Em Bị Bệnh Phải Trị

Em Bị Bệnh Phải Trị - Chương 8




Khương Minh trong mắt cô, luôn luôn đẹp trai mà lịch sự, lễ phép mà xa cách có phần xa không thể chạm tới, giống như cho tới bây giờ đều cao quý lạnh lùng đẹp đẽ, bình tĩnh thong dong.

Mà Khương Minh như thế này, hơi thở ác liệt ánh mắt rét lạnh, ngược lại làm cho cô cảm thấy chân thật hơn nhiều.

Tác dụng mãnh liệt của lòng hiếu kỳ Nam An An đứng tại chỗ không đi.

Sau khi người phụ nữ đó thấy Khương Minh cười nhạt một tiếng thì lại im lặng, đôi chân dài bước qua cô đi vào trong mới từ từ bình tĩnh lại, không cam lòng nói: “Khương Minh, cho dù con không xem ta như mẹ con, ta cũng vẫn hi vọng con có thể hạnh phúc….”

“Dù sao đây cũng là ý nguyện (ý muốn và nguyện vọng) của chị gái…”

“Nhiều năm như vậy, nhất định chị ấy cũng hi vọng chúng ta đều có thể được tốt, dù sao….”

Trong giọng nói càng lúc càng thấp của người phụ nữ ánh mắt Khương Minh càng lúc càng lạnh lẽo, mãi đến khi bị một câu nhàn nhạt “Đủ rồi” cắt ngang, mới hoàn toàn biến mất, cúi đầu vẻ mặt oan ức không cam lòng.

Người nói câu kia không phải là Khương Minh, là người đàn ông có bộ dạng rất giống Khương Minh, ngũ quan người đàn ông không khôi ngô tuấn tú bằng Khương Minh, nhưng năm tháng lắng đọng lại làm cho phong cách của ông xem ra thành thục tao nhã, câu “Đủ rồi” kia nói không lớn, giọng trầm thấp, không có một chút tức giận nhưng trong giọng nói là nồng đậm ý tứ cảnh cáo, còn mang theo một loại cảm giác áp bức ‘ở lâu địa vị cao’, lực uy hiếp kinh người.

Người đàn ông lạnh lùng nói câu đó xong quay đầu nhìn về phía Khương Minh, thậm chí Nam An An cảm giác rõ ràng ý tứ hành động lần này của người đàn ông là bày tỏ thật có lỗi với Khương Minh….

Đối với người đàn ông xin lỗi, Khương Minh chỉ lễ phép mà xa cách gật gật đầu, rồi chân dài bước đi tới chỗ Nam An An ẩn mình.

Σ(っ °Д °;)っNam An An nhìn chân dài càng lúc càng cách mình rất gần có chút sợ hãi, mãi đến khi bản thân mình bị bóng mờ Khương Minh che phủ hoàn toàn… Cô im lặng đuổi theo bước chân Khương Minh, chuẩn bị thừa dịp trống không mà đi vào, giữa lúc đang suy nghĩ làm thế nào để mở miệng thì nghe Khương Minh ‘vân đạm phong khinh’ hỏi: “Có cảm nghĩ gì?” --- Về trò hề này.

Nam An An: “Đau nhiều ạ!”

Khương Minh: “…”

Nam An An: “Tay thầy.”

Tầm mắt Khương Minh theo ánh mắt cô rơi vào nơi trên ngón tay bị tàn thuốc ấn xuống, tiện tay ném điếu thuốc lá mới vừa rồi còn nắm trong lòng bàn tay theo đường vòng cung vào thùng rác có kiểu dáng như tảng đá bên đường, tiếp sau đó dùng tay kia ấn xuống đầu cô một cái, giống như là đối với một sủng vật nghịch ngợm.

Lần thứ hai Nam An An ngạc nhiên ở chỗ mình hoàn toàn không né tránh đụng chạm của Khương Minh, quả nhiên giống như lời nói của bác sĩ tâm lý kia ---

Cô không có bệnh.

Nhất định là cô quá dễ thương đến nỗi bọn họ đều cho rằng cô chưa uống thuốc.

…..

Lúc cùng đi với Khương Minh vào phòng khách, Nam An An liếc mắt một cái thì thấy sắc mặt ông ngoại xem ra không tốt, thấy An Khả đỏ mắt bên cạnh ông ngoại thì trong nháy mắt cô đã hiểu. Ba tuổi nhìn thấy ông cụ những lời này đã được chứng minh hoàn toàn trên người An Khả, đứa nhỏ An Khả này lúc đi nhà trẻ thì tìm ông ngoại tố cáo, lúc tiểu học thì tim giáo viên chủ nhiệm lớp tố cáo.

