Em Có Thể Đừng Đánh Gãy Chân Anh Không

Chương 3




Chấp hành xong nhiệm vụ thì trời cũng đã tối rồi, hắn gọi điện cho Tống Như Nguyện, cậu thủy chung không nghe máy.

Đinh Viễn nhìn mặt hắn nhăn nhúm tắt điện thoại, nên nhiều chuyện hỏi hắn: “Cãi nhau với bạn trai à?”

Kỳ Ngự lòng thấp thỏm ‘ừ’ một tiếng, chốc lát lại nói: “Không cãi nhau.”

Đinh Viễn đang lái xe, liếc hắn nói: “Đứa nhóc đấy nhìn tính cách có vẻ rất tốt, anh đây chọc người ta dỗi rồi ư?”

Kỳ Ngự: “Tôi không….. cố ý.”

Năm phút sau, Đinh Viễn xém tý nữa đâm xe vào cột điện.

Cậu ta hoàn toàn kinh sợ: “Không phải chứ đội trưởng, anh cũng quá thành thực rồi, cậu ấy hỏi gì anh cũng trả lời à?”

Kỳ Ngự bụm mặt: “Em ấy nhìn có vẻ….không tức giận.”

Tống Như Nguyện biết dụ người nhất, lại thêm lúc đó hắn đang chột dạ, nên trong đầu không linh hoạt lắm. Hỏi cái gì đều thành thực trả lời, bây giờ nghĩ lại hắn cảm thấy Tống Như Nguyện cho hắn làm xong hiệp hai, cũng phải cố nén ủy khuất dữ lắm.

Hắn đứng ngồi không yên, nói với Đinh Viễn: “Đi, đến làng đại học.”

Đinh Viễn nghẹn họng, quay đầu qua hỏi: “Làng đại học thôi à? Mà trường nào?”

Kỳ Ngự: “………”

Kỳ Ngự: “Đệt.”

Đinh Viễn: “Sao thế?”

Kỳ Ngự: “Tôi cũng không biết là trường nào.”

Đinh Viễn: “……..”

Đinh Viễn quét mắt nhìn đội trưởng đang cau mày ngồi ở phó lái, hết biết nói gì: “Em cũng phục anh luôn rồi.”

Quen nhau cũng ba tháng rồi, đến người ta học ở trường nào cũng không biết.

Kỳ Ngự thật sự chột dạ, lại vừa tự trách. Bởi vì hắn phát hiện, chính mình hiểu biết về Tống Như Nguyện thật sự quá ít quá ít.

Hơn nữa hắn còn phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, Tống Như Nguyện hôm qua nói em ấy ghét nhất là bị lừa dối. Liên quan đến vấn đề nghề nghiệp của mình, hắn vừa lúc mới đầu đã nói dối, lúc đó chỉ thuận mồm bịa chuyện, ai ngờ được hắn với Tống Như Nguyện chung sống tốt với nhau như vậy chứ.

Quan trọng hơn là Tống Như Nguyện thật sự tin lời hắn, hắn lúc đầu còn thấy thú vị nên cũng không vạch trần sự thật với cậu. Ví như có lúc đang thực thi nhiệm vụ, Tống Như Nguyện hỏi hắn đang ở đâu thì hắn đều nói là đang đi gặp chủ hộ.

Mặc dù theo một nghĩa nào đó thì hắn đích thật là đi gặp chủ hộ thật. Hắn vuốt vuốt mặt, hỏi Đinh Viễn: “Cậu nói xem cảnh sát với bán bảo hiểm ấy, kỳ thực nghề nghiệp cũng rất giống nhau nhỉ?”

Đinh Viễn: “……”

Biểu cảm của Đinh Viễn một lời khó nói, giật giật mí mắt trả lời: “Ờm ừm, chắc giống.”

Kỳ Ngự: “…..”

Bọn họ không đến làng đại học, bởi vì lúc ở trên đường hắn gặp được bạn trai nhỏ của mình.

Một cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt. Một đám người xúm lại ở vệ đường của phố chợ đêm chỉ chỉ chỏ chỏ gây huyên náo, có phần hơi giống với cảnh tượng lần đầu khi gặp cậu.

