Em Chờ Anh Nhận Ra Em Từ Rất Lâu Rồi

Chương 16: Bữa tối gắn kết.




Nhưng mà Tử Thiên cũng phải công nhận một điều rằng , anh cũng có rung động một chút với cô nàng này.

" Được thôi! Em muốn sao cũng được." Tử Thiên đồng ý cho qua chuyện.

Hoàng Hân mừng rỡ , cuối cùng anh trai cô cũng có ngày này sao? Nếu Hạ Nhi biết được chắc chắn cô ta tức điên lắm đây.

" Vậy em đặt bàn nhé, tối có gì mình nhau ở đấy. À! Không biết có nên nói cho đối phương biết không nhỉ?" Hoàng Hân vẫn cố tình dây dưa.

" Không cần!" Tử Thiên làm một câu lạnh ngắt.

"Được! Không nói thì không nói ! Vậy em ra ngoài trước đây. Xem ai đó đang tức giận ở bên ngoài kìa. Đừng để ảnh hưởng đến công việc."Hoàng Hân đang ám chỉ Hạ Nhi.

Ý Hoàng Hân muốn nói , hai người nên giải quyết thế nào cho triệt để, nếu không người ngoài lại gièm pha.

Thấy Tử Thiên không nói gì Hoàng Hân mặc kệ mà rời khỏi.

Trong căn phòng tổng giám đốc hiện giờ chỉ còn mỗi Tử Thiên.

Chiều tối sau khi tan làm Hoàng Hân hẹn Nguyên Bảo đi cùng.

Cô và Nguyên Bảo đến trước còn Tử Thiên đến sau.

Hôm nay Hoàng Hân lấy tên chồng mình ra đặt bàn khiến Hà Anh khó có thể nhận ra.

Quả đúng là như thế, khi hai người họ đặt chân vào nhà hàng Hà Anh sững sờ ra đó.

Ô! Hôm nay Hoàng Hân lại đến à?

Cũng chẳng bất ngờ gì tưởng là khách vãng lai. Ai ngờ hoá ra là Hoàng Hân đã đặt trước đó.

Chắc chắn sẽ không có Tử Thiên đâu vì hai vợ chồng họ chỉ đi với nhau.

Ai ngờ rằng vừa mới nghĩ thôi thì chiếc xe Mercedes màu đen kia xuất hiện.

Cô đứng bên cửa sổ nhìn ra , thấy biển số xe trông quen thuộc, Hà Anh liền nhận ra. Vừa nhắc tới anh thôi mà anh đã xuất hiện rồi.

Ah! Trời đất ơi! Anh ..... Anh ấy lại đến đây.

Hà Anh mải nghĩ mà quên mất không để ý, khách vào tới nơi rồi mà cô vẫn còn thẫn thờ ra đó.

" Hà Anh! Cô đứng đó làm gì? Còn không mau ra đón khách!" Minh Anh giục cô.

" Oh.... Tôi biết rồi...!"

Khi vừa rời khỏi bên cửa sổ chưa được vài bước thì Tử Thiên xuất hiện trước mặt Hà Anh từ lúc nào không hay.

Anh? Sao anh đi nhanh thế? Vừa mới thấy anh ở cổng mà!

Không quan tâm, dù sao cô cũng chỉ là phục vụ nên không hề hứng chuyện này cho lắm.

Hà Anh đưa Tử Thiên vào phòng mà Hoàng Hân đặt.

Hà Anh tự nhủ hôm nay phải phục vụ cho thật tốt, không thể để mọi người đàm tiếu được.

Tử Thiên nhìn cô với ánh mắt nham hiểm , hình như anh đang tính cái gì đó một cách mờ ám.

Xin lỗi nhé hôm nay Hà Anh không làm khách trong đó đâu, tránh mọi người hiểu lầm.

Vậy mà Hà Anh cũng chỉ vừa nghĩ thôi , thì Hoàng Hân làm cô ngạc nhiên.

" Tý nữa vào ăn cơm tối cùng bọn em nhé!" Hoàng Hân vui vẻ mời.

(-_-)

Không phải chứ! Hà Anh vừa nghĩ vấn đề đó thôi sao mà ứng nghiệm vậy.

Hoàng Tử Thiên nhìn Hà Anh với ánh mắt bắt cô phải đồng ý.

Nhân viên bên ngoài nghe thấy được liền túm lại tò mò.

Từ chối thì không được đồng ý cũng không xong, Hà Anh một lần nữa lại bị kẹt giữa hai lựa chọn.

Mọi người thi nhau hóng chuyện xong rồi lại đẩy thuyền cho Hà Anh vào.

Hà Anh vẫn phải theo phép nên cô lấy Gia Thành ra làm bia đỡ đạn.

" Vậy thì để tôi hỏi quản lý một chút!"

