Em Bị Bệnh Phải Trị

Em Bị Bệnh Phải Trị - Chương 68: Đậu Tỉ mang khỉ con tới




“Oa oa oa….” Tiếng khóc lúc thức dậy đúng giờ vang lên, Nam An An dụi mắt muốn từ trên giường đứng lên thì được người ta quấn chăn cẩn thận cho, “Em ngủ tiếp đi,” cô nâng mí mắt thì nhìn thấy bóng lưng thon dài của Khương Minh, Nam An An yên tâm cọ vào gối ngủ tiếp.

Khương Minh thuần thục ôm bé trai trắng nõn từ trong giường ra, Khương Đô Đô vừa tới tay Khương Minh thì đặc biệt cho ba cậu mặt mũi mà ngừng khóc, chớp chớp đôi mắt tròn nhìn người ba đẹp trai của cậu thành thạo pha sữa bột cho cậu. Lúc bình sữa đưa tới miệng độ ấm rất thích hợp, Khương Đô Đô mở miệng ngậm bình sữa bắt đầu vui sướng mút sữa, làm như sợ ba cậu lập tức rút bình sữa của cậu đi, còn vươn ngón tay mập mạp yếu ớt đỡ bình sữa, đáng tiếc còn chưa uống thỏa thích đã bị ba cậu tàn nhẫn rút bình sữa ra, Khương Đô Đô ê ê a a duỗi thẳng cánh tay nhỏ bé về phía bình sữa, tiếc là không với tới….

Tiểu Đô Đô bĩu môi, nấc lên một tiếng, ghé vào trên bờ vai ba cậu tủi thân lẩm bẩm, Khương Minh thấy cậu không khóc thật thì yên tâm thoải mái đặt bình sữa lên trên bàn ôm Khương Đô Đô dỗ cậu ngủ --- cũng không biết có phải tất cả các bé sơ sinh đều vậy, hay vì Khương Đô Đô nhà anh là người ham ăn, trước kia Khương Minh đút cho cậu bao nhiêu cậu có thể một mạch uống sạch hết bấy nhiêu, uống đến ói cũng không nhả miệng. Sau này Khương Minh liền dần khống chế sức ăn của cậu, nhưng đôi khi tâm tình Khương Đô Đô không tốt uống sữa không đủ, thì khóc thút thít làm ầm lên. Cho nên Khương Minh sẽ pha nhiều sữa một chút, nếu cậu không khóc cứ đong dựa theo tiêu chuẩn, nếu khóc…. Sẽ cho ngậm thêm.

Đặt Khương Đô Đô vào lại giường nhỏ của cậu, thấy tiểu gia hỏa nhắm mắt ngủ bộ ngực nhỏ phập phồng, Khương Minh đắp chăn cho cậu xong lại quay về giường. Nam An An nhắm nửa mắt giống như đang mơ màng, hỏi anh “Đô Đô ăn no rồi hả?” Khương Minh ừ một tiếng, ôm Nam An An tiếp tục ngủ.

Sáng hôm sau Khương Minh đi họp, mình Nam An An ở nhà chăm sóc Khương Đô Đô, vốn bé sơ sinh cũng chỉ ăn ngủ ngủ ăn, Nam An An nhiều lần đảm bảo với Khương Minh là cô không hề bị áp lực. Đáng tiếc bây giờ cô lại thật sự thất bại, Khương Đô Đô khóc đến mặt mập cũng đã đỏ lên, cô lo lắng pha sữa bột cậu cũng không uống, vung tay nhỏ khóc ầm.

Nam An An nhìn sữa mình pha, là dựa theo “Bản diễn giải” của Khương Minh để lại mà, cô cầm lấy bình sữa ngửa đầu nặn một giọt nhỏ vào đầu lưỡi của mình, đầu lưỡi cuộn lại nuốt xuống --- sữa có vị rất ngon. Truyện của dienndanlequydon.@com.

Khương Đô Đô mở to mắt nhìn, thấy mẹ cậu uống giọt sữa của cậu, có chút kỳ lạ vươn tay ra về phía bình sữa của mình, thấy Nam An An không phản ứng cậu còn a a mấy tiếng. Nam An An lại đưa núm vú cao su của bình sữa đến bên miệng Khương Đô Đô, Khương Đô Đô mở miệng nhỏ nhắn nhưng khi cô đưa núm vú cao su tới bên miệng thì lại quay mặt đi, né tránh bình sữa lần nữa, rồi khóc.