Có thể liếc mắt thôi cũng có thể thấy được Tống Như Nguyện, là bởi vì bộ quần áo của nhóc đó còn chưa thay, cũng bởi vì là việc cậu đang làm còn có hơi làm người kinh sợ.

Kỳ Ngự chạy xuống xe, nhìn thấy bạn trai nhỏ luôn luôn nhu thuận ngoan hiền của mình ở trước mặt đang cầm bình chữa cháy đập xe. Lực đập rất mạnh, bên ngoài cửa kính xe van đã xuất hiện vết nứt. Bộ dáng của chàng trai là dáng vẻ hắn trước giờ chưa từng thấy qua, môi khẽ mím, trong ánh mắt như đóng băng.

Đinh Viễn chạy qua, dùng giọng trêu đùa cảm thán một câu: “Thật hung dữ ey…..”

Kỳ Ngự không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn người ngồi trong chiếc xe kia dường như cũng bị dọa chết khiếp, lại chú ý đến bên trong còn có một đứa bé đang khóc oa oa. Hắn cau mày, bước lên nắm chặt lấy tay đang đập xe của Tống Như Nguyện.

Thấy có người ngăn cản, tiếng thảo luận của người chung quanh càng lớn hơn.

Tống Như Nguyện không ngờ đến sẽ gặp phải Kỳ Ngự, nhìn thấy hắn thì biểu cảm biến đổi mấy hồi. Sau đó cũng không bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn của mọi ngày thường khi gặp Kỳ Ngự.

Cửa sổ xe van trước sau vẫn đóng, bị nhiều người vây quanh nên vừa nãy không thể nào chạy đi. Hiện tại cũng không để tâm nữa, muốn đạp chân ga hòng chạy đi.

Kỳ Ngự còn chưa kịp hỏi tình huống gì, thì bị Tống Như Nguyện vung tay ra, lực của cậu rất lớn làm hắn cũng hãi một trận.

Sau đó, hắn nhìn thấy bạn trai nhỏ của mình nhấc bình chữa cháy lên, hung hăng đập lên cửa kính xe chỗ ngồi lái của chiếc xe van.

Kính xe cuối cùng choang một tiếng vỡ nát, người ngồi bên trong hung dữ mắng mấy tiếng, muốn tăng tốc thì Tống Như Nguyện nhanh hơn một bước ấn nút khóa trái cửa xe ra, rồi một phen có thể đem vô lăng dực bức xuống.

Trong cả quá trình, thân thủ nhanh nhẹn, động tác dứt khoát, mục tiêu rõ ràng, đặc biệt  bắt mắt, nhìn cứ như một người chuyên nghiệp từng được huấn luyện qua.

Kỳ Ngự nhìn Tống Như Nguyện chuẩn xác sử dụng kỹ năng chế ngự dùng trong quân nhân đem một người đàn ông to lớn hơn cả cậu đè ở trên đất, sau đó liếc mắt quét qua hắn một cái.

Hắn có chút không phản ứng lại kịp, Đinh Viễn đẩy hắn một phen, bước lại gần ngồi xổm thấp giọng hỏi: “Đây là xảy ra chuyện gì?”

Người chung quanh mồm năm miệng mười: “Có thật sự là bọn buôn người không?”

“Ôi đúng rồi, nếu không ổng chạy làm gì?”

“Nói vậy cũng không đúng, người anh em nhỏ kia nhìn hung dữ ey, đổi là tôi tôi cũng chạy.”

Tống Như Nguyện giọng điệu rất lạnh lùng: “Ấn chặt ổng.”

Kỳ Ngự bị ngữ khí người dưng này của cậu nói lòng hơi hoảng, phối hợp ấn chặt lại người đang không ngừng vùng vẫy kia, người đàn ông hướng dân chúng chung quanh giải thích, người này khẩu âm ở vùng ngoài, luôn nói là: “Đây là cháu gái của tôi, ham chơi chạy ra ngoài.”

Tống Như Nguyện bước đến xe van, chỗ phó lái có một người đàn bà trung niên con mắt láo liên đang tính lái xe chạy đi. Trong ngực của bả có một bé gái năm sáu tuổi bị dọa nước mắt đầm đìa, bé cố gắng giơ tay hướng về phía cậu.

