Thẳng đến khi chuông giữa tiết kêu, Cố Từ Vĩ mới mơ màng tỉnh dậy.
Cậu giật mình đi xuống giường, lấy khăn ướt trên trán Nhu Nhiên xuống. Bàn tay thiếu niên áp vào trán cô một lát rồi mới rời đi.
Vẫn còn hơi nóng.
Cố Từ Vĩ mang khăn đi giặt, lại thay một chậu nước mới đem về.
Nhu Nhiên ngủ li bì, cảm giác man mát trên trán khiến cô thoải mái chép miệng. Cố Từ Vĩ thay khăn cho cô, lại không kiềm chế được đưa tay lên chạm vào má.
Xúc cảm vẫn mềm mại tuyệt vời như ban nãy, làn da mềm mịn trơn trượt khiến cậu không muốn rời tay.
Trong thoáng chốc, cậu muốn tự đấm bản thân một cái. Nhân lúc con gái nhà người ta bệnh mà lợi dụng, hành vi này không thể chấp nhận được.
Cô gái nhỏ thấy bên má lành lạnh thì thở dài một tiếng thoả mãn. Nhu Nhiên mơ mơ hồ hồ mà vươn móng vuốt nhỏ từ trong chăn, túm lấy tay cậu áp vào mặt mình.
Lại còn thoải mái cọ cọ hai cái.
Cố Từ Vĩ bị hành động bất ngờ của cô làm cho cứng đờ cả người, đứng chết trân không biết nên có nên rút tay lại hay không.
Như thế này cũng... đáng yêu quá thể rồi.
Giống như một con mèo nhỏ dính người, vui vẻ cọ cọ vào người chủ nhân.
Ngoan ngoãn đáng yêu đến mức muốn tan chảy luôn.
Lúc Sở Mộ Dương chạy đến phòng y tế thì vừa vặn thấy cảnh này.
Tên biến thái Cố Từ Vĩ, thế mà lại nhân lúc Nhu Nhiên ngủ ăn đậu hũ của cô!
"Cậu đang làm cái quái gì vậy hả?" - Sở Mộ Dương giận dữ quát.
Cố Từ Vĩ nhìn người vừa bước vào phòng y tế đã hô to gọi nhỏ, đưa ngón trỏ lên môi làm động tác suỵt:
"Cậu nói khẽ thôi. Nhu Nhiên đang ngủ."
Như để chứng minh sự trong sạch của Cố Từ Vĩ, Nhu Nhiên lầm rầm một tiếng, tay nhỏ càng túm chặt cậu, kéo Cố Từ Vĩ sát vào giường bệnh.
Sở Mộ Dương đến bây giờ mới nhìn rõ cảnh này, trên trán hiện ba vạch đen.
Anh ngồi xuống bên cạnh Cố Từ Vĩ, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Nhu Nhiên nắm tay con trai nhà lành không buông. Sở Mộ Dương gãi gãi đầu, áy náy nói:
"Xin lỗi nhé, hiểu lầm cậu rồi. Nó bị sao thế?"
Cố Từ Vĩ một bộ dạng hết sức "chính nhân quân tử", tiêu sái lắc đầu nói không sao.
"Cậu ấy sốt cao quá, 39 độ liền. Lúc nãy đã uống hai viên hạ sốt rồi, chắc ngủ hết buổi sáng là khoẻ."
Sở Mộ Dương bày ra một biểu cảm giống như người cha già, thở dài thườn thượt:
"Haizz, con nhóc này cái gì cũng tốt, chỉ là không biết chăm sóc bản thân, lúc nào cũng cắm đầu vào học."
Cố Từ Vĩ ngồi cạnh chăm chú lắng nghe.
Sở Mộ Dương thấy có thính giả chú tâm vào câu chuyện liền nhiều lời thêm một chút:
"Cậu không biết đâu, ngày nào nó cũng học đến hai giờ sáng mới đi ngủ. Ngoài cả ngày ở trường thì tối còn thêm hai, ba ca học thêm nữa. Thời gian ăn tối còn không có kia kìa."
