Em Chạy Trốn Khỏi Anh Sao?

Chương 22:Chap 22




Không gian xung quanh thật im lặng. Cứ như vậy, nỗi buồn lại trào dâng trong lồng ngực khiến cô thấy khó thở vô cùng.

Hức..Hức...

Tiếng khóc vang lên. Cô cố khóc thật nhỏ để con mình không nghe tiếng. Cô đã từng nghĩ cuộc đời cô tốt đẹp trước khi cô gặp anh. Nhưng giờ thì ...

Trên đời này, có ai tin là yêu nhau thì định mệnh sẽ giúp chúng ta đến với nhau không. Có phải là có duyên nợ thì nhất định phải trả không?

Những câu hỏi ấy liên tục rối bời trong tâm trí cô. Cuộc đời của cô vốn chẳng tốt đẹp gì. Mọi thứ thuộc về cô đều bị biến mất mãi mãi. Cô sống trên đời mà cảm thấy mình như bị bỏ rơi. Không ai bên cô mãi cả.

Cô khóc rồi lại thiếp đi. Những hình ảnh chi chít hiện lên trong đầu cô, tiếng còi xe, tiếng mọi người chạy lại hô hoán. Cô nhìn thấy trên tay cô toàn là vết máu đỏ. Đầu cô đau nhức, toàn thân ê ẩm, cô không còn tỉnh táo để nhìn mọi thứ xung quanh. Cô nhắm mắt lại, rồi lại từ từ mở mắt ra. Cô lại không thấy dấu máu đâu nữa. Trước mặt cô là một sân trường rộng. Bên kia, cạnh chiếc ghế là chàng trai đang cầm cuốn sách châm chú đọc. Một cô bé bẽn lẽn cầm chiếc máy chụp hình đứng sau bụi cậy đó.

Vụt... Cô cảm thấy chóng mặt rồi lại dừng lại tại một điểm , đó là con đường rộng trải dài trên ngã tư. Bípppp... Tiếng còi xe hú vang..Rầm ..... Một người đàn bà ngã xuống do cú va chạm đó. Tay bà vẫn cầm chắc một chiếc cặp tóc rất xinh. Một lát sau, cô bé gái ban nãy lại xuất hiện, cô gào thét mặc cho mọi người ngăn cản. Lúc này tim cô như thắt lại, cô bé kia có phải là cô không, vậy người ngã xuống là mẹ cô sao.

Cô khóc thật lớn trong mơ, khóc mãi...khóc mãi... Tại sao cô lại quên cảnh mẹ mình mất như thế nào chứ. Do cú va chạm, cuộc đời của cô toàn là màu hồng đến khi mất ba.

Cô tiến lại cạnh mẹ. Cô không thể chạm được tới mẹ mình. Cô chỉ giống như một linh hồn đang cố chạm vào một cái xác. Đứa bé khóc đến nỗi toàn thân ra rời, tiến gần lại mẹ, gỡ tay bà lấy chiếc cặp tóc đó. Gương mặt cô bé phờ phạc, lém luốc màu máu tanh.

Cô cúi xuống hôn mẹ cô. Mẹ cô là người vô cùng tốt, bà chỉ có đứa con gái duy nhất là cô.
Hôm đó đúng vào ngày sinh nhật cô, bà đã mua cho cô một món quà nhưng bà chưa kịp đưa thì đã phải rời xa người con gái đó mãi mãi...