Em Biết Thầy Yêu Em Nhất

Chương 9: Thầy ơi trở về đi




Sở Nhuệ đi rồi.

Hôm đó về đến nhà lại thấy một phòng bị hai cha con làm cho xáo trộn bừa bãi, mắt thường cũng có thể thấy được, Sở Nhuệ dần trở nên thất vọng và mất kiên nhẫn. Cho nên anh không mang theo bất cứ thứ gì, đút hai tay vào túi quần quyết tuyệt quay lưng bỏ đi.

Bầu không khí căng thẳng trong nhà không giảm, hai cha con đều ghét nhau như thù.

Nhưng trước khi đi ngủ mỗi người đều cuộn ở góc giường của mình, ánh mắt đầy nhung nhớ cực kỳ giống nhau.

Chỉ có ngủ mơ hai người mới dám để lộ ra tình cảm hèn mọn, giữ lại người yêu đẹp đẽ nhất.

Đường Sâm nằm nhà hơn một tuần, chờ vết thương khỏi kha khá rồi mới vội vã quay lại trường đi học.

Đường Bân cũng từng đến trường tìm Sở Nhuệ, nhưng Sở Nhuệ cố ý tránh hắn, hơn nữa bộ dạng lôi thôi lếch thếch của hắn cũng khiến bảo vệ nghi ngờ ngăn cản, cho nên thậm chí còn không thấy được cái bóng của Sở Nhuệ. Hắn không còn cách nào khác, cả người trở nên vô cùng tiều tụy.

“Thầy.”

Đường Sâm vừa tới trường học liền đi thẳng đến văn phòng Sở Nhuệ.

Sở Nhuệ đang ngồi trong văn phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi uống cà phê, nắng sớm rọi lên mặt anh khiến gương mặt anh đầy vẻ thần thánh.

Nghe tiếng gọi, Sở Nhuệ ngước mắt nhìn về phía Đường Sâm, không hề ngạc nhiên chút nào: “Ừ, đi học lại rồi à?”

“Thầy…”

Trước đây thời gian dài nhất mà Đường Sâm chịu được khi không ở bên Sở Nhuệ chính là nửa ngày đi học. Lúc này đã hơn mười ngày chưa gặp, nhìn thấy người yêu ngày đêm nhung nhớ thì không nhịn được muốn khóc.

“Sao thầy không về nhà? Thầy không cần em nữa à?”

Ánh mắt Sở Nhuệ tối sầm xuống, giống như ngậm vô vàn đắng cay, anh khẽ cúi đầu, một lọn tóc khẽ rủ xuống che khuất nửa bên mặt, Đường Sâm nhìn mà đau lòng.

Đường Sâm bước nhanh đến cạnh ghế dựa của Sở Nhuệ, quỳ gối trước mặt anh, dán mặt lên đùi anh cảm nhận nhiệt độ cơ thể mà mình mong nhớ. Trong lòng cũng dâng lên chua xót: “Thầy ơi, lúc em khó chịu như vậy mà thầy lại không ở cạnh em, thầy thật tàn nhẫn… Thầy không biết là em nhớ thầy lắm à…”

Sở Nhuệ nâng tay khẽ vuốt tóc Đường Sâm, thở dài một hơi: “Thầy biết.”

Ở nơi Đường Sâm nhìn không tới, một tay khác của Sở Nhuệ hờ hững sờ cằm, ánh mắt xa xăm, bình tĩnh không gợn sóng.

“Thầy…”

Đường Sâm như có linh cảm ngẩng đầu lên, lại vừa lúc Sở Nhuệ cúi đầu, hai người nhìn nhau một lát. Sở Nhuệ nhíu mày định nói lại thôi, gương mặt vốn luôn tự tại thoải mái lúc này vô cùng phiền muộn, Đường Sâm chỉ cảm thấy đáy lòng như cuộn sóng, hối hận ngập tràn.

“Thầy ơi, em sai rồi… Em không nên gây chuyện với ba… Hôm đó em sốt mơ hồ, trên người cũng đau nữa, mà ba… ba còn mặc quần áo của thầy… cho nên tim em cũng đau lắm… Em, em vô cùng giận… em không muốn ba lại quấn lấy thầy nữa… Thầy, em còn đang muốn đợi đến… đợi đến khi có thể công khai đứng bên người thầy mà…”

Đường Sâm ngước đầu nhìn Sở Nhuệ, nước mắt lặng lẽ tràn mi, chảy dọc xuống biến mất ở cổ áo, bàn tay run rẩy đưa lên ấn nhẹ nơi lông mày Sở Nhuệ nhăn lại, muốn thay anh vuốt phẳng mọi ưu sầu.

“Em sẽ đi xin lỗi ba, em sẽ nghe lời thầy, xin thầy đừng buồn… Em sẽ ngoan ngoãn chờ thầy, sẽ không gây sự nữa… Thầy ôm em một cái được không… em nhớ thầy lắm…”

Sở Nhuệ khẽ kéo Đường Sâm lên đùi mình, Đường Sâm vội vã ôm chặt lấy cổ anh.

