ nói muốn gặp con dâu tương lai của bọn họ.”

“Hả?” Thời Nhan không thể tin được, cô sợ hãi đến mức suýt thì đánh rơi điện thoại. Cô giữ chặt điện thoại, đưa nó trở lại bên tai, đến giọng điệu cũng có chút mơ hồ: “Anh… Anh nói gì cơ? Tới là có ý gì?”

Không phải là… Đã ở đây rồi chứ!

“Ý của em là sao?” Chu Mục hỏi lại.

Câu trả lời như vậy không phải rõ ràng rồi sao?

Nhưng Thời Nhan vẫn không thể tin được, cô chưa từ bỏ ý định mà hỏi lại: “Anh… Anh không nói đùa chứ?”

Chu Mục cười: “Bây giờ anh đang trên đường đến sân bay đây, em nói xem anh có nói đùa em không?”

Vừa mới lên xe chuẩn bị về nhà thì anh nhận được một cuộc gọi, Chu Mục cũng cho rằng ba mẹ mình đang nói đùa. Kết quả, một bức ảnh được gửi tới, anh tin sau đó lập tức đi tới sân bay.

“Em gái Nhan, đầu gỗ nói thật đó, ba mẹ chồng tương lai của em đến rồi.”

Giọng nói của Chu Thanh truyền đến từ đầu dây bên kia, Thời Nhan mới tin đó là sự thật.

Cô lập tức xụ mặt, thấp giọng kêu rên, làm Chu Mục ở đầu dây bên kia không khỏi bật cười. Sau khi cười xong, anh mới nói: “Nhan Nhan?”

“Dạ?” Giọng nói không có chút sức lực nào.

“Nếu… Em chưa sẵn sàng, vậy để anh nói với ba mẹ anh.”

Điều này quá đột ngột, anh cũng không muốn miễn cưỡng cô.

“Không phải.” Thời Nhan nhanh chóng phủ nhận: “Không phải như vậy, em chỉ… Cảm thấy có hơi đột ngột, hơi… Lo lắng thôi.”

“Không phải sao…” Chu Mục cố tình thả chậm giọng điệu, hồi lâu, anh đột nhiên nói: “Chính là rất muốn sao!”

Thời Nhan nghe xong lập tức tức giận: “Đâu có!”

Cô chưa từng nói hai chữ này mà, đúng không?

Tuy nhiên trong lòng cô vẫn có chút mong đợi, nhưng, cô cũng không thừa nhận!

“Em có nói vậy đâu.” Cô kiên quyết phủ nhận.

Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, hồi lâu, cô chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ ở bên kia. Ngay khi Thời Nhan cho rằng anh đang khó chịu vì lời nói của cô, cô định giải thích thì đầu dây bên kia có tiếng cười khúc khích, sau đó là giọng của Chu Thanh.

“Nhan Nhan, đừng nghe nó nói, nó đang đùa em thôi!”

Thời Nhan sửng sốt.

Được lắm! Người này bây giờ còn thích trêu đùa cô như vậy, hơn nữa chuyện quan trọng như vậy cũng có thể nói đùa được.

Khóe miệng Thời Nhan giật giật, cô ậm ừ hai tiếng vào điện thoại, sau đó cúp điện thoại.

Cô giơ điện thoại lên trước mặt, nói: “Hừ! Em không thèm để ý đến anh nữa.”

Nói xong, cô ném điện thoại ra phía sau, xoay người rồi vùi vào chăn. Thật lâu sau, cô mở mắt ra liếc nhìn điện thoại đang nằm trên chăn bông cách đó không xa, do dự hồi lâu, cô mới đưa tay ra lấy điện thoại gọi cho Chu Mục.

Điện thoại vang lên vài tiếng rồi được người ở đầu dây bên kia nhận, cô còn chưa mở miệng liền nghe được tiếng cười khúc khích ở bên kia.

Cô khẽ “Hừ”, nói: “Cười cái gì chứ.”

“Không có gì.” Chu Mục ho nhẹ một tiếng, nói: “Em thấy thế nào? Nếu được thì anh sẽ sắp xếp lịch vào tối mai rồi chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm.”

Thời Nhan không trả lời ngay lập tức, cô thấp thỏm nhào nặn con búp bê mà cô với được ở bên cạnh, im lặng. Chu Mục hiểu được tâm tình của cô, cũng không thúc giục cô, yên lặng chờ cô trả lời. Hai đầu điện thoại đều im lặng, bên tai chỉ còn lại tiếng hít thở của đối phương.

Một lúc lâu sau, Thời Nhan mới khẽ nói “Vâng”.

“Anh sắp xếp đi!” Cô nói.

