Bước chân đầu tiên vào cổng trường đại học, Đường Sâm chẳng khác tiến đến một nhà tù vô hình.
Không có Sở Nhuệ ở đây, huống hồ cả thể xác lẫn tinh thần của cậu đều cực kỳ ỷ lại anh, vì thế cậu tưởng chừng một giây như bằng một năm.
Mỗi lần bước ra khỏi phòng học, cậu đều nghĩ đến Sở Nhuệ nhớ muốn ngừng thở, mỗi cuối tuần đều không ai có thể ngăn cản cậu về nhà, vừa nhìn thấy Sở Nhuệ thì cậu đã giống như người đi trong sa mạc nhìn thấy một vũng suối trong vắt, rồi điên cuồng hấp thu nguồn sống đó.
Đường Sâm không phải là người coi trọng dục vọng, hằng ngày cậu đều hoàn toàn không hề có nhu cầu trong chuyện ấy, nhưng ngay khi nhìn thấy Sở Nhuệ thì tình yêu từ sâu trong tâm hồn và những tình cảm mạnh mẽ đó đều biến thành dục vọng cuộn trào trong cơ thể cậu.
“Thầy…. em, dùng miệng… hút ra cho thầy được không… cái mông không kẹp nổi…”
Đường Sâm đưa tay chống lên bụng dưới của Sở Nhuệ không cho anh tiến vào quá sâu.
Sở Nhuệ dừng lại, cau mày khó chịu, Đường Sâm đã bị làm đến chảy nước mắt liên tục, cậu hít mũi đáng thương nhìn qua Sở Nhuệ.
“Trước kia dù đau thế nào thì em cũng chịu được, tại sao hôm nay lại không cho thầy đâm hả?”
Sở Nhuệ nói xong lại hung hăng ưỡn eo lên, và Đường Sâm bị cú đâm sâu này làm cho nghẹt thở đến suýt chút nữa không nhấc lên được.
“Hà hà… cho, cho … chỉ là… chỉ là…”
Đường Sâm như bị động đến chuyện đau lòng nào đó, cậu khóc đến mức phải nói là khổ sở gần chết.
“Tuần trước, thầy đã nói… nói… mông của em đã lỏng ra… vù vù… chỉ làm một lần có được không … nếu lỏng ra, thì thầy sẽ không thích…”
Đường Sâm nói, nhưng tay vẫn không quên xoa nắn và lấy lòng gốc rễ chưa đút vào cùng hai quả trứng bên dưới của Sở Nhuệ.
Sở Nhuệ buồn cười không nói gì, ngay những lời tán tỉnh trên giường mà Đường Sâm đều nghiêm túc nghe vào.
“Ngoan, đó chỉ là đùa em mà thôi, mông của Tiểu Sâm là thoải mái nhất.”
Sở Nhuệ áp vào tai Đường Sâm thấp giọng khen ngợi, vừa nói xong anh liền cảm thấy huyệt khẩu bao bọc hạ thân của mình vặn vẹo, một luồng nhiệt nóng rực giội rửa quy đầu của mình.
“A a…”
Chỉ vì một câu nói của Sở Nhuệ, mà hậu huyệt của Đường Sâm đã sung sướng đến mức cao trào khi ngậm lấy hạ thân anh.
Sở Nhuệ ấn lấy Đường Sâm và tự thể nghiệm nói cho cậu rằng cậu có một cái mông không thể nới lỏng dù có bị đâm thế nào.
Đến khi Sở Nhuệ thỏa mãn rồi xoay người xuống giường đi vào phòng tắm thì Đường Sâm đã nhắm mắt nằm bất động trên giường.
Sau khi anh tắm xong, Đường Sâm vẫn giữ nguyên tư thế đó không nhúc nhích.
Sở Nhuệ đi đến một bên khác của giường, anh vừa mới nằm xuống thì Đường Sâm liền dùng cả tay và chân leo lên, ôm chặt Sở Nhuệ không buông.
“Tỉnh rồi thì đi tắm một chút.”