Miệng của bé bị người đàn bà trung niên che lại, không khóc ra tiếng được, trong đôi mắt to tràn đầy sự hoảng sợ.

Tống Như Nguyện đứng trước cửa xe chỗ ghế lái lạnh lùng nói: “Buông em ấy ra.”

Người đàn bà vội giải thích: “Đây thật sự là con cháu nhà tôi, cậu mà như vậy nữa là tôi báo cảnh sát đó.”

Khóe miệng Tống Như Nguyện cong lên một vẻ trào phúng, nhìn vừa lạnh lùng vừa cool ngầu. Ánh mắt Kỳ Ngự luôn luôn dừng trên người cậu, cho nên không bỏ lỡ một màn này, tim hắn đập bùm bụp nghĩ, bạn trai nhỏ của hắn nhìn có vẻ rất ngầu.

Tống Như Nguyện bước một bước vào xe: “Tôi còn sợ bà không đi cùng tôi.”

Người đàn bà lặp tức xuống xe la hét về phía đám người: “Không có thiên lý rồi, giết người giữa đường rồi.”

Đinh Viễn sớm đã ở một bên thủ trước, tay chân nhanh nhẹn cướp đứa bé từ trong ngực của bà ta. Đứa bé gái vừa được xuống đất liền chạy về phía của Tống Như Nguyện, chạy đến ôm đùi của cậu khóc lớn: “Anh ơi, em thật sự không quen bọn họ, cứu em với.”

Mười phút trước, lúc bé bị hai người lạ mặt kéo lên xe có kêu cứu với mọi người chung quanh, nói không quen bọn họ, nhưng chỉ có Tống Như Nguyện bước đến hỏi thăm. Người chung quanh còn khuyên Tống Như Nguyện đừng quan tâm đến việc nhà của người ta. Nên dọa bé gái sợ gần chết, bé sợ Tống Như Nguyện thật sự sẽ không để ý đến bé nữa.

Bây giờ bé chỉ tin một mình Tống Như Nguyện thôi.

Cảnh sát đã nhanh chóng chạy đến, Đinh Viễn chế ngự người đàn bà đang tính thoát thân kia lại giao cho cảnh sát, sau đó một hàng người về cục làm khai báo.

Kỳ Ngự nhìn nhìn Tống Như Nguyện đang dỗ dành đứa bé, đến một ánh mắt cũng không thèm nhìn hắn một cái, trong lòng hắn vừa hoảng vừa chua lè.

Hắn rất muốn nói chuyện với Tống Như Nguyện, nhưng Tống Như Nguyện rất rõ ràng là đang giận dỗi với hắn.

Ba mẹ của bé gái cuối cùng cũng vội vã đến cục cảnh sát, Tống Như Nguyện lúc này mới đứng dậy. Cậu nhìn Kỳ Ngự một cái rồi bước ra khỏi cục.

Đinh Viễn đẩy đẩy vai Kỳ Ngự nói: “Vậy em đi trước đây, nhớ dỗ người ta cho thật tốt.”

Kỳ Ngự cắn môi dưới đứng dậy đuổi theo ra ngoài.

Tống Như Nguyện ở trước cửa cục cảnh sát chờ hắn, thấy hắn ra tới, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Anh sao lại xuất hiện ở đây?”

Kỳ Ngự tiến tới, một phen đem người kéo vào trong lòng ngực.

Hai tay Tống Như Nguyện buông xuống tại bên người, nửa phút sau, chậm rãi giơ lên ôm lấy eo hắn.

Kỳ Ngự rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Hắn chôn đầu xuống dụi dụi mặt lên cổ của Tống Như Nguyện, nhẹ giọng nói: “Tới tìm em.”

Tống Như Nguyện ngữ khí hòa hoãn chút: “Tìm em làm gì? Không phải mới gặp sao?”

Kỳ Ngự: “Bởi vì nhớ em, luôn luôn nhớ em.”

Vì thế Tống Như Nguyện ngữ khí lại càng ôn nhu hơn, cậu hỏi: “Công việc mệt không?”

Kỳ Ngự: “……”

Bán bảo hiểm, có mệt hay không?