“Đúng rồi, đây là lần đầu tiên gặp mặt nên có lẽ em sẽ phải chuẩn bị vài thứ!” Thời Nhan nói thêm.

Chu Mục cười, trêu chọc cô: “Mới lần đầu tiên gặp mặt mà đã muốn dùng đồ vật hối lộ ba mẹ chồng tương lai rồi sao?”

Thời Nhan “Xì” một tiếng, nghiêm túc sửa lại: “Đây là phép lịch sự.”

“Không cần, đối với ba mẹ anh thì em chính là món quà tuyệt vời nhất rồi.”

Đừng nói như vậy, những lời này thật sự đã chạm đến trái tim Thời Nhan.

Cô tỏ vẻ ghét bỏ mà “Hừ” một tiếng, sau đó lại nói: “Miệng bác sĩ Chu thật ngọt.”

Chu Mục không lập tức tiếp lời, anh im lặng hồi lâu, đột nhiên bật cười, giọng nói dịu nhẹ như nước chảy: “Ừ! Những lời này chỉ nói với em thôi.”

Nói thêm vài câu nữa, Thời Nhan liền cúp điện thoại.

Cô nằm xuống giường, nghĩ về chuyện vừa rồi, sau đó quyết định mua một vài món quà.

Ngày hôm sau, Thời Nhan tắt đồng hồ báo thức, sửa sang lại bản thân một chút rồi xuất phát đến trung tâm mua sắm để chọn quà. Lang thang trái phải, Thời Nhan nhìn hồi lâu mới mua được hai món quà, một chiếc khăn choàng bằng nhung có thêu hoa cùng một cặp măng sét cài áo tinh xảo.

Sau khi chọn quà xong, Thời Nhan định nhắn tin hỏi Chu Mục xem bữa tối nay ăn ở đâu. Tin nhắn còn chưa được soạn xong thì điện thoại đổ chuông.

“Alo! Vừa hay em cũng định tìm anh!” Thời Nhan nhận cuộc điện thoại rồi nói.

Bên kia điện thoại, Chu Mục nhấp một ngụm trà nóng rồi mới chậm rãi nói: “Mới sáng sớm mà đã nhớ anh rồi sao?”

Thời Nhan bĩu môi: “Em muốn nói với anh một chuyện quan trọng!”

“Chuyện quan trọng gì?”

“Tối nay không phải hẹn đi ăn tối sao? Anh đã đặt trước bàn ăn chưa?” Thời Nhan nhìn đồng hồ, lại hỏi: “Mấy giờ?”

Chu Mục không trả lời cô, ngược lại lại muốn trêu đùa cô: “Sao vậy? Rất nóng lòng gặp ba mẹ chồng tương lai sao?”

“…” Thời Nhan trợn trừng mắt: “Em nói nghiêm túc đó.”

Trong điện thoại vang lên một tiếng cười khúc khích, Chu Mục nhìn ba mẹ mình đang che miệng cười sau khi nghe anh nói như vậy, anh đứng dậy bước ra ngoài. Anh đi đến ban công, nói: “Được rồi, địa điểm đã đặt trước, thời gian cũng đã hẹn trước, anh sẽ gửi cho em sau.”

“Đúng rồi, nhớ trang điểm xinh đẹp một chút.” Chu Mục nhắc nhở: “Nhưng đừng chỉ lo xinh đẹp, nhớ phải mặc ấm vào.”

“Em biết rồi, anh đừng suốt ngày cằn nhằn như ông già nữa.” Thời Nhan nói thầm.

Chu Mục cười, anh nhìn về phía xa, khẽ nhíu mày: “Mới vậy mà đã chê anh phiền rồi sao? Em đừng quên chúng ta còn cả một đời nữa đó.”

Thời Nhan tiếp lời anh, giả bộ chán ghét, nói: “Ôi! Đời này của tôi thật thê thảm.”

Giây tiếp theo, bên tai truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi của Chu Mục: “Anh thật muốn đánh cho em một trận.”

Thời Nhan cười “Ha ha”, cô nói “Tới đi!”, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

……

Buổi tối, Thời Nhan bước ra khỏi phòng tắm sau khi tắm xong. Cô nhìn thoáng qua điện thoại, trên đó hiện lên có một tin nhắn mới, là Chu Mục.

Chu Mục: [Có cần anh đến đón em không?]

Thời Nhan cười, trả lời: [Không cần đâu ạ, em sẽ tự đi.]

Trả lời xong, Thời Nhan đặt điện thoại xuống, cầm quần áo trên giường đi thay, sau đó bước đến bàn trang điểm, trang điểm theo phong cách tươi tắn rạng rỡ.

“Cốc cốc…”

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Thời Nhan chạy tới mở cửa, ba Thời đang đứng ở ngoài cửa, hai tay ông chắp sau lưng, phía sau ông là Thời Hàm.

