Edit: Pinkie
Ngày xuất phát đi Tam Á.
Cách giờ ra sân bay chỉ còn hai tiếng, Minh Khê vẫn còn đang lo lắng lựa chọn quần áo.
“Nhanh nhanh nhanh, anh Hi, cậu thấy cái này có đẹp không?”
Phó Dương Hi đang cầm một tách cà phê, ngồi xổm trước TV nghịch tay cầm chơi game, nghe thấy tiếng
mở chốt cửa thì vô thức ngẩng đầu lên. Khi ngẩng đầu lên, bàn tay của cậu chợt run nhẹ một cái, tất
cả cà phê đều đổ ra ngoài.
“Cậu, cậu xác định cậu muốn mặc như vậy?!” Tai Phó Dương Hi đỏ như cắt ra máu.
Minh Khê hưng phấn vô cùng: “Có cái gì không được sao? Tớ search thì bây giờ bên đó nhiệt độ hơn ba
mươi độ, khẳng định sẽ nóng giống như mùa hè!”
Cô mặc một chiếc váy ngắn cúp ngực họa tiết hoa cúc nhí, xương quai xanh có thể bỏ lọt đồng tiền
xu, hai chân trắng nõn thẳng tắp vừa nhỏ vừa dài.
Thấy Phó Dương Hi nhìn qua, cô bám lấy khung cửa, mái tóc đen dài buông xõa, vui vẻ bày ra một vài
tư thế có thể làm người mẫu xe ô tô.
Phó Dương Hi cảm thấy rất lo lắng, lo lắng đến mức trong lòng như có con kiến đang bò. Cà phê rơi
trên sàn cậu cũng không thèm lau, “Không phải, cái quần này có phải quá ngắn không? Có thể bị lộ
hàng không? Còn sao lại không có vải gì trên vai thế này? Áo có thể bị rơi xuống không? Nếu như
chẳng may rơi xuống thì làm sao bây giờ?”
“Đây là váy, không phải quần!” Minh Khê im lặng nói: “Tớ có mặc quần bảo hộ, sao có thể lộ hàng?
Con trai các cậu không biết quần bảo hộ sao?” Nói xong cô đi tới, nhấc một góc váy nhỏ lên, để cho
Phó Dương Hi nhìn thấy quần trắng nhỏ dài tới bắp đùi bên trong.
Quần đùi nhỏ còn có một con Pikachu nhỏ nhỏ trong góc. Phó Dương Hi: “……”
???
Chết tiệt, khẩu trang nhỏ cố ý sao??!
Minh Khê lại nói: “Đây là váy cúp ngực, loại váy này rất phổ biến, hẳn là cậu từng nhìn thấy nhiều
trong mấy buổi yến tiệc.”
Trước kia, Phó Dương Hi không để ý tới những người phụ nữ kia mặc áo cúp ngực hay là chân váy. Đến
hôm nay cậu mới biết, thì ra vào mùa hè, con gái có thể mặc mát mẻ như vậy.
“Không phải, như thế này có quá mát mẻ không?”
“Không được.” Phó Dương Hi nói: “Tớ thấy không đẹp lắm.” Minh Khê không hiểu cậu: “Chỗ nào không
đẹp?”
Phó Dương Hi đứng lên, vẻ mặt kiểu ‘nơi nào cũng rất khó coi’ nhìn chằm chằm chiếc váy trên người
cô, chỉ về phía bông hoa trên bụng kia: “Đóa hoa này, gắn bị lệch, nhìn giống như có bụng, còn có
bông này, vàng như bức tranh, màu sắc không quá đẹp —— Khẩu trang nhỏ, không phải vấn đề ở cậu mà
là cái váy này không hợp với cậu.”
Minh Khê tức chết, có bụng? Làm sao cô lại có bụng?
Cô kéo váy trên người mình, nghi ngờ nhìn cậu: “Cậu sẽ không phải là loại thẳng nam ngốc nhìn thấy
bạn gái mặc quá ít thì không vui đó chứ?”
“…… Làm sao có thể?!” Cần cổ trắng nõn của Phó Dương Hi vì chột dạ mà đỏ lên: “Tớ chỉ đơn thuần cho
cậu lời khuyên, tuyệt đối không có lòng riêng!”