Chắc là rất mệt đi……

Hắn có nên nhân lúc này nói thẳng ra luôn không. Nhưng mà không khí hiện tại mới vừa xoa dịu được một chút thôi……

Trong lòng rối rắm xoay chuyển nhiều vòng, Kỳ Ngự vẫn là quyết định ậm ờ cho qua, khẽ giọng nói: “Có hơi mệt.”

Bỗng Tống Như Nguyện nói: “Hôm nay thứ sáu.”

Kỳ Ngự: “Hửm?”

Tống Như Nguyện ngẩng đầu hôn má của hắn, dịu dàng nói: “Đến nhà anh nhé.”

Kỳ Ngự: “…….”

Kỳ Ngự hít sâu một hơi, nói: “Được.”

Hắn xin hai ngày nghỉ, ngày thường hắn rất ít xin phép nghỉ, ngày nghỉ đều tích góp ở đấy, nên rất dễ xin.

Hắn đem Tống Như Nguyện về nhà, vào cửa, lúc chưa mở đèn thì lòng hắn có hơi chút lo lắng. Hắn không chú ý một vấn đề là hắn đã mấy tháng chưa về nhà, trong nhà có khi nào có bụi không?

Hắn bất chấp mở sáng đèn, thầm lặng thở phào, còn tốt chỉ có chút lạnh lẽo chứ không dơ như trong tưởng tượng của hắn.

Kỳ Ngự cảm thấy, mình hình như trước giờ chưa từng chân chính hiểu rõ Tống Như Nguyện, như nguyện giống như cái tên của cậu. Tất cả mọi việc đều như cậu mong muốn, nếu như hôm nay không bắt gặp một màn này, hắn cứ thế mãi luôn không hay biết, Tống Như Nguyện mà mình thấy chỉ là một góc của khối băng nổi mà thôi.

Hắn ở cửa nhà bế Tống Như Nguyện lên, sau đó bế cậu đến trên sofa, nửa quỳ ở trước mặt cậu rất nghiêm túc nói: “Như Nguyện, chuyện hôm nay là anh……”

Tống Như Nguyện đánh gãy lời của hắn, cậu bưng mặt Kỳ Ngự, thủ thỉ: “Là em không đúng, em không nhịn mới hỏi, rõ biết mình sẽ ghen, còn chọc anh thấy phiền. Nhưng mà em rất thích anh, luôn muốn tất cả mọi thứ của anh là của em.”

Kỳ Ngự: “……”

Hắn thở dài, nghiêng người nằm sấp trên đùi của Tống Như Nguyện, khẽ nói: “Bảo bối, em không có sai, là anh do anh không gặp em sớm hơn.”

Tống Như Nguyện bị hắn chọc cười, cậu nói: “Anh năm ba thì lúc đó em mới lớp mười, gặp rồi thì muốn làm cái gì?”

Kỳ Ngự phồng phồng má, cố ý làm nũng: “Anh biết là em chê anh già.”

Bỗng Tống Như Nguyện nói: “Ông xã, anh bao lâu rồi không về nhà?”

Kỳ Ngự: “……”

Lực quan sát sắc bén như vậy?

Hắn ngẩng đầu nhìn Tống Như Nguyện, có chút hiếu kỳ hỏi: “Sao em nhìn ra được là anh rất lâu rồi không về nhà?”

Tống Như Nguyện không trả lời hắn, tiếp tục hỏi: “Anh ở lại chỗ nào?”

Kỳ Ngự khẽ cười, nói; “Ký túc xá nhân viên, nếu không tin em gọi cho Đinh Viễn, người mà lúc nãy đi với anh đấy.”

Tống Như Nguyện ‘oh’ một tiếng, dựa vào thành sofa nói: “Em nghỉ một lát rồi nấu cơm cho anh.”

Kỳ Ngự đứng dậy đem cậu bế lên, một đường thẳng tiến vào phòng ngủ, sau đó chính mình cũng nằm xuống.

Hắn ôm lấy Tống Như Nguyện, khẽ nói: “Như Nguyện, anh thật sự thích em.”

Tống Như Nguyện đang nhắm mắt, rất lâu sau khe khẽ đáp một tiếng.