Sáng sớm Nam An An đã thức dậy cho bé uống sữa, đến bây giờ còn chưa đút được giọt sữa nào, chính bụng cô cũng đói kêu lên rồi, chủ yếu là con trai cô còn bị đói cô không nỡ đi làm cơm cho mình ăn.

Học viện kinh tế đại học phía Tây, Khương Minh vừa bắt đầu cuộc họp thì cảm giác di động của mình rung lên, anh mở khóa màn hình liền nhìn thấy tin nhắn của Nam An An --- Anh mau về đi, một mình em không chống đỡ được….

Khương Minh nhìn viện trưởng đang thao thao bất tuyệt với vẻ mặt xin lỗi, viện trưởng gật đầu với anh, Khương Minh đứng dậy ra khỏi phòng họp rồi nhắn tin trả lời --- Ừ, sẽ trở về.

Rất nhanh tin nhắn của Nam An An lại tới --- Con trai của anh đói nên khóc, còn gửi thêm ảnh chụp Khương Đô Đô nước mắt lưng tròng.

Khương Minh mở cửa xe ngồi vào, Nam An An lại gửi một tin nhắn tới nữa --- Em cũng đói muốn khóc.

Nhìn thấy tin nhắn, ngón tay Khương Minh lướt nhanh trên bàn phím trả lời tin nhắn --- Ừ, anh về cho con trai ăn no trước.

Một tin nhắn khác chỉ cách mấy giây sau --- Rồi cho em ăn no sau.

“Tít tít” Nam An An một tay ôm Khương Đô Đô lắc lư, một tay cầm di động, nhìn thấy tin nhắn mới tới tai hơi đỏ, mẹ kiếp, có ý vị sâu xa quá….

Khương Đô Đô cũng chớp mắt thò đầu qua muốn nhìn, đáng tiếc người mẹ vô tâm của cậu đã để điện thoại xuống tiếp tục cầm bình sữa dỗ cậu, Khương Đô Đô mở miệng thè đầu lưỡi ra, Nam An An lại nghĩ tới cử chỉ vừa lúc nãy của mình nên thử nhỏ một giọt sữa lên đầu lưỡi của cậu, Khương Đô Đô nhấp nhấp miệng ý còn chưa thỏa mãn, mắt tròn sáng lên với tay bắt đầu ôm lấy bình sữa.

…. Cuối cùng Nam An An cũng thuận lợi đút cho con trai uống hết, lúc cô đang đặt tiểu gia hỏa béo ụt ịt về giường trẻ em thì nghe thấy tiếng mở cửa. Khương Minh thay dép lê rồi đi tới nhìn cô và đứa con trai ầm ĩ cả buổi sáng với cô của mình, Khương Đô Đô vừa nhìn thấy anh đi tới, lập tức vung hai tay gọi a a, Khương Minh cúi người ôm cậu từ trong giường trẻ em ra.

Không giống những đứa bé trai khác, từ nhỏ Khương Đô Đô đã đặc biệt thích dính với Khương Minh, cần phải Khương Minh ôm mới ngủ, rời khỏi tay thì khóc đến thở không ra hơi. Bởi vậy Khương Minh còn phải xin hiệu trưởng cho nghỉ, vừa tiếp nhận nhà họ Khương vừa ngày nào không lên lớp thì trông con trai --- không phải bọn họ chưa từng phản kháng, không chịu nổi Khương Đô Đô là một đứa nhỏ muốn khóc thì khóc mà còn khóc rất to, cậu sợ người lạ, chỉ cho Nam An An và Khương Minh bế, hơn nữa giữa ba mẹ thì có thiên hướng nghiêng về ba cậu hơn.

Nam An An chột dạ sờ mũi, quả thật Khương Minh làm ba mẫu mực hơn người làm mẹ là cô rất nhiều.

