Em Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người Khác

Chương 9-1: Đắm mình (1)




Tô Thiển Oanh không hề suy nghĩ nhiều, sau đó cũng không gặp lại Lộ Thừa Hữu, dĩ nhiên, người nhà cũng không nhắc lại sự việc kia nữa. Lộ Thừa Hữu đã nói rõ ràng, cô cười cười, nói rõ ràng rằng anh chẳng những không thích cô mà còn thấy cô chướng mắt. Cô tình nguyện chọn người đến sau trong những người khác ngoài anh, cho dù thế nào kết quả cũng giống nhau mà thôi.

Cô đã hai mươi lăm tuổi, thật hi vọng mình chỉ mới mười lăm tuổi, như vậy thì có thể tiếp tục ngây thơ, tiếp tục vui chơi thỏa thích, sẽ không có ai đến nhắc nhở cô phải hiền thục, phải hiểu chuyện .

Con người khi trải qua một số giai đoạn của độ tuổi, sẽ buộc phải có trách nhiệm với bản thân mình hơn.

Cô đã nghĩ xong, nhất định phải trở lại Xuyên Nhiên, những năm này cô đã quen với cuộc sống và con người ở đó, cô cũng chỉ có thể thuộc về nơi đó.

Cô đang muốn ngủ, lại nhận được điện thoại của Lạc Diệc Minh.

"Thế nào? Bây giờ lại gọi điện thoại tới?"

"Cái đó, muốn hỏi em đã ngủ chưa."

"Anh nói nhảm à?"

"Được rồi, coi như anh nói nhảm một lần. Em nói đi, em sẽ không thích ở cùng một chỗ với người không thích mình chứ?"

"Anh nói em?"

Lạc Diệc Minh cả kinh: "Anh không có nói Lộ Thừa Hữu."

Tức chết cô, "Anh cố ý đi?"

"Không có, tuyệt đối không có. Thật, chỉ muốn cùng em hàn huyên một chút. Em đã biết rõ không thể nào, liệu có còn thích anh ta không?"

Tô Thiển Oanh cự tuyệt không nói về đề tài này: "Hôm nay thấy một minh tinh Thiên Bác Văn lại đi phát sinh quan hệ với một người hâm mộ. Anh đừng để bị người ái mộ lợi dụng, tốt nhất cẩn thận một chút."

Lạc Diệc Minh tức giận không nhẹ: “Em không thể lời nói dễ nghe?"

Tô Thiển Oanh lúc này nghiêm nghị: "Chẳng lẽ anh đã gặp được mùa xuân thứ hai?"



Lạc Diệc Minh mãnh liệt kháng nghị: "Mùa xuân thứ nhất là em đã bị loại bỏ rồi."

Tô Thiển Oanh bĩu môi: "Em nguyền rủa đường tình cảm của anh khó khăn vô cùng, vô cùng thống khổ."

"Người đàn bà độc ác."

"Em là thiếu nữ."

"Đừng giả bộ!"

"Em giả bộ rất giống, đây mới là bản lãnh." Tô Thiển Oanh không nghĩ gì là vinh quang: "Thành thật mà nói, đối phương là ai?"

"Cái gì đối phương?" Lạc cũng minh giả bộ ngu: "Lừa gạt em cũng tin."

"Được rồi, các người đều coi tôi là kẻ ngu."

"Người nào vừa chọc tức em?"

"Không nói nữa, An Minh có khỏe không?"

"Không tệ, hôm nay mới đến gặp anh."

"Tốt lắm, cúp điện thoại đây."

Tô Thiển Oanh nằm trên giường, đem co kéo chăn tới lui, thật ra cô chỉ sợ nóng chứ không sợ lạnh. Lúc trước nói đùa, tìm chồng nhất định phải tìm một người thân nhiệt hơi lạnh một chút, như vậy lúc ngủ có thể vuốt ve đối phương, cảm giác rất thỏa mãn.

Mà hiện tại, cô chỉ có thể vuốt ve một góc chăn lạnh, ngủ, ngủ, ngủ, không được suy nghĩ vơ vẫn.

Mà ngày hôm sau, QQ thông báo, lớp đại học của cô tổ chức họp mặt, đối với cô mà nói đây là một tin tốt. Ở trong đại học luôn nói sinh viên diện nghệ thuật chỉ biết đốt tiền, dù không phải tất cả, nhưng đại đa số gia cảnh của bọn họ đều tương đối khá giả, dĩ nhiên Tô Thiển Oanh cũng vậy.


Tô Thiển Oanh ngày trước cũng hay tán gẫu cùng đám người kia nên đương nhiên phải tới, tưởng tượng xem bọn họ so với ngày trước chắc cũng không khác biệt mấy, nhưng có một số người sẽ ăn mặc tương đối khác. Có một số đã trực tiếp ra nước ngoài, nhưng một số khác vẫn là tốt nghiệp ở đại học A, con người mà, ba phần do bản thân, bảy phần do ăn mặc, thay đổi bên ngoài một chút cũng đem lại cái nhìn khác đi.

Cho nên, khi Tô Thiển Oanh nghe tới địa điểm là ở Hảo Viên, cũng không hề thấy kinh ngạc, dù cô cũng chưa từng đến, nhưng đã nghe nói qua. Hảo Viên cũng không phải là nơi trang hoàng sang trọng nhất, nhưng là nơi có nhiều loại hình khác nhau, nếu nói Thượng Hải luôn là chốn ăn chơi, nhiều vũ trường thoát y vô cùng sôi động, thì ở đây cũng có một đoàn vũ nữ sôi động không kém.

