Cố Từ Vĩ nhìn đám dân xã hội trước mặt, ánh mắt trở nên lạnh xuống.
Cậu bỏ tay khỏi vai Nhu Nhiên, quay sang nói thầm vào tai cô:
"Đưa bạn cậu ra khỏi đây đi."
Nhu Nhiên hơi khẩn trương, xoắn xuýt đến độ thoát vai luôn:
"Thế còn cậu thì làm thế nào?"
Cố Từ Vĩ cười cười:
"Đừng lo. Cậu cứ đi trước đi."
Đôi nam nữ trước mặt cứ chim chuột làm đầu nải chuối ngứa cả mắt. Hắn ta ngậm điếu thuốc lá bên môi, phả ra một ngụm khói rồi cười khẩy:
"Bạn gái nhỏ của mày đây à? Xem chừng chuyển đến chỗ khác cuộc sống của mày thoải mái vui vẻ nhỉ?"
Nhu Nhiên vội vàng phủ nhận:
"Tôi không phải bạn gái của cậu ta!"
Người bị nhận nhầm phải là Nghiêm Yến Linh đang đứng phía sau mới đúng...
Nhu Nhiên khóc trong lòng nhiều chút.
Cố Từ Vĩ khẽ đẩy cô gái nhỏ sang một bên, ra hiệu cho cô đi chỗ khác. Đầu nải chuối thấy cử chỉ che chở của Cố Từ Vĩ thì càng nóng mắt, chuyển đối tượng sang Nhu Nhiên.
Cô gái nhỏ bị ba tên đầu gấu chặn đường, trông giống như thỏ con đứng trước đàn linh cẩu, chênh lệch khí thế một trời một vực.
Cố Từ Vĩ hai bước tiến đến che trước mặt Nhu Nhiên. Cậu đứng từ trên nhìn xuống đầu nải chuối thấp hơn mình một khoảng.
"Để người không liên quan đi."
Đầu nải chuối gườm gườm nhìn cậu, gằn giọng:
"Tao bảo không thì sao?"
Cố Từ Vĩ nhìn hắn ta, nở một nụ cười:
"Không thì cũng chẳng sao."
Cậu xoay xoay cổ tay, bình tĩnh nói:
"Đánh mày ở chỗ không người hay có người thì cũng như nhau cả."
Vừa mới dứt lời, Cố Từ Vĩ liền túm lấy chuối trên đầu hắn ta, động tác vừa nhanh vừa mạnh nện thẳng đầu gối vào giữa trán hắn. Một tiếng "cốp" đau điếng vang lên, hắn ta còn chưa hoàn hồn thì đã bị thúc thêm một cái vào bụng.
Đầu nải chuối ngã lăn ra đất, ôm bụng kêu oai oái.
Khủng long xanh với khủng long đỏ thấy đại ca bị hạ quá nhanh, đại khái là cũng hoảng với sức chiến đấu kinh người của thiếu niên, chần chừ không biết có nên đánh hay không.
Cố Từ Vĩ phủi tay, ánh nhìn khủng bố rét lạnh chiếu thẳng vào đôi khủng long trước mặt:
"Sao? Thích ăn đấm như nó không?"
Đầu nải chuối vừa đau vừa nhục, nằm lăn lộn dưới đất vừa rên vừa chửi ầm lên. Cố Từ Vĩ thấy phiền, phất phất tay ra hiệu cho hai tên đàn em:
"Không muốn ăn đấm thì khiêng nó cút ra xa cho tao."
Khủng long xanh và khủng long đỏ chứng kiến sức mạnh kinh người của Cố Từ Vĩ, không dám ở lại dù chỉ một giây, vội vàng cun cút xách nách nải chuối như xách lợn mà đi ra ngoài.
"Chúng mày buông tao ra! Tao phải đấm chết nó! *** ** #%]*{$|¥+]¥!"
Nải chuối phải đi khuất thì không khí mới yên tĩnh lại. Tất cả đều không hẹn mà ngậm miệng, dè dặt nhìn Cố Từ Vĩ đang lạnh lùng đút tay vào túi quần.
Nhu Nhiên cũng trầm mặc, theo thói quen đưa tay lên xoa xoa sống mũi.
Cô muốn đẩy Nghiêm Yến Linh lên trên để diễn một màn ôn nhu săn sóc, thế nhưng lúc quay lại đã thấy Nghiêm Yến Linh run cầm cập đang nép vào người Sở Mộ Dương như chim sẻ nhỏ.
Nhu Nhiên: "..."
Kịch bản sai sai à nha...
Cô đành phải làm người tốt, bước lên hai bước hỏi Cố Từ Vĩ:
"Này, cậu... à mày có sao không?"
Cậu nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ, vẻ mặt rất bình tĩnh:
"Tôi không sao."
