Em Chưa 18

Chương 11: Rung động




Sau khi Hạ Như Ân rời đi, cô liền thu hồi lại dáng vẻ dịu dàng mới nãy thay vào là một gương mặt đầy phẫn nộ. Quay sang nhìn anh sau đó đẩy anh ngồi xuống ghế gần đó rồi cất giọng nói:

- Cô ta đẹp nhỉ, 3 vòng cũng chuẩn lắm đó.

"Oh, bảo bối nhà ta đang ghen sao?"

- Đúng thật, chỉ sau mấy năm gặp lại nhìn cô ấy khác hẵn hồi xưa. Lúc đầu tôi còn tưởng mỹ nhân lạ mặt nào vào nhà đấy chứ.

- Nếu cô ta quyến rũ vậy sao anh không đợi cô ta trở về, hà cớ gì phải cưới tôi. Tôi thấy anh còn tình cảm với cô ta đấy.

- Nếu còn tình cảm tôi đã không cùng em diễn màn kịch mới nãy rồi. Bỏ đi, em ghen sao?

- K...hô..ng..có..

- Bảo bối, em yêu tôi rồi phải không? cảm thấy tức giận khi cô ấy ôm tôi nhưng tôi không kháng cự chứ gì.

- Ảo tưởng!!

Dứt lời cô đi nhanh ra sân, anh cũng theo sau, cứ lên tiếng chọc cô khiến cô thẹn quá hóa giận.

- Này thôi đi nha, anh hết việc làm hay sao mà theo tôi hoài vậy.

- Tôi đang rảnh mà, có làm gì đâu.

- Rãnh rỗi thế thì kiếm gì chơi đi theo tôi làm gì?

Cô đứng lại quay ra sau nhìn thẳng mặt anh nói.

- Tại bảo bối của tôi đang ghen, nếu không đi theo chắc chắn bảo bối của tôi sẽ rất ấm ức.

- Ai là bảo bối của anh chứ!

Anh không quan tâm tới lời cô nói mà từ từ tiến tới chỗ cô. Anh tiếng lên 1 bước thì cô lùi xuống 1 bước. Cô cứ lùi mà không biết phía sau mình có cục đá.

- Aaaaa...

Chân cô dẫm lên cục đá sau đó mất đà ngã ra phía sau may mà có anh nhanh tay đỡ kịp.

- Em có sao không?

- Chân....đau..

Cô mếu máo nói. Anh không nói gì nữa chỉ bế cô lên rồi đưa cô vào nhà. Để cô ngồi trên giường còn mình thì tới chỗ đựng hộp y tế lấy thuốc để bôi cho cô.

- Ây da...nhẹ thôi!!

- Em chịu đau tí đi.

- Trầy nhẹ ngoài da thôi không cần bôi nhiều vậy đâu.

- Được rồi em thử đứng lên đi vài bước xem nào.

Anh đỡ cô đứng dậy rồi buông tay cô ra để cô tự đi. Đi được 1 bước thì cảm thấy bàn chân mình bị nhói không thể nào nhấc nỗi để đi bước thứ 2. Anh thấy vậy thì đỡ cô ngồi xuống.

- Chân em bị trật rồi.

- Vậy giờ phải làm..aaa...

Không đợi cô nói hết câu liền cố định "XƯƠNG KHỚP" lại cho cô. Biết thế nào cô cũng sẽ la nên anh đã dùng môi mình chặn lại.

- Anh không nói tôi biết trước mà đã làm rồi.

- Em cho tôi làm không?

- thì không!

Dứt lời xong thì cả 2 im lặng, không ai nói với ai câu gì.

- Đừng nhìn nữa, tôi chịu không nỗi đâu.

- Tô..i..có nhìn anh đâu.

Anh đè cô xuống giường rồi giữ 2 tay cô trên đỉnh đầu, anh cúi sát người xuống rồi nhìn vào mắt cô nói.

- Em đang nói dối. Rõ ràng em có thích tôi sao không thừa nhận.

Cô không nói gì chỉ né tránh đi chỗ khác không dám đối mặt với anh.

- Nhìn thẳng tôi này. Trả lời đi chứ.

- Anh muốn tôi thừa nhận gì chứ, có thích thì sao? nói ra được gì không? anh cũng chỉ là rung động nhất thời thôi, tới lúc chơi đùa tình cảm chán chê rồi thì bỏ.

- Em nghĩ tôi là người vậy à?

- Tôi không nghĩ, nó là sự thật. Tôi không muốn tin vào tình yêu nữa đâu..nó đau lắm..

- Đừng khóc mà, em khóc tôi còn đau hơn em nữa.