Nếu thực sự phải xem thức ăn tươi, thì Tô Thiển Oanh cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, nhiều người như vậy, chẳng ảnh hưởng đến cô.

Cho nên Tô Thiển Oanh ăn mặc thật xinh đẹp ra cửa, nhưng lại khiến Tiêu Tố Oanh nhìn nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi cô đi đâu.

Tô Thiển Oanh đi tới Hảo Viên, một đám người đang đi lên tầng ba, nghe nói nơi này chính là chỗ những người thích trò chơi kia hay đến. Một đám người thấy cô liền bắt đầu nhạo báng, từ quần áo đến dung mạo.

Không biết là người nào đột nhiên mở miệng: "Cô đi phẫu thuật thẩm mỹ mà cũng kém Tô Thiển Oanh."

Cô đột nhiên nhớ lại một câu trên mạng: Nằm cũng có thể trúng đạn.

"Các ngươi không chê tôi là tốt rồi." Cô cố ý đứng ở một góc, vừa có thể nghe thấy lời của bọn họ, lại không đến nổi quá mức lạc đàn.

Sau đó liền nghe người mới phẫu thuật thẩm mỹ đó mở miệng: “Sao Tô Thiển Oanh lại tới một mình, một nửa đâu rồi, sợ chúng ta sẽ ghen tỵ sao?”

Tô Thiển Oanh không muốn trở thành tiêu điểm bèn nói: “Anh ấy rất bình thường, không dám lấy ra đi gặp người khác.”

"Là sao? Kia không phải là bông hoa nhài cắm bãi *** trâu à."

"Tôi cảm thấy tốt là được, bên ngoài không quan tọng.” Tô Thiển Oanh chua chát nói, mặc dù lời này có lý, nhưng nếu cô có thể làm được, thì đâu phải đến một mình thế này.

Đối phương cười lạnh mấy cái, liền không nói thêm gì.

Một số người lại bắt đầu tán gẫu tiếp, sau đó nói về chuyện cùng những người khác gặp gỡ, cái gì chồng mình gặp phải Tiểu Tam, cùng với người nào người nào người nào, tóm lại, chuyện bất hạnh có rất nhiều, chuyện bị đào góc tường cũng có thể đem ra kể.

Tô Thiển Oanh ngồi gần Vương Hạo, anh cũng được coi là thân sĩ có phong độ, cái gì cũng chủ động cầm giúp cô. Ngay cả khi cô muốn uống một chút rượu mạnh, anh cũng ngăn cô lại: “Con gái không nên uống.”


Một số người chơi thì chơi, nhưng cũng tương đối có chừng mực.

Hàn huyên một lát, liền đi ra ngoài khiêu vũ.

Tô Thiển Oanh nhận lời mời của Vương Hạo, mặc dù tư thế tương đối mập mờ nhưng động tác vô cùng đẹp mắt, hơn nữa nhìn hai người đứng cạnh nhau rất hài hòa, khiến người xung quanh chú ý không ít. Nhảy xong một khúc, cô cảm thấy hơi mệt, rốt cuộc tìm mộ con đường tắt để phát tiết, bưng lên một ly rượu rồi uống hết. Mùi vị không tệ, cô đi tới quầy bar lấy thêm một ly, yêu cầu rất đơn giản, nhìn phải đẹp.

"Vật vong ngã. Đây là tên của nó." Bartender đưa rượu cho cô.

Tô Thiển Oanh cầm ly rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mùi vị không tệ. Nhưng nghe nói rượu như vậy, tác dụng chậm lại tương đối ngấm, cô do dự một chút, vẫn uống thêm một ly nữa. Chỉ nghe thấy người bên cạnh trầm trồ khen ngợi không ngớt, một lát sau, Vương Hạo tới kéo cô: "Đừng uống quá nhiều."

Tô Thiển Oanh tự nhận mình tửu lượng không tệ, nên cũng không quá để ý, một số người lại nói cô ăn quá ít thì không nên uống nhiều rượu.

Đã có những người lục đục sau, Tô Thiển Oanh nhẹ nhàng thở dài: "Vô dụng."

Cô đứng dậy đi vào toilet, ở cửa có một số người ăn mặc kỳ quái nhìn cô cười. Cô cau mày, chỉ muốn đi vào nhanh một chút. Khi cô đi ra, những người đó vẫn còn đứng.

"Dáng dấp không tệ, bao nhiêu tiền thì bán?"

Tô Thiển Oanh không thèm để ý: "Xin lỗi, tìm nhầm người rồi."

Đối phương còn muốn tiến lên dây dưa, một người đã lên trước lôi cô đi, cảm giác ở Hảo Viên này tốt lên nhiều. Cô uống nhiều rượu, cũng không say hoàn toàn, tửu lượng không tệ cũng là một ưu điểm của cô.

Cô bị đẩy ngã trên mặt đất, đầu có chút đau.

"Anh đang làm gì?"

Thì ra vừa rồi cô không nhìn lầm, thấy Lộ Thừa Hữu đang nói chuyện cùng một đám người, ở trường hợp này cũng có thể chính nhân quân tử, cũng là hiếm thấy.