Em Chờ Anh Nhận Ra Em Từ Rất Lâu Rồi

Chương 7: Oan gia ngõ hẹp vói Hạ Nhi




Hà Anh nhìn mấy người đồng nghiệp kia mà ngán ngẩm.

Gia Thành cũng đẹp trai đấy, gia thế cũng không phải là dạng vừa tuy không quyền thế như Hoàng Nghị chỉ là làm kinh doanh buôn bán với quy mô nhỏ nhưng cũng đủ chỗ cho nhà họ đứng vững trong giới giàu có.

Ấy thế mà cậu con trai này lại quyết định mở nhà hàng lập nghiệp tự lực cánh sinh, không muốn nhờ vả bố mẹ.

Đây là những lời bàn tán của những nhân viên trong nhà hàng khi điều tra và biết thông tin của ông chủ.

Và cuộc tranh luận mở ra chia thành nhiều ý kiến khác nhau.

Người thì ủng hộ theo làm fan của Hoàng Tử Thiên , yêu vẻ đẹp trai quyền lực và gia thế khủng của anh, người thì vẫn thích người tâm lý yêu chiều của sếp Gia Thành.

Đúng là thấy trai đẹp như thấy vàng à?

Nhưng đời đâu giống trong mơ, ảo tưởng làm chi cho đau cả đầu.

Thôi mặc kệ bọn họ đi, họ thích nghĩ gì thì nghĩ, thích nói gì thì kệ họ vậy.

Từ khi dùng cơm cùng nhà ông Hoàng Nghị cũng có một số người nói này nói nọ sau lưng.

Nhưng cũng không thể phủ định rằng là Hà Anh có phước thật được cả nhà chủ tịch tập đoàn lớn như Hoàng Nghị mời vào ăn cùng.

Mọi thứ dường như đang xáo trộn hết lên.

Tối đến về nhà Hà Anh chỉ muốn chìm vào trong giấc ngủ.

Có điều Hải Lan lại gọi điện cho cô.

Đôi mắt mệt mỏi của Hà Anh đang định chìm vào trong giấc ngủ.

'Reng...! Reng....!Reng.......!' Chuông điện thoại của Hà Anh đột nhiên vang lên.

" Alo." Giọng cô bắt đầu ngáy ngủ.

" Alo Hà Anh ơi, tối nay tớ sang ngủ cùng cậu được không?"

Hà Anh giật mình tỉnh dậy , sợ Hải Lan không biết đã gặp phải chuyện gì rồi hay hai bác lại giận con rồi đuổi chị ấy ra khỏi nhà?

" Câụ đang gặp phải chuyện gì đúng không? Cậu đang ở đâu để tớ ra đón." Hà Anh hớt hải lo lắng.

" Trời ạ! Tớ thì bị làm sao chứ. Hôm nay có chuyện vui nên sang tìm cậu để tâm sự." Đầu dây bên kia vui vẻ nói.

Trời đất! Tưởng chuyện gì , làm Hà Anh lo lắng không thôi.

Đi làm về nhà mệt lả lơi ra thì chớ, bà chị họ này còn tìm mình tâm sự.

Có điều Hà Anh không hề từ chối Hải Lan.

" Ừm, được rồi."

Vừa dứt lời xong thì có tiếng chuông cửa.

Hà Anh thấy lạ. Ủa ai còn đến vào ban đêm nữa ngoài Hải Lan nhưng nghĩ phải đợi nhiều phút sau cô chị mới tới .Nhưng cô đâu nghĩ rằng Hải Lan đứng chờ sẵn bên ngoài từ rất lâu rồi giờ chỉ cần chờ cái gật đầu của Hà Anh.

Hà Anh cũng sợ lỡ có kẻ xấu nên cô cũng có đề phòng.

Hà Anh nhìn qua khe cửa thấy có một cô gái cắt tóc tomboy mặc đồ con trai trên lưng còn đeo ba lô còn tay xách túi đồ Hà Anh vội vàng mở cửa.

" Ô !cậu đến từ lúc nào thế?" Hà Anh ngỡ ngàng hỏi.

" Đoán xem?" Hải Lan cứ vậy ung dung bước chân vào nhà.

Hà Anh cũng thể nào hiểu nổi cô đến đây bằng cách nào và đến từ lúc nào không hay.

Nhưng quan trọng chị ấy đến đây là vì chuyện gì? Khi nãy hỏi thì bảo đến đây tâm sự, nhưng phải có chuyện thì mới tâm sự được chứ!

" Bố mẹ chị lại giận à?" Hà Anh từ tốn hỏi.

" Không có! Nghe cô vừa mới phẫu thuật xong nên bố mẹ tớ bảo tớ lên thăm cô tiện thể tớ cũng có việc ở trên thành phố. Chứ làm gì có chuyện bố mẹ tớ giận xong lại đuổi ra khỏi nhà chứ!" Hải Lan cười khẩy một cái.