Cuộc sống của Nam An An đặc biệt thoải mái sung sướng, vì con trai cô rất thích Khương Minh, hơn nữa người làm ba vốn là nam thần vừa nhìn thấy cặp mắt tròn trịa cực kỳ giống Nam An An kia khóc đến ướt sũng, liền thỏa hiệp làm một người vú em. Khương Minh vừa đùa với con trai vừa cảm khái với Nam An An: “Sao đứa nhỏ này lại bám người như vậy chứ….”

Nam An An chột dạ sờ mũi, cô xấu hổ nói Khương Đô Đô giống cô, hơn nữa sau này Khương Đô Đô chắc càng bám người hơn.

Hồi nhỏ vừa mới sinh ra Nam An An rất bám Nam Thị, so với Khương Đô Đô thì chỉ có hơn chớ không kém, bào thai đôi vốn là một người do mẹ chăm sóc, một người do ba chăm sóc. Hồi nhỏ Nam An An đều do Nam Thị trông nom, cô liếc mắt mà không nhìn thấy Nam Thị thì có thể khóc đến đau lòng, sau này lớn hơn một chút thì chính là cái đuôi nhỏ của Nam Thị, kéo theo gấu bông mà cô thích đi theo sau mông Nam Thị, Nam Thị đi đâu cô đi đó.

Chỉ chớp mắt, cô từ cô gái nhỏ giơ tay muốn ba ôm, trưởng thành bộ dạng như bây giờ, ngay cả con trai của cô cũng đều muốn ba.

Còn đối với Nam An An hiện giờ mà nói, lòng chứa nhiều tâm sự, cô nói trước với Khương Minh cho con trai ăn xong rồi, vì thế Khương Minh tập trung tinh thần đưa cô đi lăn qua lộn lại cho cô ăn no luôn…

…..

Nam An An lái xe tiến vào bãi đỗ xe sau đó đứng ở cửa lúc lâu mới mở cửa, cô đút chìa khóa vào trong lỗ xoay một vòng nhưng không trực tiếp đẩy cửa, mà hắng giọng hô to vào trong cửa: “Khương Đô Đô.”

Phía trong cửa truyền đến tiếng ngọt ngào ngây thơ “Tới đây,” Nam An An nâng trán, quả nhiên…. Từ lần trước cô đẩy cửa quá mạnh nên đụng phải Khương Đô Đô đang vin vào cửa đón cô sau đó ngã lăn kềnh về phía sau, nên bây giờ mỗi lần mở cửa cũng đều phải đề phòng tên nhóc Khương Đô Đô này.

“Đằng sau quay.” Khẩu lệnh của Nam An An ngắn ngủi mạnh mẽ: “Đi đều bước, một hai một hai một hai một…. Đứng nghiêm.”

“Một hai” Khương Đô Đô vui vẻ lên tiếng.

Sau khi đoán Khương Đô Đô đã tránh xa phạm vi nguy hiểm, Nam An An mới đẩy cửa ra, vừa mới đi vào đã bị thằng nhóc con ôm lấy chân, Khương Đô Đô ôm đùi cô ngửa mặt nhìn cô: “Ôm ~” có thể do tiểu Đô mập mạp, nên vừa nói là xuất hiện lúm đồng tiền nhỏ.

Nam An An vừa về, bảo mẫu chăm sóc Khương Đô Đô ở nhà đã về trước rồi.

Nam An An xoay người ôm tiểu Đô, đá rơi giày đi về phía sofa, sau khi ngồi vào ghế đặt Đô Đô lên đùi mình, Khương Đô Đô hưng phấn ngồi trên đùi mẹ cậu lắc lư, chớp đôi mắt tròn tràn đầy chờ mong nói: “Ba…..”

Nam An An thật muốn thả cậu từ trên đùi xuống --- cho đi theo anh.

Nam An An cầm hai tay mập của cậu cúi đầu chạm vào đầu cậu :”Ba đi công tác rồi.”

Khương Đô Đô là đứa bé mập mạp môi hồng răng trắng, điểm này có thể nhìn ra từ nhũ danh của cậu, thật ra lúc đầu Nam An An đặt cho cậu tên nhũ danh nghe rất có khí phách --- Khương Đô Đốc, nhưng không chịu được đứa nhỏ béo ụt ịt này, cứ mãi như vậy biến thành Khương Đô Đô.

Khương Đô Đô ôm cổ cô dùng gò má mập mạp cọ cô, ngọt ngào ngây thơ: “Mẹ.”