“Không cần, cứ thế này ngủ đi.”
Sở Nhuệ cười tủm tỉm rồi vươn tay tắt đèn.
Trong bóng tối, anh liếc nhìn điện thoại di động đặt ở đầu giường, nó đang im lặng nằm ở đó, không có ai làm phiền.
Khóe miệng hiện lên một nụ cười hài lòng, sau đó anh đặt tay lên eo Đường Sâm rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
***
Âm nhạc trong quán bar như sắp lật tung cả mái nhà, ánh đèn rực rỡ đến mức khiến tất cả mọi người đều choáng váng. Đám đông ở đây đều thả hồn vào cơn thác loạn, khắp nơi chỉ có sự cuồng hoang hết mực của rất nhiều thân thể.
Đường Sâm mặc một bộ âu phục với vẻ mặt ngưng trọng, hoàn toàn không phù hợp với bầu không khí xung quanh, cậu nheo mắt nhìn xung quanh một cách sắc bén trong bóng tối, và nhanh chóng khóa chặt vào một nhân vật, đó là Ninh Châu đang ngồi ở quầy bar.
Là thầy giáo thực tập hồi đó.
Đường Sâm nhìn chằm chằm mục tiêu rồi bước tới, cậu cố ý thẳng lưng khi ngồi xuống, giả vờ vô tình đụng vào Ninh Châu.
“Xin lỗi.” Quay đầu lại, giọng điệu và ánh mắt hiện lên vẻ áy náy.
Một giây tiếp theo, mắt cậu sáng lên như có vẻ vô cùng ngạc nhiên và vui mừng: “Thầy giáo?”
Ninh Châu sững sờ một lúc, hắn nhớ tới khuôn mặt này, đứa nhóc thường xuyên xuất hiện bên cạnh Sở Nhuệ và có vẻ là một đứa trẻ ngoan ngoãn nhưng luôn khiến mình lạnh cả người.
“A…” Ninh Châu không nhớ nổi tên của cậu.
“Đường Sâm.” Đường Sâm mỉm cười và báo ra tên của mình trước một bước.
Tiểu Sâm… trái tim Ninh Châu thắt lại, cái tên này đã xuất hiện trong nhật kí điện thoại của Sở Nhuệ rất nhiều lần.
“Tôi nhớ cậu.” Ninh Châu khẽ gật đầu.
“Thầy đến quán bar một mình à?” Đường Sâm nhấc tay lên yêu cầu người pha chế hai chén rượu.
“Chờ người…” Vẻ mặt Ninh Châu ủ rũ, hắn buồn bã nằm trên bàn.
“Thật là trùng hợp, em cũng vậy.” Đường Sâm khẽ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn.
Trong tình cảnh mà tất cả mọi người đều nhảy múa say mê theo điệu nhạc thì hai người này lại thờ ơ và bình tĩnh như ở một không gian khác.
Ngay sau đó, người pha rượu đưa lên hai ly rượu trong suốt với một quả ô liu xanh nằm dưới đáy.
Đường Sâm chậm rãi đẩy một ly đến trước mặt Ninh Châu.
“Mời thầy, hãy cùng nhau giết thời gian thôi.”
Sau đó, cậu nâng ly của mình lên, hai cái ly phát ra tiếng va chạm mạnh.
“Chờ bạn trai à?” Ninh Châu cầm lấy ly rượu kia, rồi đưa lên miệng uống một ngụm, lập tức có một ngọn lửa từ trong miệng chảy vào thực quản, cuối cùng thiêu đốt đến dạ dày.
Hắn cau mày nhìn Đường Sâm bên cạnh, dáng vẻ của cậu giống như đang nếm rượu đỏ, cậu cầm ly rượu rồi chậm rãi uống cạn, kế đến dùng biểu cảm thư thái nhìn đám người muôn màu muôn vẻ trên sàn nhảy.
Ninh Châu nuốt xuống ngọn lửa thiêu cháy trong cổ họng, cũng giả vờ nhìn sàn nhảy như không có chuyện gì xảy ra.
