Em Chờ Anh Nhận Ra Em Từ Rất Lâu Rồi

Chương 4: Người con gái cứu anh?




" Cô mau bôi thuốc đi, đừng để quá lâu. Như vậy làm vết bỏng càng thêm nặng."

Hà Anh gật đầu nghe lệnh

" Em ....có cần phải đền..." Hà Anh ngập ngừng nói.

" Không cần!"

Hà Anh như được thở phào nhẹ nhõm. Lần này quả thật vị khách nam này không hề để ý mấy thứ vụn vặt này, chứ không cô coi như là chấm dứt rồi.

Mấy người nhân viên kia biết khách khó tính nên đã đẩy khách cho Hà Anh làm.

Và rồi khi có biến họ thi nhau hóng hớt , bàn tán sôi nổi.

Được lắm ! Các người được lắm, bây giờ các người có chuyện để buôn dưa lê bán dưa leo rồi đó

Gia Thành mang đồ mà Tử Thiên gọi mang về.

Gia Thành hạ mình xuống xin lỗi khách , lần này Hà Anh cảm thấy sắp tới cô bị khiển trách là cái chắc.

Tới nước này thì cứu vãn được ư? Hà Anh đang mong Tử Thiên vớt vát cô được một chút liêm sỉ nào thì được chứ không đòi hỏi gì cả, chứ Hà Anh nghĩ thôi cũng cảm thấy mệt mỏi rồi.

Tử Thiên nhận đồ rồi mang xuống xe đi về.

Hà Anh thở dài một tiếng nhìn theo bóng lưng anh ngày càng xa.

Tử Thiên mang đồ cất vào trong xe, Hạ Nhi lẩm bẩm như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó.

" Thôi! Chúng ta về thôi."

" Em muốn đi ăn chỗ khác . Mình đi ăn nhà hàng này đi. Phong cảnh đẹp , thoáng mát, sạch sẽ. Nhân viên phục vụ chuyên nghiệp." Hạ Nhi đưa điện thoại cho xem ảnh.

" Thôi , tý nữa anh có việc bận rồi. Mấy món vừa nãy anh gọi giờ đóng gói mang về hết rồi. Tý em lấy ra mà ăn." Tử Thiên khó chịu mà từ chối Hạ Nhi.

Tại sao cô lại trở lên như này? Trước kia Hạ Nhi của anh đâu có như thế này? Cho dù cô không thích mấy người thiếu điều kiện, nhưng cũng không quá đáng đến như thế này. Sao dạo này cô? Hoàng Tử Thiên khó hiểu thật ra cô gặp phải chuyện gì hay là do Hạ Nhi đã thay đổi rồi, không còn trong sáng hiểu chuyện như ngày xưa. Vốn dĩ xuất thân của cô cũng tầm thường như bao người họ.

" Anh ! Em muốn đi! Anh không thể chiều em được sao?" Hạ Nhi nhõng nhẽo bên cạnh anh.

" Anh vừa bảo gì em không nghe sao?" Khuôn mặt của Tử Thiên đổi sắc nhìn Hạ Nhi với ánh mắt lạnh ngắt.

Hạ Nhi nhìn anh sợ hãi, nghe anh nói có chút rùng mình, cô ta nghĩ anh vừa mới khỏi bắt anh làm này làm nọ thật sự có hơi quá đáng nên cô ta im lặng nhìn về phía trước.

Giọng nói của anh bắt đầu có uy lực đối với Hạ Nhi.

Là do anh chiều cô hết mức lên hoá thành hư, lộ ra thói khinh thường người khác từ lúc nào mà anh không biết.

Chẳng trách mẹ anh và Hoàng Hân phản đối quyết liệt đến như thế!

Nhưng vì cô từng cứu anh khỏi bị đuối nước, Tử Thiên có phần nể nên đã nhiều lần bỏ qua lỗi sai của cô.

Tử Thiên lái xe chở Hạ Nhi về nhà rồi đến công ty làm việc.