" Ừm , chị mau hỏi đi, nếu quản lý của chị không đồng ý vậy chị để em gặp trực tiếp luôn."

Những lời này của Hoàng Hân đều bị Gia Thành đứng bên ngoài nghe hết tất cả.

Cuối cùng Hoàng Hân cũng chỉ đưa ra cho Hà Anh một sự lựa chọn, bắt buộc cô phải đồng ý.

Cô gái này, không biết cô làm kiểu gì mà người khác mời cô thế.

Hà Anh đóng cửa đi ra ngoài, giật mình vô tình áp đầu vào lồng ngực Gia Thành.



Bầu không khí lúc này có chút căng thẳng cô nghe rõ tiếng nhịp tim của Gia Thành đang đập mạnh.

Hà Anh ngượng ngùng , khuôn mặt tự nhiên bừng đỏ lên.

Hà Anh sợ mọi người hiểu lầm liền giữ khoảng cách.

" Em xin lỗi! Đúng lúc em đang định tìm anh."

" Tìm tôi?"

" Dạ , Phải!"

Gia Thành cũng chẳng bất ngờ gì nhưng anh vẫn hỏi cho có.

" Có chuyện gì?"

" Chuyện là người ta.... Nếu anh đứng đây từ nãy đến giờ thì anh biết rồi đấy." Hà Anh ngập ngừng nói.

" Tôi biết cái gì?" Gia Thành nhìn Hà Anh một lúc lâu.

Chết rồi! Cô tưởng là anh từ nãy đến giờ đứng đây.

" Dạ em xin lỗi , chuyện là người ta muốn...."

" ....Dùng bữa cùng với người ta đúng không?" Gia Thành nối chữ vào.

Hà Anh chỉ còn cách gật đầu.

" Thôi được rồi ! Hôm nay cho cô phục vụ mỗi bàn đó. "

Sao sếp Gia Thành có thể đồng ý một cách dễ dàng vậy chứ.

Anh khiến người ta thật sự khó hiểu đó.

Vừa dứt Gia Thành quay người lại lẳng lặng rời đi.

Mọi người nhìn vào hình như có chút hiểu lầm.

Nhưng Minh Anh là đồng nghiệp tốt, cô ấy luôn tìm cách hoá giải mọi rắc rối cho Hà Anh.

" Bàn đấy thế nào?" Minh Anh tiến đến hỏi.

" Anh Gia Thành bảo em phục vụ bàn đó." Khuôn mặt của Hà Anh trầm lặng xuống.

" Không sao đâu, em cứ thoải mái đi! Bên ngoài có bọn chị lo, còn em cứ việc đẩy món ở bên trong."

Minh Anh vỗ về trấn an cô.

Mấy món đắt đó nhà bọn họ cũng thưởng thức qua rồi, quan trọng là cô không muốn vào đó.

Haizz trời không độ cho Hà Anh này rồi.

Hà Anh nhút nhát sợ ánh mắt của vị giám đốc trong kia.

Híc ! Có gì mà phải sợ? Tiếp xúc với họ bao lâu nay rồi mà không biết sao? Họ có lòng tốt mời vậy thì cứ quang minh chính đại mà vào thôi.

Hà Anh bàn giao lại mọi việc cho Minh Anh, còn cô đi vào hưởng thụ.

" Cốc.....cốc...."

" Vào đi!" Là giọng của Hoàng Hân .

Hà Anh hé cửa vào , trông cô chẳng khác gì tên ăn trộm.

" Trời ạ! Trông chị rón rén chưa kìa! Thế nào? Quản lý có đồng ý không?"

Biết ngay là mấy người ép người quá đáng mà. Hà Anh miễn cưỡng đành phải gật đầu.

" Được rồi! Mau ngồi đi!" Tử Thiên kéo sẵn ghế ra cho Hà Anh.

Lồng ngực của Hà Anh loạn xạ hết lên, đầu óc cô lúc này cứ như ở trên mây.

Chết tiệt, sao khó chịu quá vậy, cô bị làm sao thế?"

Hà Anh chậm rãi đến gần chiếc ghế ngồi sẵn kia mà ngồi xuống bên cạnh Tử Thiên.

" Hà Anh này! Hôm nay không biết nhà hàng em có món gì ngon?" Nguyên Bảo hỏi.

May quá có người giải vây cho cô rồi. Thật may , đúng ngay chuyên nghành của cô, Hà Anh vui vẻ nhiệt tình tư vấn.

" Em có thích mấy món đó không? Để anh gọi món!"

Hà Anh nhìn anh với ánh mắt ngây ngốc.

Là anh đang nói chuyện với cô sao? Anh đổi xưng hô với cô kìa!

