Nhu Nhiên cảm thấy tiếng Anh của mình cũng khá tốt. Cô thi IELTS một lần, được 7.5. Bài thi tiếng Anh trên lớp cũng luôn đạt điểm tối đa.
Thực tế cô không cần phải đi học thêm tiếng Anh làm gì cả. Nhu Nhiên học ổn, so với bạn bè xung quanh thì cũng có thể coi là hơn một bậc.
Thế nhưng hôm nay tự tin của cô về khả năng tiếng Anh của mình trước mặt Cố Từ Vĩ biến mất sạch...
8.5 IELTS là thể loại quái vật gì?
Thi IELTS cũng phụ thuộc nhiều vào yếu tố may mắn: đợt đề lúc bạn thi có dễ thở không, giám thị chấm phần thi nói của bạn có khắt khe hay không... Thế nhưng nếu liên tiếp được 3 lần 8.5 thì có thể khẳng định rằng cậu ta cực kỳ, cực kỳ giỏi.
Lần gần nhất còn được 9.0...
Là điểm tối đa! Tối-đa-đấy!
Số người đạt điểm tối đa trong nước mới chỉ là con số lẻ. Cậu ta, học sinh lớp mười một lại có thể làm được...
Cố Từ Vĩ thấy trên mặt thiếu nữ viết rõ dòng chữ "Không thể tin được, tôi không muốn chấp nhận sự thật này" thì bật cười.
"Trình độ đó có đủ để dạy em không, học sinh ngoan?"
Nhu Nhiên trừng mắt lườm cậu một cái.
"Cũng tạm."
Nói xong chính Nhu Nhiên còn thấy chột dạ. Trình độ này dạy cô, nói là cực kỳ cực kỳ được mới đúng chứ!
"Thế nhưng tôi vẫn chưa hứa là sẽ giữ bí mật cho cậu đâu."
Ý là, cậu mau mau đến hối lộ tôi đi.
Cố Từ Vĩ cảm thấy rất bất đắc dĩ:
"Được rồi, cậu muốn gì?"
Nhu Nhiên chỉ chờ có thế, vui vẻ nói:
"Tạm thời chưa nghĩ ra. Trước hết cậu đưa số điện thoại cho tôi đi, khi nào nghĩ ra tôi sẽ nhắn tin."
Cố Từ Vĩ lấy điện thoại, nháy máy vào số của Nhu Nhiên.
"Như thế đã được chưa hả học sinh ngoan?"
Tâm trạng của cô rất tốt, còn có nhã hứng cười với Cố Từ Vĩ một cái:
"Được rồi ạ thưa thầy. Mình vào lớp thôi."
Lúc hai người đi vào, cả lớp vẫn đang yên lặng làm bài. Nhu Nhiên đi đằng sau Cố Từ Vĩ. Cô gái nhỏ mặc đồng phục trường thực nghiệm, trên vai đeo balo màu hồng phấn. Mái tóc dài buộc lên gọn gàng kiểu đuôi ngựa, trông mềm mại dịu ngoan rất khiến người ta yêu thích.
Cố Từ Vĩ khẽ hắng giọng một tiếng, nghiêm túc nói:
"Mọi người dừng tay một chút, đây là thành viên mới của lớp chúng ta. Em giới thiệu một chút về bản thân mình đi."
Nhu Nhiên nhìn cậu, cố gắng nén cười.
Trông cũng ra dáng giáo viên lắm đó. Cô mà không biết cậu từ trước thì thế nào cũng bị lừa mất thôi.
"Chào mọi người, mình là Nhu Nhiên, hiện tại đang học lớp 11. Mong mọi người chiếu cố nhiều hơn ạ."
Lớp học tiếng Anh của cô có bảy người, hai trai năm gái, âm dương không hài hòa. Hầu hết mọi người đều bằng tuổi cô.
Nhu Nhiên ngồi cạnh một nam sinh mặc đồng phục trường Chuyên khoa học tự nhiên. Cậu ta nhìn thấy cô đi tới thì rất galant để trống chỗ bên cạnh mình, nở nụ cười thân thiện:
"Chào Nhu Nhiên, cậu ngồi xuống đây đi."
Thời Khanh đỡ lấy ba lô hồng phấn trong tay cô gái nhỏ, bị sức nặng trong cặp làm cho suýt nữa ngã sấp mặt về phía trước.
Anh dở khóc dở cười, để cặp sách của cô sang ghế bên cạnh:
"Cặp của cậu đựng cái gì mà nặng thế?"
Nhu Nhiên tự mình kéo ghế, nhỏ giọng cảm ơn một tiếng rồi mới đáp:
"Có gì đâu, hai mươi ba cuốn sách mà thôi. Còn có một ít bài làm với đồ dùng học tập."
Thời Khanh nhìn đôi vai nhỏ nhắn của thiếu nữ, thở dài một cái:
"Cậu mang nhiều sách vở như thế, sẽ rất ảnh hưởng đến xương sống đó."