Phía bên Hà Anh , sau khi sự việc xảy ra cô bị Gia Thành đã lập biên bản khiển trách và phạt trừ 50% lương tháng này.

Hả? Trừ hết một nửa tháng lương? Ôi thế tháng sau cô sống kiểu gì, chưa kể thuốc men của mẹ cô nữa. Hu hu ! Ông trời ơi , con cần một sự giải thích.

Cô đâu có làm gì sai mà đâu đến nỗi nặng đến thế này? Thật bất công, là Gia Thành cố tình đúng không? Nhưng Gia Thành luôn đối tốt với Hà Anh mà, chẳng hiểu sao anh....

Có điều Gia Thành sẽ không cho Hà Anh biết biên bản phạt cô đều chỉ là che mắt.

Chứ thật ra anh đưa cho cô kí rồi anh giữ lại để hủy đi. Lỗi này chỉ là cảnh cáo giằn mặt nhân viên, dám đùn đẩy công việc, lười không chịu làm, ở sau lưng bôi xấu người khác. Gia Thành cũng gọi tất cả nhân viên họp về vấn đề này.

Mọi người cũng từ đó trở đi đều rút kinh nghiệm và không tái phạm nữa.

Dạo này Hoàng Tử Thiên về nhà mẹ anh bà Thanh Lam gửi anh ba hộp cơm một hộp là của anh , một hộp là của ông Hoàng Nghị còn hộp cuối cùng là của ai?

" Mẹ ! Ba hộp cơm là như nào đây ?" Tử Thiên thắc mắc hỏi.

Rõ ràng là của cô em gái ương bướng của anh? Không đúng , từ khi con bé lấy chồng nó toàn tự nấu mang đi mà.

" À , tý con mang sang cho con bé Hà Anh từng hiến máu cứu con nhé." Bà Thanh Lam bận rộn nhưng cũng không quên dặn con trai.

" Hà Anh?Hà Anh là người từng cứu con?" Tử Thiên ngỡ ngàng hỏi.

" Phải! Tý bảo em Hân nó gửi địa chỉ con bé Hà Anh để con mang hộp cơm tới."

" Nhưng tại sao mình không đưa tiền cho người ta? Làm như này làm gì cho mệt." Tử Thiên thấy có một chút phiền phức liền phàn nàn với bà Thanh Lam.



Bà liền mắng con trai một trận.

" Cái thằng ranh này, người ta giúp mình người ta chẳng nghĩ ngợi gì, con trả ơn lại người ta cũng phải nghĩ sao cho thấu đáo chứ!"

Biết mẹ mình không thích dùng tiền để trao đổi Tử Thiên ngậm mùi chiều theo ý bà Thanh Lam.

" Dạ vâng, để con mang cho cô Hà Anh gì đó."

Nói rồi Tử Thiên tay cầm ba hộp cơm rời đi.

Lúc đầu anh đang định nhờ người khác gửi hộp cơm cho Hà Anh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô nhiệt tình đến như vậy nên anh tự mình mang đến , ngoài ra mục đích chủ yếu là Tử Thiên tò mò muốn biết khuôn mặt của ân nhân trông như thế nào.

' Reng .....! Reng......!Reng.....!' Chuông điện thoại của Hoàng Hân vang lên.

" Alo! Anh gọi cho em không biết có chuyện gì không?" Hoàng Hân đang bận đưa con đi học.

" Tý gửi anh địa chỉ của cô Hà Anh gì đó được không?"

Hoàng Hân ngạc nhiên tròn mắt nhìn về phía trước.

" Anh biết hết rồi sao?"

" Ừm! Là mẹ nói cho anh biết." Tử Thiên thừa nhận với Hoàng Hân.

" Thôi được đợi tý em gửi cho anh, bây giờ em đang đưa bé Phi đi học nên chưa gửi được."

Hoàng Hân mừng thầm trong bụng, lần này chắc có đối thủ đối đầu Hạ Nhi là cái chắc.