Cố Từ Vĩ thấy cô học tiếng Anh ở trung tâm đến tận 11 giờ thì cũng đã đoán trước lịch học kín không thở nổi của cô. Thế nhưng đến mức không có thời gian ăn uống ngủ nghỉ gì thì cũng quá sức tưởng tượng rồi.
Sở Mộ Dương dường như quên mất câu chuyện đầu gấu thật đầu gấu giả hôm trước, cứ lải nhải bên tai Cố Từ Vĩ như ông cụ:
"Dạo này Nhu Nhiên không ăn uống được mấy nên trông mới xanh xao thế này đó. Cái gì cũng chỉ ăn được mấy miếng rồi lại nôn ra hết. Bây giờ lại còn ốm thế này! Ôi Nhu Nhiên con gái cưng của cha, sao mà khổ thế hả con!"
Cố Từ Vĩ: "..."
Nhu Nhiên bị công phu mồm mép tép nhảy của Sở Mộ Dương làm cho tỉnh. Cô mở mắt, khó chịu lườm Sở Mộ Dương:
"Cậu im lặng được rồi đấy."
Nói xong lại thấy tay của Cố Từ Vĩ đang đặt trên mặt mình. Cô giật nảy cả người lên, vội vàng thả tay ra.
Nhu Nhiên đang định mắng Cố Từ Vĩ, nhưng rõ ràng là mình nắm tay người ta. Cô xấu hổ đỏ bừng mặt, bất đắc dĩ phải phát tiết sự giận dữ lên người Sở Mộ Dương.
Anh thấy Nhu Nhiên dậy rồi thì mừng lắm, nhe nhởn cười với cô:
"Con gái dậy rồi hả? Đúng là bản tính háo sắc, đi ngủ vẫn còn nắm tay người ta không buông."
Cố Từ Vĩ: "..."
Nhu Nhiên: "..."
Cô phải kiềm chế lắm mới không ngồi bật dậy đấm cho tên nhóc này một cái luôn á!
Nhu Nhiên không khách khí mà đuổi người:
"Tớ đỡ rồi, cậu đi về lớp giùm đi."
Sở Mộ Dương nói:
"Đỡ rồi là tốt. Tớ quan tâm cậu, cậu lại đuổi tớ đi ư? Thật là lòng người bạc bẽo."
Nhu Nhiên hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh, quắc mắt nói:
"Cậu ở đây tớ không thể thanh tịnh. Người bệnh cần nghỉ ngơi có biết không hả? Đi về lớp giùm đi!"
Sở Mộ Dương nhận mệnh, trước khi ra khỏi phòng y tế còn không quen lè lưỡi làm mặt quỷ trêu chọc Nhu Nhiên.
Sở Mộ Dương đi rồi, căn phòng chìm vào yên lặng. Nhu Nhiên thấy Cố Từ Vĩ vẫn ngồi đó thì lấy làm lạ lắm, nhỏ giọng hỏi:
"Cậu không về lớp à? Không cần ở lại trông tôi đâu."
Cố Từ Vĩ cúi đầu cười. Cậu nhẹ nhàng sát lại, nhỏ giọng nói:
"Tôi cũng ốm mà." - Cậu đưa tay vén tóc trên trán lên, để lộ hai miếng cao dán bên thái dương.
Nam sinh trầm thấp cười bên tai cô, giọng điệu vui vẻ pha chút trêu chọc:
"Sao cậu lại nghĩ tôi đến đây để trông cậu thế?"
Nhu Nhiên quê một cục, quẫn bách rời mắt đi. Cô lắp bắp nói:
"Không... không phải thì thôi!"
Cố Từ Vĩ trêu cô đến nghiện. Cậu giả bộ nghiêm túc nói:
"Nếu cậu muốn tôi ở lại trông thì cũng được thôi. Tôi nhiều thời gian lắm, có thể trông cậu cả ngày luôn á."