Minh Khê cúi đầu nhìn váy của mình, nghĩ có phải bởi vì mua với giá chỉ hai, ba trăm Tệ trên Taobao
cho nên thiết kế không đẹp hay không?
“Vậy tớ đổi bộ khác!”
Lúc trước, bởi vì trong lòng phiền muộn vì bệnh nan y nên tinh thần chỉ tập trung vào việc tăng vận
khí và thi đua. Nhưng bây giờ, hết thảy mọi chuyện đều có chuyển biến tốt đẹp, đã đi biển chơi, thì
cô đương nhiên muốn mặc đẹp một chút.
Cô lại hứng thú bừng bừng trở về tiếp tục đổi mấy bộ khác. Kết quả ——
“Bình thường.”
“Cảm giác thiết kế không đẹp.”
“Váy này hình như quá nhỏ, sợ cậu bước chân thì sẽ giống như đang vật lộn.”
……
Bị Phó Dương Hi chỉ ra tất cả các khuyết điểm. Nếu các nhà sản xuất lớn ở đây, sợ rằng bọn họ sẽ
liên hợp lại để đánh Phó Dương Hi.
Minh Khê thử đồ đến hết sức lực, không chịu được nữa, cô dắt tay Phó Dương Hi đi tới trước tủ quần
áo của cô, cả giận nói: “Vậy đến cùng cậu cảm thấy bộ đồ nào vừa thẩm mỹ lại không bị tai nạn?”
Phó Dương Hi liếc nhìn mấy bộ váy mùa hè của cô, nhìn cái này còn ngắn hơn cái kia thì lông mày
nhíu lại càng chặt. Trái tìm phải tìm, cuối cùng cậu lấy đồng phục của cô ra.
Minh Khê: ?
Phó Dương Hi nhìn cô, trịnh trọng nhướng mày nói: “Khẩu trang nhỏ, không thì cậu mặc đồng phục nhé?
Vừa thanh thuần lại xinh đẹp, tuyệt đối sẽ là cảnh đẹp nhất bên bờ biển, những người nhìn chằm chằm
cậu sẽ xếp hàng từ bờ biển bên này đến bên kia đại dương.”
Minh Khê: “…… Cậu lăn đi.”
Phó Dương Hi đột nhiên cảm giác được có chỗ nào đó không thích hợp, bất thình lình hỏi một câu:
“Chờ đã, khẩu trang nhỏ, cậu muốn mặc đẹp như thế để làm gì?”
Minh Khê cũng phũ phàng đáp: “Hắc hắc hắc, xem có anh nào đẹp trai không.”
??? Tròng mắt Phó Dương Hi lập tức trừng to, cậu ném bộ đồng phục và giá quần áo lên giường, khuôn
mặt tuấn tú tức hổn hển, đưa tay muốn bóp mặt Minh Khê: “Triệu Minh Khê, cậu tới đây cho tớ.”
“Ha ha ha ha.” Minh Khê nhanh chóng chuồn đi.
Cuối cùng vẫn là Phó Dương Hi thỏa hiệp, để Minh Khê bỏ mấy bộ váy hai dây vào vali.
Nhìn thấy Minh Khê vui vẻ xếp mũ cói, kem chống nắng và những thứ khác, con chim nhỏ trong lòng Phó
Dương Hi khóc ròng. Cậu an ủi chính mình, hai dây thì hai dây, tốt xấu gì thì che kín chân là được
rồi.
Nhưng mà đến khi xuất phát thì hai người vẫn mặc áo lông, dù sao thành phố A vẫn đang có tuyết rơi.
Minh Khê và Phó Dương Hi đứng trong gió lạnh, hơi thở phả ra đều kết thành băng, chờ Tiểu Lý lái xe
từ trong gara trong nhà ra. Phó Dương Hi đẩy hai cái vali. Hai tay Minh Khê thì trống trơn, chỉ đeo
một cái túi nhỏ.
Mặt mũi cô đầy vẻ hưng phấn khó kìm nén, lại một lần nữa mở khóa kiểm tra thẻ căn cước của mình và
những vật khác xem mình đã đem đủ chưa: “Chúng ta đi ăn tiệc hải sản sao, cậu có dị ứng gì không?