“Thầy ơi… thầy ơi…”

Cái ôm mất đi mà có lại khiến Đường Sâm không khống chế được khóc thành tiếng.

Sở Nhuệ khẽ vuốt ve gáy cậu, kiên nhẫn dỗ dành: “Ngoan, đừng vì thầy mà giận dỗi ba em.”

“Vâng, tối nay em sẽ về xin lỗi ba, xin ông ấy tha thứ cho em, cho dù hai người kết hôn em cũng sẽ không phản đối nữa, em sẽ ngoan ngoãn chờ thầy.”

Đường Sâm cam đoan vô cùng chắc chắn, chỉ sợ giây tiếp theo Sở Nhuệ sẽ đẩy mình ra. Bên mũi là hương thơm thoang thoảng từ người Sở Nhuệ. Cậu cảm thấy cậu có thể nhịn mọi thứ, chỉ vì cuối cùng vĩnh viễn có được thầy.

“Thầy ơi, thầy về nhà được không? Không được gặp thầy mỗi ngày em thật sự không chịu nổi, ăn không ngon ngủ không yên… Thầy xem, em đã khỏi hẳn rồi, buổi tối thầy muốn thế nào tùy thầy được không… Thầy biết… cho dù thầy đối xử với em thế nào em cũng sẽ không nói dừng lại… bao nhiêu ngày không được gặp rồi, thầy có nhớ em không…”

Đường Sâm cầm tay Sở Nhuệ lần vào trong áo mình, ấn lên ngực, nhiệt liệt hôn lên môi anh.

“Tiểu Sâm…” Sở Nhuệ giãy khỏi quấn quýt của Đường Sâm, tiếng nói không còn ấm áp như trước, khàn khàn mất tiếng, ẩn nhẫn chua xót khổ sở: “Thầy chính là nguyên nhân khiến hai cha con mâu thuẫn, thầy đã chia tay với Đường Bân rồi, không có thầy thì cha con hai người mới có thể tiếp tục sinh hoạt bình thường như trước đây, thầy sẽ không quấy rầy hai người nữa.”

Từng từ từng chữ đều vô cùng khó khăn, tim Đường Sâm đau như muốn nứt vỡ, nếu không phải vẫn luyến tiếc Sở Nhuệ, có lẽ cậu ta đã lấy cái chết để tạ tội.

“Không phải! Không phải!” Đường Sâm hất bàn tay từ chối của Sở Nhuệ ra, khóc lóc dán lên người anh: “Không có thầy thì cha con em vẫn vĩnh viễn không hòa thuận đâu. Thầy phạt em đi, đừng rời khỏi em… Em biết sai thật rồi mà, thầy muốn em làm thế nào mới đồng ý tha thứ cho em… Thầy nói em biết đi… Đừng đối xử với em như vậy, em không thể không có thầy…”

“Đường Sâm, em bình tĩnh đi.”

Ánh mắt Sở Nhuệ đã dần mất đi độ ấm, lông mày cau lại đầy mất kiên nhẫn.

Đường Sâm ôm mặt Sở Nhuệ hôn với sự tuyệt vọng, trước giờ miệng Sở Nhuệ vẫn luôn ngọt như mật, sao hôm nay lại đắng cay như vậy? Đắng tới mức tim cậu đều vụn vỡ.

Nước mắt lẫn vào nước miếng, môi hai người đều trở nên ướt át sáng bóng.

“Thầy ơi… thầy…”

Tim đau quá, Đường Sâm hoàn toàn không biết nên làm thế nào bây giờ.

Cậu vươn đôi tay run rẩy cởi quần Sở Nhuệ, muốn thầy lập tức tiến vào thân thể của mình, không có gì có thể bộc trực tình yêu nhanh nhất bằng kết hợp thân thể cả.

“Tiểu Sâm, em ngoan ngoãn chút đi…”

Sở Nhuệ ấn gáy Đường Sâm vào lòng, hạn chế hành động của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu từng chút một, chờ cậu bình tĩnh lại.

“Thầy…”

Cảm xúc kích động bị Sở Nhuệ trấn an dịu xuống, Đường Sâm vô cùng khổ sở, vì sao hai người yêu nhau muốn ở bên nhau lại khó vậy chứ.

“Em, em ngoan thì… thầy đừng rời khỏi em… hai người, hai người kết hôn đi… chỉ cần… để mặc cho em theo sau thầy là đủ rồi…”

Đường Sâm khóc thút thít, nói cũng không lưu loát, nếu đã không thể lui lại, vậy chỉ có thể nhảy xuống vách núi cầu người liếc nhìn một cái.

Sở Nhuệ nhướng mày, suýt không không chế được vẻ sung sướng trên mặt.

“Không kết hôn, thầy yêu em nhất, sao có thể kết hôn với cha em chứ?”

Giọng Sở Nhuệ đã quay lại vẻ ấm áp dịu dàng, giống như một dòng nước ấm áp rót vào trái tim lạnh băng của Đường Sâm, con đường tối tăm trước mặt lập tức được chiếu sáng.

“Hu hu…”

Đường Sâm đã không biết nên làm thế nào để yêu anh nhiều hơn một chút, cậu đã trả giá toàn bộ, vì sao vẫn cảm thấy không đủ nhiều.