Ánh mắt anh không còn vui vẻ như trước, thế nhưng thấy cô gái nhỏ sắc mặt trắng bệch thì lại miễn cưỡng nở một nụ cười an ủi:
"Doạ cậu sợ rồi hửm?"
Nhu Nhiên hơi ngượng ngùng ho khan một tiếng, cố gắng làm ra vẻ không hề gì mà tiến lên. Cô giống như làm ảo thuật mà rút trong người ra một bịch khăn ướt, rút tay Cố Từ Vĩ trong túi quần ra, đặt khăn vào lòng bàn tay cậu.
Lúc nãy đánh nhau, Nhu Nhiên thấy mu bàn tay của cậu chảy máu.
Cô nghe thấy Cố Từ Vĩ trầm giọng nói cảm ơn. Giọng nói hơi khàn, vừa ôn nhu vừa nhẹ nhàng, truyền đến tai giống như có nhịp rung làm màng nhĩ dễ chịu vô cùng.
Nhu Nhiên bị giọng nói của cậu làm cho hơi ngứa ngáy.
Vứt khăn ướt cho Cố Từ Vĩ xong, Nhu Nhiên tiêu sái xách cặp dẫn theo đàn em đi ra khỏi con hẻm, bỏ lại Cố Từ Vĩ đứng một mình trong ánh chiều tà.
__
Nhu Nhiên tìm một quán kem ở gần đó, sau khi trả tiền liền đi rửa mặt.
Thiếu nữ tẩy đi eyeliner, buộc gọn tóc thành một cái đuôi ngựa cao vút, tẩy bớt son đỏ, chớp mắt một cái liền biến thành một em gái mềm mại dễ thương.
Thành viên của sạp mối cùng Nghiêm Yến Linh ngồi ở phòng nhỏ nhìn ra ban công tầng 2. Lúc Nhu Nhiên đi ra, đồ uống còn chưa lên. Mọi người dường như còn chưa kịp tỉnh trước một màn lúc nãy, ai cũng ngồi đần mặt nhìn xuống đường...
Nhu Nhiên liếc mắt qua liền thấy Nghiêm Yến Linh ngồi cạnh Sở Mộ Dương. Khoảng cách hai người có vẻ gần, Nghiêm Yến Linh vẫn còn hơi run, bàn tay trắng nõn túm lấy cố tay áo của cậu.
Sở Mộ Dương rất kiên nhẫn mà dùng tay vỗ nhẹ vào tay Nghiêm Yến Linh an ủi...
Chỉ một cái liếc là cô biết, Nghiêm Yến Linh với Cố Từ Vĩ xong rồi.
Trái lại, sự chú ý dường như đang chuyển sang cho Sở Mộ Dương.
Sở Mộ Dương lớn lên từ nhỏ bên Nhu Nhiên. Cô là học bá, Sở Mộ Dương là học tra. Thế nhưng anh có không ít người theo đuổi bởi khuôn mặt đẹp trai, cao ráo lại còn rất biết săn sóc.
Tinh tế nhẹ nhàng với phái nữ thế này, một tay cô véo mũi nó bao năm mới rèn được đó!
Nhu Nhiên cười thầm, bước tới ngồi xuống ghế trống bên cạnh Nghiêm Yến Linh.
Nghiêm Yến Linh vừa thấy Nhu Nhiên liền quay sang nắm lấy cổ tay cô, sợ hãi nói:
"Cố Từ Vĩ thật đáng sợ! Nghĩ đến cảnh tượng lúc đấy mà tớ còn run hết cả người đây nè!"
Nhu Nhiên với tay lấy khăn giấy trên bàn thấm bớt mồ hôi cho Nghiêm Yến Linh. Cô thở dài một hơi:
"Bọn tớ cũng không ngờ cậu ta lại ác liệt như vậy. Cậu với cậu ta... không hợp nhau lắm đâu."
Nghiêm Yến Linh lắc đầu như trống bỏi:
"Thôi thôi tớ xin, tớ rút lại yêu cầu được không?"
Nhu Nhiên cảm giác 5 triệu cứ thế bốc hơi mất, ảo não nở nụ cười:
"Được. Sự an toàn của khách hàng là trên hết mà."
Nghiêm Yến Linh ghé sát tai cô, nhỏ tiếng thì thầm:
"Tớ rút lại yêu cầu cũ rồi thì có thể đưa yêu cầu mới không?"
Hai gò má Nghiêm Yến Linh ửng hồng, ngại ngùng đè thấp âm thanh hết mức có thể.
"Vẫn giá đấy, tớ thích Sở Mộ Dương."
Nhu Nhiên cười tươi roi rói, liếc sang Sở Mộ Dương đang đứng lên chia đồ uống cho mọi người:
"Được chứ! Cậu yên tâm, chỉ cần không là Cố Từ Vĩ thì đều ok."