Hà Anh đang tư vấn nhiệt tình tự dưng im lặng lại, khiến không khí trở trên tĩnh lặng đến lạ thường.



Hoàng Hân thấy vậy liền nói nhỏ bên tai chồng.

Không biết hai người họ nói gì nhưng có vẻ họ cố tình không quan tâm đến Hà Anh.

" Em.... "

Trời ơi! Anh ấy đưa cho cô tự quyết định kìa. Bây giờ thế nào ta? Nếu tự tiện chọn thì không được vì Hà Anh đâu phải là người trả tiền. Như vậy ngại lắm đó!

Thật là xấu hổ quá đi , thôi xong cô lại tự rước hoạ vào thân rồi.

" Thôi được rồi, lấy món mà em vừa nói. Thử xem món đó có ngon không?"

Thế là anh chọn hai phần món steak bò wagyu , 1 con cá nóc ,kèm theo hai chai vang đỏ và một chai rượu sake dassai 39 720ml

Ôi thật là bất ổn mà, anh định tính nhậu luôn ở đây sao? Cô còn phải làm việc nữa đấy!

" Hôm nay không say về!" Hoàng Hân tuyên bố.

Lời nói này như là một đòn giáng vào Hà Anh. Trời đất! Cô phải làm sao giờ?

Bất lực không biết phải làm sao nữa.

" Anh trai ! Lấy thêm bốn con hàu Hokkaido nữa. Cái đó ăn sống." Hoàng Hân gọi thêm.

" Được!"

Hà Anh một phen tá hỏa, thật không ngờ họ chi mạnh đến như thế.

" Hôm nay phải thử hết mấy món đặc biệt của nhà hàng này mới được." Vẫn là giọng nói của Hoàng Hân.

" Hà Anh ! Sao chị im lặng thế?" Hoàng Hân thắc mắc hỏi cô.

" Không có gì! Không có gì đâu! Cô đừng có để ý."

Là họ vì cô nên mới đẩy hàng nhiệt tình như này.

Hai chai rượu vang kia là Hoàng Hân mang sẵn từ nhà đi chỉ gọi thêm một chai rượu sake kia.

Người có tiền có khác , thích tiêu kiểu gì cũng được.

" Hôm nay là ngày vui, coi như là tự thưởng vậy."

Hôm nay là ngày vui,coi như là tự thưởng? Ngày vui gì ta?

Hoàng Hân biết được tình cảm giữa anh và Hạ Nhi rạn nứt , nhưng vấn đề đó không tiện nhắc ra .

" Đúng! Hôm nay là ngày vui mà. Dĩ nhiên phải tự thưởng rồi!" Hoàng Hân nói lại lời anh trai.

Nguyên Bảo không hiểu, ngày vui mà hai người họ nhắc là gì chứ?

Kể cả Hà Anh cũng ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.

Rốt cuộc vấn đề hai người nhắc đến là gì?

Thôi kệ họ đi, nếu họ thấy vui thì cũng nên chúc mừng họ , dù gì bọn họ cũng thường xuyên đến ủng hộ mà.

" Vậy em ra bảo người chuẩn bị, mọi người cứ nói chuyện đi, em xin phép." Hà Anh lui chân rời khỏi một chút.

Tử Thiên gật đầu đồng ý, thế là Hà Anh được một phen thả lỏng cơ thể.

Khi thấy Hà Anh mở cửa ra ngoài Minh Anh hỏi cô.

" Tình hình bên trong thế nào?"

" Một steak bò wagyu, một con cá nóc chế biến thành các món, một chai rượu sake dassai 39 720ml và bốn con hàu sống Hokkaido."

"Oh! Được! Vào trong tiếp khách!"

" Ơ!"

" Vào đi! Có gì nhớ đẩy thêm nhé!"

Minh Anh coi cô như là máy kiếm tiền vậy.Liên tục đuổi cô vào trong."

Hà Anh vừa mới xin ra ngoài hít thở không khí trong lành thôi mà.Sao mấy người lỡ ép cô!

Thảo nào Gia Thành đồng ý cho cô vào. Nhưng hành động này của anh khiến cô bị đẩy ra khỏi anh. Vì anh đâu biết Hà Anh đang thân với Tử Thiên.

Hà Anh lại một lần nữa bẽn lẽn vào trong.

A! Số cô bị làm sao thế này. Sướng không thích hưởng cứ thích khổ mới chịu cơ.

Nhưng mà họ cứ đối tốt với cô như này Hà Anh có chút không quen.

Ngày xưa bố mẹ dạy, không được ăn đồ miễn phí, nếu người ta đối đãi với mình tốt thì mình nên biết ơn. Người ta mời mình đi ăn thì mình cũng phải mời người ta ngược lại, không được lật lọng.

Nghĩ tới đây thôi mà cũng đau cả đầu.