“Đương nhiên, hỏi vấn đề này ở trong quán bar như thế không phải là uổng công vô ích sao?” Đường Sâm thu hồi ánh mắt, thản nhiên nhìn Ninh Châu. “Em không ngờ rằng thầy cũng như thế…”
“Tôi có thể là thế, cũng có thể là không thế, tôi chỉ từng quan hệ qua lại với anh ấy mà thôi.” Ninh Châu vội vàng liếc nhìn Đường Sâm: “Em… quen bạn trai khi nào?”
Ninh Châu rũ mắt xuống che lại sự xấu hổ và chột dạ ở trong mắt, hai người không thân thiết nên có vẻ không ổn lắm khi nói về điều này, nhưng hắn thật sự hơi để ý.
“Cấp 3?” Đường Sâm bóp cằm mình và suy nghĩ một chút: “Theo lý thuyết là đợt nghỉ hè cuối cùng của lớp 12, lúc học đại học.”
Ninh Châu cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe câu trả lời của Đường Sâm.
Hắn nhớ rất rõ, lúc đó thằng nhóc này xuất hiện ở xung quanh họ quá thường xuyên, sau vụ quay lén kia thì hắn đã bỏ đi nửa năm, rồi đến khi trở về thì hắn cũng từng giả vờ vô tình hỏi chuyện, nhưng Sở Nhuệ có vẻ suy nghĩ một hồi mới nhớ ra mình đang nói về ai, anh cũng chỉ nói bâng quơ: “Đã tốt nghiệp và thi đậu vào một trường đại học không tồi.”
Đường Sâm cũng nói rằng cậu vừa quen bạn trai ở trường đại học, nên lúc này Ninh Châu đã buông đi phần lưu ý đó xuống.
Hắn cảm thấy buông lỏng nên uống một ngụm rượu lớn, khi vị cay độc của rượu trực tiếp thiêu đốt lên trán thì hắn mới nhớ ra rượu mạnh đến mức nào, hắn bất chợt sặc sụa ho khan.
“Khụ khụ… Em không cảm thấy rượu này rất mạnh à?” Ninh Châu lau miệng, sắc mặt bắt đầu đỏ bừng một cách khác thường.
Đường Sâm liếc nhìn rượu trong ly mình: “Cảm thấy không tệ, lúc không vui em còn uống mạnh hơn cơ.”
“Tuổi còn trẻ mà tửu lượng tốt như vậy, thế em có bao nhiêu không vui?” Dưới tác dụng của rượu, Ninh Châu bắt đầu cảm thấy mình bốc hơi.
Đường Sâm một ngụm uống cạn rượu trong ly và dùng ngón tay vuốt ve miệng ly: “Vô cùng không vui, không vui đến mức em từng đứng trên đỉnh của tòa nhà ký túc xá và muốn nhảy xuống.
Đường Sâm nhìn tia đèn laser chuyển động trên trần nhà nhấp nháy ở mặt đất, nó khiến trái tim cậu thắt lại đau đớn.
Lần nhấp nháy đầu tiên, cậu đứng trên đỉnh của tòa nhà ký túc xá, bầu trời dày đặc những ngôi sao lóng lánh, còn mình thì cầm điện thoại trên tay khóc ngất chẳng thể kìm nén, trên giao diện điện thoại di động đang hiển thị hồ sơ đăng ký phòng trọ với thông tin của hai thẻ CMND.
Lần nhấp nháy thứ hai là vào lúc nửa đêm, theo vị trí địa lý hiển thị trên điện thoại di động, cậu đến một khu dân cư và nhìn thấy hai bóng người quen thuộc đi cạnh nhau vào một tòa nhà, cho đến khi đèn ở một tầng nào đó bật sáng, rồi sau một thời gian dài nó mới tắt ngấm, rồi không ai bước ra khỏi tòa nhà đó.