Ba Thời nhìn Thời Nhan từ đầu đến chân, dịu dàng cười.

“Con gái nhà chúng ta quả thật xinh đẹp, chắc chắn sẽ làm người ta thích.” Ba Thời cười nói.

Thời Nhan ngượng ngùng cười: “Ba…”

“Ha ha…” Ba Thời đưa tay ra vỗ vai cô, nói: “Được rồi, không trêu con nữa.”

“Chuẩn bị xong chưa?” Thời Hàm hỏi.

Thời Nhan nói “Vâng”: “Xong rồi ạ.”

Nửa giờ sau, Thời Nhan rời nhà, cô lái xe mất khoảng nửa giờ, đi theo hướng dẫn của Chu Mục đến nhà hàng tư nhân mà Chu Mục đã đặt trước. Đây là một nhà hàng truyền thống của Trung Quốc với lối trang trí cổ kính, bãi đỗ xe bên ngoài cũng gần như đã kín chỗ.

Cô đỗ xe xong thì đứng ở bên ngoài nhìn vào, trong đại sảnh chật kín người, cô tìm Chu Mục trong đám đông một hồi nhưng cũng không thấy bóng dáng anh đâu. Cô vừa định gọi điện thì điện thoại vang lên, là Chu Mục gọi tới, cô nhanh chóng nhận cuộc gọi.

“Mọi người đang ở đâu thế ạ?” Thời Nhan hỏi.

Rõ ràng lúc đi được nửa đường, Chu Mục đã nhắn trên Wechat nói rằng bọn họ đã đến rồi.

Chu Mục nói tên phòng riêng, Thời Nhan đi vào, hỏi người phục vụ cũng đang chuẩn bị đến đó, liền nhìn thấy Chu Mục cách đó không xa đang đi chậm tới, tóc mái đều rối tung.

Anh dừng lại trước mặt Thời Nhan, thở hắt ra: “Tới rồi sao!”

Chu Mục mỉm cười rồi dắt cô đi vào phòng riêng bên trong: “Đi thôi! Ba mẹ đến rồi.”

Nghe vậy, Thời Nhan đột nhiên dừng lại, sau đó kéo tay ngăn Chu Mục dừng lại.

Chu Mục sửng sốt, quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”

Để người lớn đợi như vậy, Thời Nhan thấy có chút lo lắng. Cô đã ra khỏi nhà từ sớm, nhưng không ngờ vẫn tới muộn hơn bọn họ.

“Em… Hơi sợ, ba mẹ anh có lẽ sẽ không thích người đến muộn.”

Chu Mục cười, anh xoa đầu cô, nói: “Đừng lo lắng, em không đến muộn, là bọn anh đến sớm. Ba mẹ anh nói lần đầu tiên gặp mặt không thể để em chờ được, cho nên, bọn anh mới đi sớm như vậy.”

Ồ! Hóa ra là vậy.

Thấy như vậy, Thời Nhan mới yên tâm, cô cong môi, khẽ cười.

“Em sợ thật à?”

Thời Nhan giơ tay lên, để ngón trỏ và ngón cái cách một đoạn, nói: “Một chút ạ.”

Chu Mục không nhịn được mà bật cười. Cười xong, anh mới nhận ra Thời Nhan có vẻ đang tức giận, ánh mắt có chút buồn bực.

Cô hừ lạnh, tức giận nói: “Anh xấu xa.”

Chu Mục lập tức nhịn cười, nhẹ giọng an ủi: “Được rồi, đừng sợ, ba mẹ anh rất dễ tính.”

Nói xong, anh nắm tay cô đi vào phòng riêng. Anh nghiêng đầu nhìn cô gái đang lo lắng bên cạnh rồi mới nhẹ nhàng đẩy cánh cửa trước mặt vào. Bên trong phòng, một cặp vợ chồng trung niên và Chu Thanh đang ngồi đó. Thời Nhan hít mấy hơi, khuôn mặt trắng nõn lập tức nở một nụ cười ngọt ngào, đôi mắt của cô dường như cũng mang theo ánh sáng, long lanh giống như hai viên đá quý.

Chu Mục nắm tay cô đi vào, sau đó xoay người đóng cửa lại, dẫn Thời Nhan tới đó rồi dừng ở bên cạnh bàn ăn.

Anh nắm chặt tay cô, giọng nói của anh cũng vô thức dịu đi.

“Ba, mẹ, đây là bạn gái của con, cũng là vợ tương lai của con, Thời Nhan.”

Thời Nhan cảm thấy khuôn mặt mình sắp cứng đờ vì cứ cười như vậy, cô không biết nên nói gì, vì thế trực tiếp gọi giống như Chu Mục.

“Ba, mẹ…”