Năm đó lúc An Khả tranh đua chức lớp trưởng Nam An An đã biết --- nhất định là vì làm lớp trưởng tố cáo sẽ càng có uy tín hơn ---

Sự thật cũng chứng minh, trên thế giới này hiểu mi nhất, không chỉ là vợ mi, mà còn là kẻ địch của mi.

Nhìn bộ dạng An Khả lúc này chóp mũi hồng hồng ánh mắt ướt sũng tuyệt đối là tố cáo được nên tâm tình rạng rỡ sảng khoái niềm vui tràn trề, thì Nam An An biết ông ngoại cô muốn tìm cô tính sổ.

Quả nhiên, ông cụ lạnh lùng nghiêm mặt nói: “An An, con qua đây---”

Tưởng rằng là chuyện gia đình họ, Khương Minh nâng cằm ý bảo Nam An An cô đi qua đó.

“Con thật sự là rất không hiểu chuyện.” Thái độ đối mặt với cô của ông cụ rõ ràng ngược lại khi đối mặt với An Khả.

Nam An An cúi thấp đầu, bề ngoài giống như lễ độ cung kính.

“Nguyện vọng của ta và cậu con là…” Ông cụ nói đến một nửa thì Nam An An nhìn thấy Khương Minh đi tới, nhanh tay nhanh mắt giữ chặt tay Khương Minh, vẻ mặt hạnh phúc trừng mắt nói với ông cụ: “Ông ngoại, đây là bạn trai của cháu φ(゜▽゜*).”

Mặt ông cụ tối đi một nửa: “….”

Chờ ông cụ cho công bằng An Khả: “…”

Trong một giây chấm dứt độc thân Khương Minh: “…”

Khương Minh hắng giọng lễ phép nói tiếp lời học trò của anh --- “Ông ngoại khỏe ạ.”

Mặt ông cụ hoàn toàn đen thui.

Đây hoàn toàn là ra tay trước thì chiếm được lợi thế.

Cô nhóc Nam An An này ‘bất hiện sơn bất lộ thủy’ (nguyên văn, và bản tiếng Trung - 不显山不露水), phúc hắc làm cho anh không chống đỡ được, trong lòng ông cụ nổi giận việc chọn con rể không hoàn mỹ, cười ha ha, ngụ ý cực kỳ rõ ràng: “Một ngày nào đó ta muốn nghe con gọi một tiếng ông nội đấy…”

Khương Minh cười cười, từ chối cho ý kiến nhưng tầm mắt có điều ngụ ý rơi xuống An Khả ngồi bên người ông cụ….

Trò chuyện câu có câu không với ông cụ xong, lúc Khương Minh nâng mắt thì thấy Nam An An không biết vì sao chạy tới góc khuất trước cửa sổ sát đất, có lẽ vì hợp với tình hình, cô vừa mới đi thay một bộ lễ phục màu đỏ đô, làn váy dài tới đầu gối, bắt đầu từ chỗ eo xuống phía dưới bung ra bồng bềnh, kiểu dáng váy đơn giản mà không mất đi vẻ đẹp, màu đỏ đô tận dụng lợi thế màu da cực trắng của Nam An An, nổi bật mà không tầm thường. Tóc đen rất dày thả tùy ý, mấy sợ tóc buông xuống bên tai, cô cứ như vậy không nói lời nào ngồi chỗ kia lắc lắc ly rượu trong tay, thật sự giống như đám nhóc đại học phía Tây nói như vậy --- rất có phong cách kiểu mẫu nữ thần.

Rõ ràng, cho là như vậy không chỉ một người là anh.

Khương Minh nhìn thấy một người đàn ông nhấc chân đi qua phía Nam An An thì hơi nhíu mày, sau khi ngồi xuống người đàn ông đó nói câu gì với Nam An An, Nam An An lập tức nở nụ cười, trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng nụ cười của cô có cảm giác như ánh sáng lung linh, lúm đồng tiền nho nhỏ xinh xắn nổi trên khuôn mặt, cười đến mức mắt nai cong cong càng thêm hấp dẫn người khác hơn.

“Bốp” một tiếng động trong trẻo khi anh đặt ly rượu trong tay lên bàn.