Tớ thì không có, cái gì tớ cũng có thể ăn. Tớ không biết bơi thì làm sao bây giờ? Aigu, nghe
nói có bữa tiệc bên ánh lửa ở bờ biển vào ban đêm, cậu đã đặt khách sạn nào?”
Phó Dương Hi lần đầu tiên nhìn thấy khẩu trang nhỏ hưng phấn như vậy, khó có dịp đắc ý, khóe môi
cậu cũng nhìn không được mà vểnh lên: “Là từ chương trình mà cậu đã xem ——”
Minh Khê khiếp sợ nhìn Phó Dương Hi: “?”
Phó Dương Hi dương dương đắc ý, một tay lấy điện thoại ra, đưa thông tin khách sạn đã đặt trước cho
Triệu Minh Khê xem.
Thời gian trước, Triệu Minh Khê có xem một bộ phim, nam nữ chính ở trong một khách sạn bên bờ biển
vô cùng xinh đẹp. Khách sạn này có phòng dịch vụ dưới đáy biển, ban đêm lúc ngủ có thể nhìn thấy cá
heo bơi qua bơi lại. Lúc ấy, Phó Dương Hi tắm xong, đi ngang qua thì thấy Triệu Minh Khê đang nhìn
chằm chằm nam chính trong phim mà không hề chớp mắt, còn nói nam chính kia thật tốt. Tâm tình của
cậu lúc ấy lập tức: “……” Vào lúc này.
Minh Khê tiến tới, ngón tay nhanh chóng lướt trên điện thoại của cậu, con ngươi như muốn rớt ra:
“Phòng suite Poseidon dưới nước, 108.888 một đêm? Tớ không nhìn lầm chứ, cái gì, mười, trăm, ngàn,
vạn, mười vạn??? Phó Dương Hi, cậu điên rồi?!!”
Phó Dương Hi: “……”
Vì sao nam chính trong phim truyền hình thì tốt còn đến lượt cậu lại là cậu điên rồi?? Khẩu trang
nhỏ, làm người đừng có mà tiêu chuẩn kép như vậy. Minh Khê vội la lên: “Cậu nhanh chóng hủy đi, tớ
thấy không cần đặt như vậy, quá lãng phí.”
“Đắt sao?” Phó Dương Hi nói: “Đây là lần đầu tiên dẫn cậu ra ngoài chơi, cuộc đời có mấy lần đầu
tiên? Đặt ở khách sạn tốt nhất sẽ được phục vụ tốt nhất, có thể có được trải nghiệm tốt nhất, có
được tâm trạng tuyệt vời nhất. Thậm chí tớ còn cảm thấy rẻ.”
Minh Khê: “……”
Minh Khê nghi ngờ cậu đang khoe của.
“Cho nên.” Phó Dương Hi lạnh lùng chỉ chỉ mặt mình.
“Ha ha ha ha.” Minh Khê cười điên cuồng, đi tới ôm lấy cổ cậu rồi hôn cậu một cái: “Anh Hi, cậu rất
đẹp trai.”
Hai tai Phó Dương Hi đỏ lên, cái đuôi muốn vểnh đến tận trời.
*
Máy bay đến lúc khoảng 5 giờ chiều, cả hai kéo vali đến khách sạn ven biển.
Minh Khê vừa đến phòng thì đã vô cùng vui vẻ, bổ nhào lên giường lăn lộn một vòng, sau đó úp mặt
vào tường thủy tinh ngắm nhìn đàn cá đủ màu sắc tung tăng bơi lội bên ngoài.
Phó Dương Hi nhướng mày cười, kéo cô vào phòng tắm, bảo cô nhanh chóng thay áo len, đổi thành trang
phục mùa hè, không thì một lúc nữa sẽ bị cảm nắng.
Gần đây ở Tam Á có một cơn bão, nhưng ước chừng bão đã tan, cả bầu trời quang đãng.
Lúc Minh Khê mặc váy maxi hai dây, kéo Phó Dương Hi ra ngoài thì mặt trời chiều đã ngả về tây, ráng
chiều đỏ tía chiếu trên mặt biển, biển xanh vỗ sóng về phía bờ, có rất nhiều người đi chân trần
trên bờ biển.
Minh Khê đứng dưới trời chiều, mái tóc dài và váy dài bị gió thổi tung. Phó Dương Hi dùng máy ảnh
DSL mang theo chụp cho cô một bức hình, gửi vào group.
