- Ưmm~Hải...ư....a..nh..ẹ...thô...i....a.
- Bảo bối, anh chịu hết nổi rồi.
- Ưm...chậm....chú..t...ngườ..i....ta....mệ...t.
Cứ thế trong căn phòng vang lên những tiếng rên dâm dục họ không hay biết có người đang mở cửa xong vào.
- Bạch Vũ Hải, anh dám cắm sừng tôi sao.
Đặng Hiểu Tư tức giận trừng mắt nhìn vào hai người họ đang ân ân ái ái với nhau. Nghe thấy tiếng của cô Bạch Vũ Hải và Đặng Tư Khả quay sang nhìn.
- Hiểu Tư à không như em nghĩ đâu em đừng giận.
- Chính mắt tôi thấy mà còn nói không như tôi nghĩ à, anh buồn cười thật.
Cô giờ đây đã rưng rưng nước mắt. Nhưng cô không cho phép bản thân mình khóc khi đứng trước mặt bọn họ. Nếu cô khóc thì họ sẽ được nước làm tới nên cô luôn dặng lòng phải thật mạnh mẽ.
- Chị Hiểu Tư, tất cả là lỗi của em, em đã dụ dỗ anh ấy làm thế chị đừng trách anh ấy nhé.
Đặng Tư Khả là em cùng cha khác mẹ với cô. Từ nhỏ cô ta đã được ba mẹ cưng chiều quá mức, muốn gì được đó nên cô thường xuyên bị Tư Khả bắt nạt. Mỗi lần như vậy cô đều không dám phản kháng lại vì nếu cô động vào Tư Khả dù chỉ một cộng tóc thì ngày hôm đó cô sẽ bị mẹ kế đánh đập và ném xuống kho.
Giờ đây trước mặt cô là mối tình đầu của cô đang ân ái cùng với người mà cô hận bấy lâu nay. Ả ta con lên tiếng bao che cho hắn đúng là buồn nôn.
- Cô im miệng đi còn anh nữa người thích tôi trước là anh, người theo đuổi tôi là anh, người tỏ tình tôi trước là anh, người thề sau này sẽ bảo vệ tôi suốt đời cũng là anh. Vậy tại sao người đưa tôi ra khỏi bóng tối lại bỏ tôi đi chứ. Lời hứa của anh, anh còn nhớ không, HẢ!!!.
Cô nhớ trước kia cô bị bạo hành học đường, những người trong trường nhìn thấy cô họ liền tạt nước bẩn, ném đồ ăn thừa hoặc rác vào người, đến lúc cô muốn kết liễu cuộc đời mình nhất thì hắn lại xuất hiện nắm tay cô và đưa cô thoát khỏi bóng tối đó. Cô nhìn nhầm người rồi, nhầm thật rồi...
- Tư Tư, anh xin lỗi là do suy nghĩ nhất thời của anh, anh thật sự xin lỗi em nhiều lắm tha lỗi cho anh được không em.
Hắn nghe cô nói **vậy** thì những kỷ niệm đẹp đẽ của hai người hiện về. Chẳng hiểu sao khi nghĩ về những kỷ niệm đó hắn lại tỉnh táo hơn.
- Bạch Vũ Hải, chẳng phải lúc đầu anh nói với em là anh không yêu chị ta anh chỉ quen vui thôi à??.
- Thôi tôi không làm phiền hai người nữa cứ tiếp tục làm chuyện đang dở lúc nãy đi tôi đi đây.
Nói xong cô bước ra khỏi căn phòng đó không quên khóa cửa phòng cho bọn họ, vừa ra khỏi cửa nước mắt cô liền đua nhau rơi xuống. Chẳng hiểu sao vì bỏ một tên tra nam như vậy thôi lại khiến tim cô đau như có ai muốn lấy nó ra vậy. Cứ thế cô vừa khóc vữa lái xe hòa lẫn vào dòng người tấp nập ngoài kia..