Hình như Nam An An dùng một câu nói đuổi người đàn ông đến gần kia đi, sau đó buông ly rượu trong tay xuống tiện tay bưng một đĩa bánh ngọt nhỏ trên bàn bắt đầu nhìn quanh bốn phía, cặp mắt kia được che phủ lông mi dày cong vểnh lên ánh mắt còn chưa thu hồi ý cười trước đó, ánh mắt đung đưa di chuyển có vẻ trông bên nọ ngó bên kia.

Bỗng chốc, ánh mắt cô đối mặt với anh.

Dường như Khương Minh lập tức bị cặp mắt sáng rực kia lấy lòng, buồn bực cả đêm giống như đã tiêu tan thành mây khói, nhìn Nam An An đi về phía anh.

“Thầy giáo, cho thầy bánh ngọt.” Nam An An đưa bánh ngọt trong tay cho anh, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi chiếc đĩa.

“Tôi không thích đồ ngọt.” Giọng nói Khương Minh còn chưa dứt, mà bánh ngọt dưới mắt anh đã không còn, hình như Nam An An tuyệt đối không vì anh từ chối mà khó chịu, còn bưng đĩa bánh ngọt kia cắn một miếng ---

Việc đó làm buồn bực của anh cùng với phong cách nữ thần tan thành mây khói.

“Vậy lát nữa thầy về trường sao?” Nam An An cắn xong miếng bánh ngọt, ngửa mặt nhìn Khương Minh chờ đợi. Cô biết đêm nay An Dạng sẽ ở nhà họ An một đêm, nhưng mà cô không muốn ở lại cũng không muốn bị người ta châm chọc khiêu khích.

“Ừm:” Khương Minh gật gật đầu, ngày mai là thứ hai, ở phía Tây anh có một căn hộ lớn mặc dù không thường ở, nhưng vào lúc này có thể lấy nó làm tác dụng lớn nhất --- tiện đường, đặt ly rượu xuống Khương Minh nhìn vào ánh mắt Nam An An: “Đi thôi, đưa em về luôn.”

Chưa đủ tuổi không có bằng lái xe Nam An An vui sướng theo sát Khương Minh đi ra ngoài, gió đêm thành phố C mang theo cảm giác mát rượi, thổi vào người thoải mái giống như là mỗi một lỗ chân lông đều kéo giãn ra bắt đầu hít thở, cuối cùng Khương Minh cũng sảng khoái tinh thần.

Nam An An đoan đoan chính chính ngồi trên ghế lái phụ, không tự giác có chút tim đập rộn lên, anh cách cô gần như thế, gần tới mức cô có thể quan sát lông tơ trên cánh tay cầm vô – lăng của anh, gần tới mức xoay đầu là có thể nhìn thấy gò má khôi ngô tuấn tú của anh, Nam An An khép hờ mắt, mỗi một lần lúc đối diện với Khương Minh cô luôn luôn tự nhiên biến thành dáng vẻ sợ hãi.

Trong xe rất mát lạnh dễ chịu, thấy vẻ mặt Khương Minh không chút thay đổi Nam An An đè nén kích động trong lòng xuống rất cẩn thận nói: “Thầy giáo, vừa rồi em nói với ông ngoại thầy là bạn trai em, thầy không tức giận chứ?”

Khương Minh vừa muốn nói không có thì nghe Nam An An càng cẩn thận hơn: “Thầy đừng nóng giận nhé, em chọc thầy chơi thôi.”

Em chọc thầy chơi thôi….

Em chọc thầy chơi thôi….

Em chọc thầy chơi thôi….

“Việc đó, em không thích An Khả…”

“Em sợ ông ngoại em nói cho hai người thầy ở chung một chỗ…”

“…. Cũng xem như em giúp thầy thoát khỏi rắc rối.”

Nói năng không đầu không đuôi giải thích đến một nửa, Nam An An mới ý thức được một vấn đề khác --- nhỡ ra Khương Minh thích hoa sen nhỏ An Khả thế thì sao?

Nghĩ tới có thể như vậy, cả người Nam An An cũng không tốt lập tức dè dặt nói: “Thầy thích An Khả không?”

Khương Minh: “Oh.”

(⊙⊙) Nhất định là nam thần nhà cô không biết ý nghĩa oh là gì.

Nam An An chợt muốn giở trò bịp bợm tìm đường chết hỏi một câu: “Em đây thì sao?”