Khi nãy nói là lúc sau gửi nhưng nghĩ lại cô phải tranh thủ gửi mới được.

Để hai người họ có cơ hội chạm mặt nhau.

Nhưng cơ hội này đến quá sớm, bởi vì giờ đi làm của hai người họ lệch nhau hoàn toàn.

Nếu Tử Thiên đi làm vào giờ hành chính thì Hà Anh ngược lại.

' Địa chỉ của chị ấy là : xx...., Nhà hàng xx. Số điện thoại: 0123456789.'Tin nhắn nhanh chóng được gửi đến Tử Thiên.

Thấy điện thoại hiện lên thông báo Tử Thiên lập tức cầm điện thoại lên mở ra xem. Lúc đầu thấy tin nhắn anh không có hề hứng gì chỉ lướt qua cho biết, ước chừng tầm năm giây anh bình tâm suy nghĩ, có gì đó sai sai! Hình như địa chỉ này, nhà hàng này anh vừa đến mấy ngày hôm trước xong.Chẳng lẽ ông trời không cho phép anh thoát khỏi nhà hàng này.

Tử Thiên suy nghĩ một hồi lâu, nhưng không để ý gì nhiều.

Thoáng chốc anh cũng tới được nhà hàng.

Tử Thiên ngồi bên trong xe gọi điện cho Hà Anh.

Hà Anh vẫn đang chìm trong giấc ngủ ngon lành ở nhà.

Đầu dây bên kia cuối cùng cũng bắt máy.

" Alo!" Giọng Hà Anh có một chút ngái ngủ.

" Alo! Chào cô, tôi là người được cô hiến máu đợt trước. Tôi có mang hộp cơm đến chỗ cô không biết cô đang ở khu nào tại nhà hàng xx?"

Hà Anh bị câu nói này của anh làm cho tỉnh giấc.

Hả ?anh đến nhà .....hàng? U là trời tại sao lại là lúc này? Cô đâu có ở đó! Lần này không biết nhà họ có xảy ra chuyện gì không mà họ cứ mang cơm vỗ béo cô thế này, là họ nuôi cô để làm nguồn máu dự phòng ư?

Hu hu! Người Hà Anh này đâu có nhân bản được đâu mà túc trực 24 trên giờ mà nhận hộp cơm ngay lúc này được.

" Hì hì anh gửi hộp cơm cho chú bảo vệ nhà hàng xx nhé tý tôi qua lấy, hiện tại tôi không có ở đó." Hà Anh cắn răng cắn lợi dũng cảm nói.

" Ừm!"

Nói rồi Tử Thiên tắt máy , mặc cho đối phương ngơ ngác khó hiểu.

Đích thân người nhận máu gọi điện và mang cơm cho cô.

Nghe cái giọng thôi đã cảm thấy có chứa sức nặng nào đó rồi ,có điều giọng nói đó.... có chút quen thuộc.

Hình như cô từng nghe thấy ở đâu đó rồi.

Nhưng mặc kệ đi , tý đến lấy hộp cơm vậy. Ngủ đã.

Tử Thiên đưa cơm xong liền quay trở lại công ty.

Trên đường anh đang thuật lại , cô gái đó có xuất thân như nào? Dáng vẻ ra sao?

Tử Thiên bất giác gọi điện cho Hoàng Hân.



Hoàng Hân vừa đưa con đi học xong , đang trên đường đi đến công ty.

' Reng....!Reng...! Reng....!" Điện thoại Hoàng Hân đổ chuông.

" Alo ! Không biết anh gọi em có chuyện gì nữa đây?" Hoàng Hân khó hiểu hỏi.

" Cô gái đó....." Nói tới đây anh lại ngập ngừng nói không lên lời như có gì đó chặn họng anh lại

" Anh gặp chị ấy chưa? Thế nào? Anh cho em xin nhận xét." Hoàng Hân hóng hớt trêu ghẹo Tử Thiên.

" Cái gì mà nhận xét ở đây, anh đâu có gặp được cô ta."