Em gái ngốc này, nghĩ ngợi thái quá rồi, nghĩ đơn giản lên chứ.

Nhưng đêm hôm Hải Lan gõ cửa vô nhà người ta lại còn nói đến tâm sự thì người ta tưởng là xảy ra chuyện gì.

Haizz Hà Anh lại bị doạ cho một phen.

" Cô Thư ngủ rồi đúng không?"

" Ừm" Hà Anh gật nhẹ một cái.

" Thế cho tớ ngủ ké đêm nay nhé!"

" Ừm!" Hà Anh cũng gật đầu một cái.

Nói rồi Hải Lan đi vào phòng Hà Anh rồi chườn lên giường ngủ lúc nào không hay.



Thế mà gọi điện cho người ta bảo đến tâm sự.

Hà Anh thấy Hải Lan mệt rồi cô chuẩn bị vệ sinh cá nhân rồi tắt đèn đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau bà Thư dậy thấy có một đống đồ trên bàn , thấy lạ liền vào phòng con gái hỏi.

Càng giật mình hơn là Hải Lan đến đây lúc nào không hay.

Hôm nay là lịch nghỉ của Hà Anh nên cô tha hồ chìm đắm trong giấc mơ

Có điều giấc mơ này chân thực quá!Hà Anh mơ thấy Tử Thiên rượt đuổi đánh mình. Nhưng thật sự bà Thư vỗ mạnh vào người cô mấy phát.

" Cái con bé này! Dậy đi mẹ hỏi."

" Ưm! Con đang ngủ mà, mẹ cho con ngủ thêm ít phút nữa đi!" Hà Anh vẫn cố chìm vào trong giấc ngủ.

Riêng Hải Lan bị tiếng của bà Thư làm cho tỉnh giấc.

" Chào buổi sáng cô Thư yêu dấu! Cô bất ngờ chưa?" Hải Lan vội bật dậy chào hỏi trong tình trạng mắt nhắm mắt mở.

" Cháu lên từ khi nào thế?"

" Cháu lên tối qua, về cùng Hà Anh luôn, tối qua bọn cháu về muộn nên là cháu chưa kịp qua phòng thăm cô."

" À không sao."

" Con bé Hà Anh đi làm về muộn nên cô cứ mặc nó đi."

" Vậy cô ra ngoài trước đây. Hai đứa cứ nằm đi."

Lời vừa dứt bà Thư liền đi ra ngoài, 5 giờ sáng thôi kệ cho hai đứa ngủ.

Tầm 8 giờ sáng Hải Lan lắc nhẹ Hà Anh.

Hà Anh vẫn đang chìm trong giấc mơ khi nãy.

Từ sau khi gặp Tử Thiên cô luôn nghĩ ngợi về anh.

Vị khách này thật là đặc biệt.

" Hà Anh!Hà Anh!" Hải Lan gọi tên cô.

Nhưng Hà Anh vẫn ngỡ là Tử Thiên gọi cô.

" Hà Anh ! Hà Anh!" Tử Thiên dang tay vời gọi .

Thấy không chịu tỉnh Hải Lan vỗ mạnh vào vai Hà Anh.

" Á...!"

Hoá ra chỉ là mơ.

Hà Anh quay sang nhìn Hải Lan.

" Sao cậu lại đánh tớ?" Hà Anh nhăn nhó vì đau mà khó chịu.

" Đến quán cà phê Xx cùng mình." Hải Lan lay người Hà Anh.

" Dỗi! Không đi!"

" Đi mà. I'm sorry." Hải Lan nài nỉ.

Thấy Hà Anh nằm dài ra giường chỉ còn cách lôi người dậy cho bằng được.

" Thôi được rồi! Em sẽ đi cùng chị."

" Vậy thì dậy chuẩn bị đi! Mau lên"

Hà Anh như là một xác sống di động dậy và hành động trong vô thức.

Bất lực với sự ương bướng này.

Hai người đến quán cà phê xx.

Vốn Hải Lan đi theo dõi nội gián trong công ty cô nhưng đúng lúc gặp Hoàng Tử Thiên và Hạ Nhi đi uống cà phê.

Hà Anh giật mình, sao có thể có sự trùng hợp đến thế được nhỉ.

Hai chị em tập trung vào hai việc khác nhau.

Trời ơi! Hà Anh không cố tình nha, đó chỉ là trùng hợp thôi, trùng hợp thôi. Tại chị họ hết đang yên đang lành rủ cô đi cà phê rồi chẳng nói gì lại để tâm đối tượng bên kia làm cho Hà Anh bơ vơ một mình.

Sự lén lút của hai người vẫn bị Tử Thiên phát hiện ra.

Có điều thấy người con trai bên cạnh cô khiến anh có một chút khó chịu.

" Chị Hải Lan, sao chị cứ nhìn chằm chằm vào tên đó vậy?" Hà Anh thắc mắc hỏi.



" Suỵt ! Im lặng đừng để phát hiện."Hải Lan ra hiệu cho cô.