Phó Dương Hi: “Vợ tớ thật xinh.:d”
Kha Thành Văn đang ở nhà ngán ngẩm chơi game: “……” Mẹ nó. Một lát sau, Phó Dương Hi bị Khương Tu
Thu kích ra khỏi group chat.
……
Hai người ăn tiệc hải sản rồi đi bộ trên bờ cát. Trời dần tối, hai người chơi đến mức cả người đầy
cát, vui vẻ như hai đứa điên. Lúc đầu định về khách sạn sớm một chút để nghỉ ngơi, kết quả bị mấy
người đang tổ chức tiệc tối bên đống lửa trên bờ biển kéo vào chơi cùng.
Tửu lượng của Minh Khê không tốt. Đêm nay chơi đến điên, bị cặp vợ chồng mới quen thuyết phục uống
mấy lon bia. Phó Dương Hi cản cũng không cản được. Thế là đêm nay, Phó Dương Hi lại một lần nữa
nhận thức được rằng sau khi say Triệu Minh Khê có bao nhiêu đáng sợ.
Cậu ôm ngang Triệu Minh Khê đang đùa nghịch với rượu như điên lên, đi về phòng khách sạn. Gương mặt
Triệu Minh Khê phiếm hồng, choáng váng, đôi mắt sáng ngời ngân ngấn nước.
Dưới ánh đèn đường, cô ở trong ngực cậu điên cuồng khua tay múa chân, hung ác hỏi: “Cậu muốn làm
gì? Cậu muốn bán tớ kiếm tiền sao?”
Phó Dương Hi vui vẻ đã chết, bởi vì một cái tay phải nâng cổ của cô, còn một tay giữ lấy đầu gối
cô, hai tay đều đang vướng, nên cậu chỉ có thể cúi đầu xuống, dùng chóp mũi cọ cọ lên chóp mũi cô
một cái, thân mật nói: “Đúng thế, tớ đem cậu bán cho người đẹp trai nhất trong lớp cậu.”
Minh Khê hoảng sợ nói: “??? Cậu muốn bán tớ cho Khương Tu Thu sao? Không được, không thể, tớ không
đồng ý.”
Phó Dương Hi: “……”
??? Phó Dương Hi tức giận hỏi: “Cái quỷ gì? Cậu cảm thấy người đẹp trai nhất lớp cậu là Khương Tu
Thu?”
Tốt, khẩu trang nhỏ, bình thường cậu đều luôn miệng nói tớ đẹp trai nhất đó. Bây giờ, rượu say mới
nói lời thật lòng đúng không?
“Không được, tớ không muốn bị bán cho Khương Tu Thu, cậu ấy quá đào hoa.” Minh Khê còn đang giãy
dụa, hai tay nắm chặt cổ áo Phó Dương Hi, thiếu chút nữa cô xé rách cái áo sơ mi hoa mà cậu mua
hai, ba trăm tệ trên Taobao.
Phó Dương Hi tức điên rồi, cậu dừng bước, cúi người đặt Minh Khê xuống xích đu ven đường: “Bây giờ
cậu đã đắc tội với đối tượng của cậu, cậu mau tỉnh táo lại một chút ——”
Lời còn chưa dứt thì hai cảnh tay hơi lạnh của Triệu Minh Khê lại quấn lên cổ cậu, cất giọng nỉ non
bên tai cậu: “Người tốt, cậu bán tớ cho Phó Dương Hi đi.”
Phó Dương Hi: “……”
Phó Dương Hi căng cứng, giống như mực đỏ nhỏ vào trong nước, mặt cậu từ từ đỏ lên. Hầu kết cậu
trượt lên trượt xuống, cố gắng hết sức chống lại cảm giác ngứa ran bên tai do hơi thở của Triệu
Minh Khê kích thích, lạnh lùng nói: “Phó Dương Hi là ai, tại sao lại muốn bán cho cậu ta?”
Minh Khê tiếp tục ôm cổ cậu, dùng mông lung ánh mắt nhìn cậu, nói: “Là bảo bối trong lòng tớ.”
“……”
Phó Dương Hi: Mẹ nó. Mẹ, mẹ nó
Giọng nói nhẹ nhàng này của Triệu Minh Khê làm cho cậu cảm thấy cả tâm can của mình đều đang rung
động.