Lần nhấp nháy thứ ba là đèn nhắc nhở của điện thoại di động, thậm chí ánh sáng chói lọi còn đánh thức cậu khi tinh thần cậu còn đang mơ hồ, Sở Nhuệ thì đang tắm trong phòng tắm, thế là cậu mơ mơ màng màng mở điện thoại trên tủ đầu giường bên cạnh. Một loạt tin nhắn cho thấy trước mắt cậu đều là những bông tuyết, những lời nói bình thản tỉ mỉ tinh tế đó nói lên cuộc sống thường ngày ấm áp và yên bình của hai người, giống như một cặp tình nhân lâu năm.
Lần nhấp nháy thứ tư là lần đầu tiên cậu đến cửa quán bar này, màn hình led lớn sáng đến mức cậu gần như không nhận ra hai người đang hôn nhau ở cửa.
Lần nhấp nháy thứ năm là ngọn lửa lắc lư của chiếc bật lửa trước mặt, và gò má của Ninh Chậu dưới ánh sáng của ngọn lửa còn xấu hơn cả La Sát.
Đường Sâm phun ra một ngụm khói thật dài.
“Tôi cũng không vui.” Ninh Châu uống cạn ngụm rượu cuối cùng trong ly, ánh mắt hắn đã bắt đầu phiêu tán.
Không biết đã bao lâu, mình và Sở Nhuệ gặp nhau cũng chỉ còn lại sự quấn quít thể xác, tình yêu trọn vẹn của mình bỗng dưng bị đối phương làm ngơ xem như không thấy. Bây giờ nó đã ngột ngạt đến mức ngay cả cảm xúc làm tình mãnh liệt cũng dần phai nhạt, điều đó khiến trái tim Ninh Châu như lửa đốt, hắn thậm chí quỳ một chân xuống cầu xin anh chân thành rằng muốn sống trọn kiếp này với anh, nhưng cũng chỉ đổi lại một ánh mắt khó xử.
“Bạn trai tôi bắt đầu lạnh nhạt với tôi.” Ninh Châu gọi thêm một ly rượu.
Từ sau khi hắn cầu hôn, Sở Nhuệ càng tránh mặt hắn, nhưng hôm anh lại chủ động hẹn gặp mặt khiến hắn vừa bất ngờ vừa lo lắng.
“Vậy thì đổi đi. Thầy à, điều kiện của thầy cũng không tệ, nên không phải sợ không tìm được người đối xử tốt với mình.” Đường Sâm ngậm thuốc lá rồi cầm điện thoại ra liếc mắt một cái.
“Anh ấy đối với tôi rất tốt, tôi chưa từng thấy ai dịu dàng hơn anh ấy, sau này nhất định sẽ không tìm được người nào đối xử tốt với tôi hơn anh ấy. Tôi không muốn bỏ cuộc như thế, tôi không nỡ.”
“…”
Trong mắt Đường Sâm tràn đầy ý cười, nhưng trong lòng cậu lại quay cuồng như dầu sôi trong chảo.
“Nhưng không phải thầy không vui sao?”
“Vậy em cũng không vui mà, nhưng em bỏ cuộc sao?” Ninh Châu quay đầu nhìn Đường Sâm, ánh mắt mơ màng không biết nhìn chằm chằm vào đâu.
“Em à…” Bây giờ Đường Sâm không còn là kiểu ngoan ngoãn vâng theo như lúc ở trường phổ thông nữa, lúc này trong mắt cậu hiện lên một vẻ tự tin kiên định và chấp nhất: “Sao có thể chắp tay nhường người mình yêu nhất cho người khác được, em biết người ấy yêu em là đủ rồi, về phần những người khác, em sẽ giải quyết.”
“Hả? Bạn trai em ăn vụng à?” Ninh Châu đã uống hết ly cocktail thứ hai.
“Bạn trai em sẽ không làm loại chuyện này… Chẳng qua anh ấy chỉ cảm thấy tình cảm của em dành cho anh ấy là do nổi loạn thời kỳ sinh viên đại học mà thôi, hì hì, anh ấy có phải ngốc không chứ…”
Lúc này Ninh Châu đã hoàn toàn say khướt, hắn gục xuống bàn lẩm bẩm.