Thầy quá tốt, tốt đến mức Đường Sâm thấy hổ thẹn. Bản thân chỉ biết ghen tuông giận dỗi, thầy lại luôn bao dung ôn tồn, trao cho mình tình yêu sâu sắc như thế.

“Thầy ơi, em yêu thầy.”

“Thầy biết.”

“Em yêu thầy.”

“Ừ.”

“Em yêu thầy.”

“Ừ…”

“Em yêu thầy.”

“…”

“Em yêu thầy.”

“…”

“Em yêu thầy.”

Đường Sâm tựa lên vai Sở Nhuệ nói đi nói lại ba chữ này.

“Sau này em còn phải lên đại học, so với bây giờ thì khó khăn hơn nhiều.”

Sở Nhuệ nắm một tay Đường Sâm mân mê. Đường Sâm dùng ngón tay xen kẽ nắm lấy ngón tay Sở Nhuệ.

“Không, em không học đại học, em không muốn rời khỏi thầy.”

“Không học sau này em định làm gì?”

“Em chơi máy tính rất giỏi, em có thể nuôi thầy.”

Đường Sâm vội ngẩng lên chứng minh bản thân.

“…” Sở Nhuệ chợt nhớ tới vị trí trống rỗng trên giá sách vốn bày một chậu hoa nhỏ.

Sở Nhuệ yên lặng làm Đường Sâm lại bắt đầu luống cuống: “Em… em nghe lời… Em đi học đại học mà…”

“Ngoan…”

Sở Nhuệ khẽ cười, ánh mắt cong cong, bộ dạng khiến tim Đường Sâm đập thình thịch.

Lúc rời khỏi văn phòng Sở Nhuệ, tâm trạng Đường Sâm trái ngược hoàn toàn với lúc tới, bắt đầu khát khao tương lai tươi sáng gần kề.

Chợt như nhớ ra gì đó, Đường Sâm khẽ đừng bước, rẽ vào một văn phòng khác.

“Cô Lý.”

Đường Sâm dò đầu vào hỏi thử.

“Đường Sâm? Em thế nào rồi? Khỏi hẳn chưa?”

Cô Lý đang cầm gương dặm thêm phấn.

“Dạ, khỏe rồi ạ. Cô Lý có thời gian không? Em nghỉ nhiều quá, muốn bàn với cô chuyện học bù ạ.”

Cô Lý liếc nhìn đồng hồ trên di động, có vẻ như sắp có việc.

“Được.” Cuối cùng cô Lý vẫn cười đồng ý.

Đường Sâm ngoan ngoãn, học cũng giỏi, mắt to vừa chớp thì không thầy cô giáo nào cưỡng lại nổi.

“Cảm ơn cô ạ.”

Mắt Đường Sâm sáng ngời, lon ton chạy tới cạnh bàn làm việc của cô Lý.

Lại không ngờ đụng phải chén trà trên bàn, chiếc váy ngắn xinh xắn của cô Lý hoàn toàn không ngăn được chén trà nóng bỏng kia.

“Ối!”

Cô Lý bị nóng nhảy lên, luống cuống làm nhiều đồ trên bàn rơi xuống đất.

“Choang…” Chén trà rơi xuống mặt đất vỡ tan.

“Em xin lỗi, em xin lỗi.”

Đường Sâm biết mình gặp rắc rối rồi, nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ.

“Đừng đụng vào, cẩn thận đứt tay.”

Cô Lý rút khăn giấy lau nước trà trên người, gọi Đường Sâm định dùng tay không nhặt mảnh vỡ lại.

“Em…” Đường Sâm rụt đầu rụt cổ đứng yên.

“Không sao, cô tự dọn được, em về lớp trước đi, giữa trưa cô sẽ… bổ túc cho em sau.”

“Vâng, em xin lỗi cô.”

Đường Sâm nắm chặt hai tay, cúi đầu vội vàng chạy khỏi phòng.

Đi đến góc quanh, vẻ bất an lo lắng trên mặt Đường Sâm biến mất không còn, tự tại mở lòng bàn tay ra để lộ một chiếc usb màu đen rất nhỏ, chỉ lớn hơn que diêm một chút, dài khoảng nửa ngón tay.

“Con ả đần độn, chỉ bị nóng một chút như vậy là tiện cho cô rồi.”

Ném đồ xuống đất, Đường Sâm trầm mặt dẫm đạp usb kia đến tận khi nó biến thành mảnh vụn nhỏ màu đen, hoàn toàn không nhận ra bộ dạng ban đầu.

Cô Lý ở trong văn phòng dọn dẹp mặt sàn bừa bộn, rất nhiều bài tập đều bị ngấm nước ướt hết.

“A! Cái này cũng vỡ rồi!”

Cô Lý vừa nhặt một quyển bài tập lên thì thấy một chậu hoa nhỏ cũng vỡ nát, lá cây xanh mơn mởn lộ ra nụ hoa nhỏ màu hồng đáng yêu.

Đây là cô ta đòi ở chỗ Sở Nhuệ về.