"Hả?"

Hải Lan nhìn Hà Anh thì xích lại gần nói nhỏ kể hết mọi chuyện.

Nhưng những hành động của bọn họ lại nằm trong tầm mắt của Tử Thiên.

" Anh!Anh uống vị nào?" Hạ Nhi nhõng nhẽo hỏi Tử Thiên.

" Hả? À! Em uống loại nào thì anh dùng loại đó." Anh mặc kệ giao phó cho Hạ Nhi quyết định.

Thấy Tử Thiên vô tâm không để ý tới mình mà để ý đám người Hà Anh đang lấp ló phía bên bàn góc trong kia. Hạ Nhi bật dậy đi thẳng về phía Hà Anh.

' Bộp!' Tiếng đập tay vào bàn vang mạnh. Khiến cốc cà phê rung lắc .

Cả hai đều ngước mắt lên nhìn Hạ Nhi.

Cái cô gái này tự dưng xuất hiện ở đâu ra?

Hải Lan quay đầu lại về phía gián điệp,hắn rời đi từ lúc nào không hay.

Thật là tức chết đi được mà! Hải Lan tức giận muốn nổ tung cả đầu.

Thôi chết rồi cô người yêu của Hoàng tổng này sao lại tìm đến đây. Cô ta có đang hiểu nhầm gì ở đây không đấy?

Ha! Hoàng Tử Thiên ,anh sang đây lôi người vợ tương lai về kìa.

" Này, hai người làm gì thậm thà thậm thụt thế? Định tính theo dõi chúng tôi à?" Hạ Nhi vênh váo lớn tiếng quát mắng Hà Anh và Hải Lan.

" Này! Cô là ai ? Ai thèm mà theo dõi cô chứ!" Hải Lan cũng không phải là dạng vừa.

" Ê này! Tôi chưa thấy cô gái nào như cô hết, đừng có ở đây làm bố đời." Ý chỉ Hải Lan.

Cô ta khinh thường Hải Lan, khinh thường chị ấy nam không ra nam nữ không ra nữ. Sao cô ta quá đáng thế. Rõ là con nhà có điều kiện được bố mẹ nuông chiều và cho ăn học đàng hoàng tử tế mà sao trình độ giao tiếp thấp thế!

" Cô đang nói ai? Hử" Hải Lan tức giận định xông đến dạy cho Hạ Nhi một bài học.

" Thôi chị Hải Lan kệ cô ấy đi!"Hà Anh lôi kéo ngăn cản Hải Lan lại.

Chị Hải Lan? Tự dưng Hạ Nhi cảm giác cái tên này nghe rất quen.

" Tôi nói cho biết , cô làm gì hay đi với ai là việc của cô, tôi không quan tâm. Nhưng cô không biết cái gì ý thì ngậm cái miệng lại mà quan sát cho kĩ. Nhá! Đừng để rơi cái bộ hàm."

" Thôi chị , ngừng tại đây."

" Nếu cô khiến cho cô ấy rơi một chiếc răng nào kể cả một sợi tóc , tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu."

Giọng nói quen thuộc của người đàn ông đó phảng phất quanh đây.

Hoàng Tử Thiên đứng sau Hạ Nhi rồi khoác vai Hạ Nhi bảo vệ cô ta.

Thôi xong! Động nhầm người rồi. Lần này là tiêu đời thật rồi.

Kiểu gì anh sẽ nhìn cô với ánh mắt khác.

Thật sự lần này trông anh đến đáng sợ.

Vì người mình yêu mà có thể làm tất cả mọi thứ.

Hà Anh sợ tái xanh cả mặt lại lay người chị họ nên biết điều một chút.

Hải Nhi đắc ý khi được Tử Thiên bảo vệ.

" Anh!" Hạ Nhi nhõng nhẽo bên cạnh anh.

Từng hành động của cô ta khiến Hà Anh và Hải Lan nhìn vào mà ngán ngẩm.

Hải Lan biết người đàn ông trước mặt này là ai nhưng người này không vì thế mà phân biệt giai cấp.

Có điều trông anh biết điều hơn cô người yêu hách dịch này.

" Xin lỗi, hành động khi nãy của chúng tôi khiến hai người hiểu lầm , nhưng mà chúng tôi có giải thích rồi mà cô ấy không chịu hiểu thì phải."

Nói rồi Hải Lan kéo tay Hà Anh rời khỏi.

Ô thế rồi mặc Tử Thiên đứng kia sao? Nhưng khi nãy trông chị họ thật ngầu. Làm tốt lắm! Xứng đáng được nhiều điểm mười.

" Ây! Chị giỏi thật đấy!"

" Haizz, chuyện! Cái loại người như cô ta đáng lẽ ra phải xoá sổ."

Hả?Xoá sổ? Không phải chứ chị ơi làm vậy sẽ đi bóc lịch đó.

Hà Anh thấy khó hiểu với lời nói của Hải Lan. Chẳng biết là cô chị đang nói cái gì.