"Nada es duradero, toda alegría se desvanece y todo pesar se olvida."
(Chẳng có gì là trường tồn, niềm vui nào cũng sẽ phai nhạt và nỗi buồn nào rồi cũng bị lãng quên.)
Giọng nói của thiếu niên khẽ khàng, ôn nhu tựa như một bản tình ca trong bóng tối.
Cố Từ Vĩ ngồi trong ánh đèn vàng. Những chùm sáng hắt từ trên xuống khiến cả người anh như được bao phủ bởi ánh hào quang ấm áp. Lông mi thật dài của thiếu niên in lên một cái bóng mờ, tiếp đến là sống mũi cao thẳng, đôi môi khẽ cong lên dịu dàng.
Cố Từ Vĩ gấp sách lại, cẩn thận đặt lên bàn. Cậu khẽ khàng ngồi dậy từ trên ghế, đi chân trần trên thảm lông tiến tới chỗ Nhu Nhiên đang ngủ.
Cô gái nhỏ ngủ rất ngon, hai hàng lông mày giãn ra, vẻ mặt nhu hoà. Chỉ có điều tư thế không thoải mái lắm, vì nằm trên ghế lười nên cả cơ thể phải cong lại, cuộn tròn về một phía.
Thoạt nhìn không có cảm giác an toàn lắm.
Cậu cẩn thận luồn tay vào sau lưng Nhu Nhiên, tay còn lại giữ ở khuỷu chân cô, nhẹ nhàng bế lên.
Cậu thầm nghĩ trong đầu: quá nhẹ.
Nhu Nhiên vừa bị bế lên đã mơ mơ màng màng tỉnh lại. Cô mệt đến nỗi chỉ có thể hé mắt một chút để xem chuyện gì đang xảy ra rồi lại an tâm thiếp đi.
Trên người Cố Từ Vĩ có mùi của bạc hà với việt quất. Nhu Nhiên vùi đầu vào lồng ngực cậu, lầm rầm theo bản năng:
"Thơm quá..."
Cố Từ Vĩ khựng lại một nhịp.
Đúng là làm nũng đến quen, đi ngủ rồi vẫn không tha cho cậu.
Sau đó cậu tỏ ra điềm nhiên, đem cô đặt lên giường.
Cậu đắp chăn cho Nhu Nhiên cẩn thận, chỉnh điều hoà trong phòng lên cao một chút rồi mới thấy hài lòng.
Cố Từ Vĩ vặn cho đèn ngủ ở đầu giường tối lại, cầm bình nước kiểm tra một vòng, thấy đã hơi nguội bèn xuống nhà đun lại nước nóng cho cô.
Xong xuôi tất cả mọi việc đã là hơn một giờ sáng.
Cố Từ Vĩ rất muốn tự khen thưởng cho bản thân bằng cách chạm vào má Nhu Nhiên một cái, thế nhưng sợ cô tỉnh, cậu đành kiềm chế mà trở về phòng mình.
_
Hôm sau, sáu giờ rưỡi Cố Từ Vĩ đã đánh thức cô gái nhỏ.
Nhu Nhiên đang cuộn tròn trong chăn, bị gọi dậy thì mơ mơ màng màng mở mắt. Cố Từ Vĩ đã mặc đồng phục nghiêm chỉnh tươm tất. Cậu đặt bát bún còn nóng nguyên lên bàn, quay lại dặn dò cô:
"Tôi phải đi học rồi. Nếu cậu muốn về nhà luôn thì tôi tiện đường đưa cậu về?"
Cô nghĩ đến bây giờ về nhà có thể sẽ chạm mặt mẹ mình, bèn lắc đầu.
"Thế cậu có đi học không? À thôi... tốt nhất là ở nhà nghỉ ngơi vài hôm đã. Tôi giúp cậu xin nghỉ?"
Nhu Nhiên không tỉnh táo lắm, cố gắng mở to đôi mắt sũng nước, chớp chớp mắt mấy cái rồi gật đầu.
"Cảm ơn nhé." - Giọng cô vẫn khàn đến kinh người.
Cố Từ Vĩ không yên tâm lắm, sờ lên trán Nhu Nhiên.
Hơi nóng.
Cậu để túi thuốc hôm qua mua lên tủ đầu giường, dặn dò cô mấy giờ thì uống thuốc.
"À, mười một giờ sẽ có người đến giao cơm. Cậu để ý điện thoại xuống nhận nhé."
Nhu Nhiên đang định nhắc cậu là mình không mang điện thoại sang, nhưng chưa kịp nói thì Cố Từ Vĩ đã nhét cho cô một cái điện thoại di động mới tinh.
"Cậu đưa cho tớ rồi hôm nay cậu đi học dùng bằng gì?"
Cố Từ Vĩ giống như làm ảo thuật mà lấy trong túi quần đồng phục ra một chiếc y hệt:
"Yên tâm đi."