Nhu Nhiên mỉm cười với cậu, đôi mắt hạnh long lanh hơi cong:
"Ừm, tớ cũng hay đau vai thật, nhưng vấn đề lớn hơn là thỉnh thoảng đi lên cầu thang, tớ còn tưởng cặp sách sẽ kéo tớ ngã ngửa về phía sau nữa cơ!"
Thời Khanh: "..."
Cô gái nhỏ lúc nói chuyện hai má lúm đồng tiền ẩn hiện trông rất duyên. Vốn dĩ chủ đề đang có hơi nặng nề thế mà cô có thể biến nó trở nên nhẹ nhàng hài hước.
Thật là tinh tế khéo léo vô cùng.
Thời Khanh ghé vào bàn của Nhu Nhiên, nhỏ giọng hỏi:
"Nhu Nhiên học thực nghiệm phải không? Cậu ở lớp nào thế?"
Nhu Nhiên còn đang tính trả lời, một tiếng "phạch" một cái ngay trên bàn làm cô giật bắn cả mình.
Thầy giáo Cố đứng trước mặt Nhu Nhiên, đặt tờ bài tập lên bàn cô. Cậu dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, không hài lòng nói:
"Để không tốn thời gian thì hôm nay tôi sẽ chữa bài luôn. Học sinh mới chú ý một chút để theo kịp tiến độ của lớp nhé biết chưa?"
Nhu Nhiên nóng bừng mặt, cúi đầu lí nhí đáp:
"Vâng ạ thưa thầy."
Cố Từ Vĩ quay lưng bước lên bục giảng, Nhu Nhiên liền quay sang Thời Khanh, nghịch ngợm làm một cái mặt quỷ rồi mới ngoan ngoãn lấy bút ra làm bài.
Phải nói là năng lực nghiệp vụ của Cố Từ Vĩ siêu tốt. Cậu giảng dễ hiểu, tới mức những bài tập khó, cậu cũng đơn giản hoá khiến mọi người nghe một lần là hiểu luôn.
Cố Từ Vĩ có accent Anh - Anh, giọng nói lại trầm trầm dễ nghe. Mỗi lần cậu đọc bài là lại làm Nhu Nhiên ngơ ngẩn...
Cô có chút thanh khống.
Hơn nữa, cô lại còn rất thích nghe giọng Anh - Anh. Cố Từ Vĩ đúng là chọc đúng chỗ ngứa, giọng nói hay, khi phát âm tiếng Anh nghe hơi lạnh lùng nhưng lại rất cuốn hút.
Nhu Nhiên còn có xúc động muốn rút điện thoại ra ghi âm lại nữa kìa...
Cố Từ Vĩ ở trên bảng chữa bài tập, ánh mắt liếc qua thấy cô gái nhỏ đang chống cằm chăm chú nhìn mình, bộ dạng có chút lơ đãng mất tập trung.
Cậu vốn định nhắc một câu, thế nhưng thấy quầng thâm dưới mắt cùng với gương mặt mỏi mệt của cô, thế là đành mặc kệ, tiếp tục công việc của mình.
Chớp mắt một cái đã đến mười một giờ. Nhu Nhiên thu tài liệu mới được phát vào cặp. Thời Khanh đã xếp xong đồ, đứng ngay cạnh bàn đón lấy cặp sách từ tay cô:
"Để tớ cầm hộ cho."
"Thôi, cậu làm thế tớ ngại lắm. Tớ tự xách được mà. Cậu cứ xuống trước đi, hẹn ngày kia gặp lại nhé!"
Thời Khanh thấy cô có vẻ cương quyết, hơi tiếc nuối đáp:
"Được rồi. Vậy cậu về cẩn thận nhé. Tớ đi trước đây. Bye bye!"
Chờ học sinh trong lớp về hết, Nhu Nhiên mới bước lên bục giảng, cười hì hì nói:
"Thầy giáo Cố dạy không tệ nha!"
Cố Từ Vĩ tắt MacBook để vào cặp, sau đó cậu đưa cặp máy tính cho Nhu Nhiên, nhẹ nhàng nói:
"Quá khen. Hay là mình đổi chút đi. Cậu cầm hộ tôi cặp máy tính với đống tài liệu này, tôi cầm cặp cho cậu?"
Nhu Nhiên theo bản năng đón lấy đồ trong tay Cố Từ Vĩ, nghiêng đầu hỏi:
"Sao thế?"
Cố Từ Vĩ giúp cô lấy ba lô đằng sau lưng xuống, trọng lượng nặng đến mức làm anh hơi nhăn mày. Cố Từ Vĩ khoác cặp của cô lên vai, thản nhiên nói:
"Tôi đi đường hay bị vấp. Cậu cầm máy tính tôi thấy yên tâm hơn."