Em Có Phải Người Năm Đó?

Chương 4: Hành Trình Mới




Sáng hôm sau, khi ánh nắng bắt đầu chiếu vào trong nhà qua ô cửa sổ sát sàn. Trên giưng viờng Hạ Du bắt đầu vươn vai tỉnh giấc sau một giấc ngủ ngon, đêm qua có lẽ vì mệt quá nên cô ngủ rất ngon không mộng mị chút nào. Hạ Du làm vệ sinh cá nhân và ăn sáng xong thì cũng là 9h sáng, cô bắt đầu ra đường thực hiện công việc của ngày hôm nay. Đầu tiên cô đi tới địa chỉ hôm qua lưu lại để xem vị trí, cô định sẽ mở một tiệm bánh nhỏ. Từ nhỏ cô đã có ước mơ sẽ mở một tiệm bánh nhỏ và nuôi mấy chú chó con, cô rất thích nuôi chó lúc trước cô cũng nuôi một chú chó nhỏ. Nhưng vì thiếu tiền chữa bệnh cho mẹ, nên cô phải bán chú chó ý đi để có tiền mua thuốc cho mẹ. Đi taxi tới địa chỉ cô đã lưu, nhìn xung quanh gần trường học ngay ngã tư nhiều người qua lại. Nếu mở cửa hàng ở đây thì chắc cũng không tới mức nào. Ở đây có sẵn căn nhà 2 tầng, lúc trước chủ nhà bán quán cafe nhưng vì công việc nên phải chuyển chỗ ở nên quyết định để lại cho thuê. Hạ Du coi một vòng coi cẩn thận thấy mọi thứ đều ổn. Cô đồng ý thuê căn nhà này để mở tiệm bánh nhỏ, thuê xong cô liền gửi bản hợp đồng vào group chat với nhóm người Hạng Vũ với dòng tin nhắn :

- Em chuẩn bị khởi nghiệp, có ai muốn góp vốn không ?

Group chat bắt đầu nhao nhao lên :

- Có chứ, chỉ cần em kêu gọi đầu tư là anh sẽ đầu tư

- +1

- +2

- +3

- ....

Hạ Du đọc tin nhắn của mọi người liền buồn cười, nhắn tin lại :

- Chờ em tính toán cổ phần xong sẽ báo với mọi người.

Rồi cô cất điện thoại đi rồi rời khỏi chỗ đó, cô định trở về nhà nhưng lại muốn đi tham quan xung quanh Hạ Du muốn nắm rõ tình hình xung quanh chỗ này để có chiến lược mở cửa hàng đúng cách. Đi ngược lại con đường sang trường học, thì cô thấy một quán mì nước khách hàng đang xếp dài ra tận ngoài đường. Hạ Du mới sực nhớ là đã tới trưa, sáng giờ mải xem cửa tiệm nên cũng quên mất thời gian. Ngửi mùi mì bay từ trong tiệm ra khiến cái bụng cô kêu lên báo hiệu sự đói đã tới, Hạ Du liền đi vào xếp hàng chung với mọi người để ăn trưa.

Ăn xong bữa trưa, Hạ Du liền trở về nhà. Tối nay cô có cuộc hẹn quan trọng với Hạ Đồng nên cô phải chuẩn bị một lát, cô muốn xem ông ta định giở trò gì. Vì mai là đám cưới của Hạ Tiểu Nhã con gái ông ta và Vân Hạo, ông ta sẽ không để con tới phá đám cưới nên chắc chắn sẽ có chuyện gì đó hấp dẫn đang chờ cô. Tới tối, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi đang chuẩn bị đi thì điện thoại cô vang lên, là Hạng Vũ gọi cô liền bắt máy :

- Alo em nghe.

- ...

- Yên tâm em xử lý được lão ta

- ...

- Được xong việc em sẽ gọi anh đến đón em

- ...

Cúp máy Hạ Du liền bắt xe tới chỗ hẹn, hôm nay Hạ Đồng hẹn cô tới một nhà hàng gần nhà lớn Hạ gia. Nhà hàng này là của anh hai Lãng Nhu, có một lần Hạng Vũ đưa cô tới đây một lần nên cô biết. Vì phòng trường hợp bất ngờ nên, cô mặc một bộ đồ quần dài đen và áo sơ mi màu xanh nhạt đi đôi cao gót đen 10cm xách cái túi màu trắng cô hay mang. Xong xuôi cô đi tới điểm hẹn, vừa tới nơi đã thấy Hạ Đồng ngồi trong nhà hàng. Hạ Dụ nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, ung dung ngồi đối diện ông ta. Vừa ngồi xuống liền cất tiếng :



- Chào bác cả thân mến của tôi, bác tới chưa ?