Cuối cùng con cũng nhớ người ôm con là ai, Nam An An ôm tiểu mập mạp trong tay, cái miệng nhỏ nhắn môi hồng của tiểu mập mạp hôn lên gương mặt cô.

Nam An An ôm lấy tiểu mập mạp đi ăn cơm, Khương Đô Đô ngoại trừ thích dính cô và Khương Minh thì là một tiểu gia hỏa dễ nuôi lắm, cô ôm Đô Đô đặt vào ghế của trẻ con xong lấy đồ đi vào phòng bếp xới cơm. Lquydon.com. Khương Đô Đô ngoan ngoãn ngồi trong ghế nhỏ của cậu chờ mẹ, vừa thấy mâm cơm thì vui vẻ đưa tay muốn cầm lấy, chờ Nam An An dọn xong chén đĩa nhỏ, tiểu gia hỏa liền lấy tay trái cầm thìa bắt đầu xúc đưa vào miệng mình.

Ăn cơm xong Nam An An thay quần áo ngắn bằng da lông cho Khương Đô Đô, rồi lái xe dẫn Khương Đô Đô ra sân bay đón Khương Minh, dọc đường đi Khương Đô Đô ngồi yên trong ghế hết nhìn đông nhìn tây rồi bất chợt nói với cô: “Mẹ, muốn ba.”

Nam An An cầm tay lái liếc mắt nhìn về phía trước: “Lát nữa gặp ba con rồi.”

“Vậy được” Khương Đô Đô mặt mày rạng rỡ vỗ tay.

Lúc chờ đèn đỏ, Nam An An ngẩng đầu nhìn vào kính chiếu hậu, Khương Đô Đô đã nghiêng đầu dựa vào ghế ngủ, ngũ quan trên khuôn mặt Đô Đô còn chưa phát triển, đôi mắt tương đối giống cô, còn miệng mũi lông mày đều rất giống Khương Minh.

Hừ, lúc trước còn có người nói cô không sinh được em bé.

Đây là đứa bé của bọn họ.

Đáy lòng Nam An An mềm mại hẳn, đây là khả năng mà cô chưa bao giờ nghĩ tới.

Lúc đèn xanh sáng lên, Nam An An giẫm chân ga xe vững vàng chạy tới sân bay cách đó không xa, xa xa cô đã nhìn thấy Khương Minh mặc áo gió đen không túi, kéo rương hành lý đi về phía bọn họ. Nam An An mở cửa xe đang do dự nên ôm Khương Đô Đô đang ngủ xuống dưới hay không, Khương Đô Đô đã xoa mắt dang hai tay đòi ôm.

Nam An An ôm tiểu mập mạp xuống xe, chân tiểu gia hỏa vừa chạm đất liền liên tục gọi “Ba ba ba ba” rồi vui vẻ chạy về phía ba cậu, thoáng cái bổ nhào vào lòng Khương Minh được Khương Minh giơ tay ôm lấy, hai tay mập mạp của Khương Đô Đô níu vai Khương Minh vui thích cọ xát.

Khương Minh giương mắt nhìn về phía Nam An An, cô mặc áo gió màu tím, chân giẫm lên đôi giày cao gót người đang đi về phía anh.

Ánh mặt trời chiếu vào, Nam An An hơi híp mắt nhìn Khương Minh cách đó không xa, một tay kéo rương hành lý, một tay ôm tiểu gia hỏa đi về phía cô.

Ngược sáng, đẹp đến mức thậm chí có chút không chân thực….

“Mẹ!” Khương Đô Đô lập tức phá vỡ loại cảm giác không chân thực này, quay sang vươn tay mập mạp vẫy tay với Nam An An, “Ôm ~”

Nam An An cười tủm tỉm bước trên đôi giày cao gót đi qua, đưa tay đón Khương Đô Đô, Khương Minh không đưa Khương Đô Đô qua hoàn toàn cho cô mà cùng ôm vào ngực.

Nam An An quay đầu đứng giữa sân bay nhốn nha nhốn nháo người hôn Khương Minh.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người cô, Nam An An híp mắt, đây là hạnh phúc mỹ mãn thuộc về cô.

Toàn văn hoàn.