Nói xong, Cố Từ Vĩ còn để chìa khoá cổng lên đầu giường cho cô.
Nhu Nhiên hiếm khi nổi hứng trêu chọc:
"Cậu không sợ tớ dẫn trộm vào nhà? Không sợ tớ bán nhà cậu đi ư?"
Cố Từ Vĩ điềm nhiên nói:
"Cậu bán đi cũng được, tôi sẽ ở căn khác."
Nhu Nhiên: "..."
Xem kìa, luận điệu kiêu căng phách lối của nhà giàu!
Cố Từ Vĩ nhìn biểu cảm của cô thì buồn cười, vò loạn mái tóc mềm mại:
"Thôi, cậu dậy ăn sáng rồi hẵng ngủ tiếp nhé. Tôi phải đi học rồi."
Nhu Nhiên ngoan ngoãn nói:
"Ừm được rồi, cậu đi đi không muộn. Đi cẩn thận nhé thầy giáo Cố."
Cố Từ Vĩ vừa mới ra khỏi nhà, Nhu Nhiên đã ngồi thẳng dậy, lập tức đăng nhập vào messenger của mình.
Mục tin nhắn không ngừng nhảy lên thông báo mới Từ Sở Mộ Dương. Tin nhắn gần nhất vào mười giây trước.
Vừa thấy cô xem tin nhắn, Sở Mộ Dương đã gửi một sticker lườm nguýt:
[Không đi học mà cũng không bảo đại ca một tiếng.]
Nhu Nhiên cười hì hì lấy lòng:
[Xin lỗi bạn thân yêu nhiều nhé. Qua nhà tớ rồi hả? Có thấy ai ở nhà không?]
Sở Mộ Dương rep:
[Làm gì có ai.]
Trả lời xong anh mới thấy sai sai...
Thế có nghĩa là Nhu Nhiên không ở nhà? Cậu ta đi đâu ngủ cả đêm???
Anh lập tức gọi một cuộc điện thoại đến.
Nhu Nhiên nghe máy rất nhanh. Vừa mới bắt máy Sở Mộ Dương đã âm dương quái khí nói:
"Khai thật mau, hôm qua cậu lêu lổng ở đâu cả đêm?"
Nhu Nhiên mặt không đổi sắc nói dối:
"Hôm qua cãi nhau với mẹ. Tớ trốn ra khách sạn ngủ rồi. Tớ chưa khỏi ốm nên xin cô nghỉ rồi nhé. Xin lỗi bạn hiền nhiều. Vậy nha, cúp máy đây."
Cô nói một thôi một hồi, chưa cho Sở Mộ Dương cơ hội trình bày thì đã dập máy.
Sở Mộ Dương: "..."
Con nhỏ này vẫn đáng ghét như ngày nào nhỉ.
Thế nhưng khi nghe cô nói hôm qua cãi nhau với mẹ, Sở Mộ Dương lại lo lắng gửi tin nhắn đến:
[Ê, có sao không?]
[Không sao đâu, cãi nhau vỡ đầu chảy máu chút thôi *icon cười mỉm*]
Sở Mộ Dương lập tức gọi video đến.
Nhu Nhiên ấn nút từ chối.
[Đi học đi không muộn là lại bị tuyên dương trước cờ đó.]
Sở Mộ Dương không thèm xem tin nhắn mà lại tiếp tục gọi video đến.
Nhu Nhiên bất đắc dĩ phải nghe máy.
Anh vừa mới thấy băng gạc dán trên trán cô thì hét lên một tiếng:
"Ôi con gái của ba. Sao lại ra nông nỗi này hả con?"
Cô phì cười, vui vẻ đáp:
"Hôm qua không cẩn thận ngã đúng cạnh bàn mà thôi."
"Sao bảo cãi nhau với cô Thẩm?"
Nhu Nhiên cười hì hì cho qua:
"Đùa tí thôi."
Sở Mộ Dương thu lại vẻ nhe nhởn trên mặt. Anh nghiêm túc nói:
"Chúng mình đã chơi với nhau mười sáu năm rồi đấy. Cậu nói cái gì là thật, cái gì là giả, tớ còn không biết sao?"
Nhu Nhiên im lặng không nói.
"Cậu ở đâu? Tớ đến đón."
Bác tài xế ngồi bên trên đột nhiên xen vào:
"Tiểu Dương à, không thể cúp học đâu."
Câu nói này thành công phá tan bầu không khí căng thẳng. Nhu Nhiên cũng phì cười, cho anh một ánh mắt yên tâm:
"Tớ phải ở ngoài mấy hôm cho khuây khoả đã. Đừng lo lắng nha."
Sở Mộ Dương bất đắc dĩ "Ừ" một tiếng rồi cúp máy.
_____