Hạ Đồng thấy cô đi vào liền nhìn cô với ánh mặt sắc lạnh, Hạ Du trực tiếp bỏ qua ánh mắt ý cô đã quen với ánh mắt này rồi. Năm đó cô tới Hạ gia, mọi người ở Hạ gia có ai không nhìn cô với ánh mẳ này, Hạ Đồng lên tiếng :

- Cô muốn gì ?

Hạ Du nhấp nhẹ ngụm trà, cười nhạt nói :

- Muốn về ăn cơm với bác thôi ý mà, sao bác có vẻ không vui khi thấy cháu gái mình thế.

Hạ Đồng hừ mạnh nói :

- Cô là sao chổi, làm sao vui được chứ.

Hạ Du cười tới rung người, nói:

- Sao chổi nhưng không tới mức làm thương người khác, để em họ mình nhận tội hộ. Bác nói đúng không nào?

Hạ Đồng biết ý cô nói ai nên chỉ có thể ôm cục tức, ông ta không thể phản bác vì đó là con gái của mình. Sau đó ông ta cho người mang đồ ăn, Hạ Du cũng rất thoải mái ăn uống bình thường. Cô tin chắc rằng ông ta sẽ không điên tới mức xuống tay với cô ở đây, vì nếu có chuyện gì thì Lãng Nhu đã tìm cách báo với cô. Trong toàn bộ bữa ăn chỉ có tiếng dao nĩa va chạm nhau, không hề có một tiếng nói. Hạ Đồng không nói gì Hạ Du cũng im lặng, cô biết ông ta đang suy nghĩ cách để chặn không cho cô tới đám cưới ngày mai. Càng thế cô lại càng muốn tới, Hạ Du kết thúc bữa ăn. Từ tốn rút khăn giấy lau tay và lên tiếng :

- Bác định đưa thiệp cưới cho tôi đúng không ? Đưa đây để tôi đi về nào ?

Hạ Đồng nhíu mày :

- Nhà chúng tôi không có ý định chào đón cô, nên không có thiệp cho cô.

Hạ Du nâng tầm mắt " Ồ " một tiếng :

- Ra là thế, thế ông gọi tôi ra đây có ý định gì ? Định bảo tôi đừng phá đám cưới con gái ông hay đừng cướp chú rể à ?

Hạ Đồng nhíu mày sâu hơn, nói :

- Đúng thế, tốt nhất cô nên an phận biết bản thân mình ở đâu đừng để tới khi Hạ gia từ mặt cô.

Hạ Du ôm bụng cười to, nói :

- Thế từ trước tới giờ đã bao giờ Hạ gia lo lắng cho tôi? Nếu tôi không còn giá trị lợi dụng thì Hạ gia đã quên mất mình có đứa cháu gái là tôi rồi.

Xong cô đứa lên đi muốn rời đi, trước khi đi cô quay lại bảo với Hạ Đồng bằng giọng thách thức :



- Tôi có thể không tới, nhưng quà cưới thì không thể thiếu. Về chuyển lời của tôi tới chị họ, chờ đi quà sẽ rất đặc sắc.

Xong Hạ Du đẩy cửa đi ra, trước cửa đã có một chiếc xe chờ cô từ trước. Thấy thế Hạ Du liền mở cửa phụ bước lên xe, lúc nãy cô đã nhắn tin địa chỉ cho Hạng Vũ tới đón cô. Cô rất không thích không khí ở chỗ Hạ Đồng nên cô cũng không muốn ở lại với ông ta quá lâu. Vừa bước lên xe Hạng Vũ đưa cho cô chai nước cam ép, nói :

- Nước đây uống đi.

Hạng Vũ biết cô đi gặp Hạ Đồng, mà ông ta thì không có gì vui vẻ nên anh đưa cho cô nước cam ép, loại nước mà cô thích nhất. Vừa đưa chai nước chưa kịp nói gì thì điện thoại của anh vang lên, nhìn tên trên điện thoại " Hạ Đồng ", Hạng Vũ bắt máy lên :

- Alo tôi nghe

- ...

- Ồ gấp vậy sao ?

- ...

- Hôm nay thì tôi có việc rồi. Mai gặp đi.

- ...

- Việc của ông quan trọng không lẽ việc của tôi không quan trọng sao ?

- ...

- Tôi không cần biết, hôm nay tôi rất bận. Đừng nói nhiều vậy nhá.

Xong anh cúp máy luôn, nhìn sang Hạ Du hơi nhếch mép :

- Làm gì mà để người ta muốn xuống tay thế hả tiểu thư ?

Hạ Du nhún vai nói :

- Chỉ là ăn một bữa cơm của ông ta thôi mà gì mà khó tính thế.

Sau đó Hạng Vũ chở Hạ Du tới chỗ tập trung của mấy anh em hay tới, hôm nay cô cũng cần bàn bạc ý tưởng mở tiệm bánh của mình cho mọi người biết.

~ Còn tiếp ~