Nghe Hoàng Tử Thiên nói tới đây thôi làm cho Hoàng Hân ỉu xìu cả mặt xuống.

Ờ ha ! Anh đến sớm làm sao mà gặp được. Haizzz đều là lỗi tại cô , nếu như dặn anh trước thì có phải đỡ mất thời gian không.

" Em quên nói với anh,chị ấy là nhân viên làm tại đó, nếu anh muốn gặp chị ấy thì có thể đến từ 10 giờ trưa trở đi hoặc anh làm khách ở nhà hàng đó thì có thể gặp ấy được mà."

" Ừm."

Nghe anh nói hình như Tử Thiên không có hứng thú gì với Hà Anh.

Là Hoàng Hân cố ý đẩy thuyền giữa hai người?

Haizz nhưng vẫn phải chờ thuận buồm xuôi gió mới được.

Mặc dù bất lực nhưng vẫn quyết tâm ủng hộ mối quan hệ này nếu có xảy ra.

" Vậy thôi không có chuyện gì thì em tắt máy trước đây."

Thấy đối phương không nói gì Hoàng Hân liền tắt máy.

Anh gọi điện cho Hoàng Hân rốt cuộc để làm gì chứ , trong khi gọi mà không nói gì cả.

Còn Tử Thiên, anh vẫn chưa gặp được ân nhân. Nhưng anh bận không có quan tâm cho lắm.

Khi đến giờ làm Hà Anh đến có hỏi qua chú bảo vệ.

" Chú ơi! Sáng nay có người mang cơm cho cháu đúng không ạ?"

" Phải! Hộp cơm chú để trong tủ lạnh nhé. Cháu vào mà lấy."

" Dạ vâng cháu cảm ơn chú!" Hà Anh vui vẻ chạy đi lấy hộp cơm theo thói quen.

Hôm nay có gì ta? Hà Anh tò mò mở hộp cơm ra.

Hả? Lại là gan xào, canh rong biển, có chút trái cây, nấm xào tổng hợp... Mấy món này cô ăn chán đến cả não luôn.

Toàn là món bổ máu, nhưng mà Hà Anh muốn ăn những gì mình thích.

Cô không muốn bị vỗ béo đâu.

Làm ơn từ lần sau đừng có mang cơm đến cho cô nữa, lỡ ai mà thấy có khi lại dính hiểu lầm oan.

Thật sự những người ở đây luôn đi tạo khẩu nghiệp thôi.

Cứ như này cô sẽ gặp rắc rối mất.

Hà Anh biết nhà họ Hoàng luôn đối tốt với cô nhưng vì không muốn chuyện ngoài ý muốn xa ra , nên cô quyết tâm từ mai trở đi không nhận cơm của nhà họ nữa.

Nhưng nhà Hà Anh nghèo việc cô có một bữa trưa như này cô coi như có chút cảm giác được an ủi.

Lỡ từ chối rồi thì lại mất miếng ăn thì sao?

Hà Anh lưỡng lự không biết phải giải quyết như nào.

Cô đành phải ngoan ngoãn nhận cơm từ họ.

Dũng khí của cô bị người có quyền lực kia làm cho lung lay.

Ngày nào cũng tầm giờ này Hoàng Tử Thiên mang cơm đến gửi bảo vệ.

Rồi Hà Anh cũng như hình thành thói quen nhận cơm từ chú bảo vệ.

Mọi việc cứ diễn ra như vậy , cho đến một hôm. Tử Thiên rủ gia đình đến nhà hàng dùng bữa, lần này anh chỉ đi cùng với gia đình không có cô Hạ Nhi người yêu anh bên cạnh.

Là vị khách đặc biệt cần phải để tâm, vì ông Hoàng Nghị là chủ tịch của một tập đoàn lớn, với lại từng có phốt một lần liên quan đến khách này nên Gia Thành đích thân đến và dặn dò nhân viên phải phục vụ cho cẩn thận nếu để sai sót lần nữa là coi như đuổi việc luôn.