_
Nhu Nhiên ngồi chờ ở bên ngoài. Cô gái nhỏ vô lực dựa vào tường, thấy Cố Từ Vĩ đi ra cũng không thèm chớp mắt.
Cậu nhìn vẻ thất thần của Nhu Nhiên, trong lòng dâng lên một trận chua xót.
Cố Từ Vĩ cúi người sát lại gần cô, vừa vuốt mấy sợi tóc con tán loạn vừa nhẹ nhàng nói:
"Cậu còn mệt không? Đi lại được chứ?"
Nhu Nhiên gật đầu, sau đó lại lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Cậu có chút buồn cười xoa xoa gương mặt cô:
"Hay là tôi ôm cậu đi nhé?"
Nhu Nhiên đắn đo suy nghĩ một chút rồi lắc đầu. Cô chậm chạp mở miệng, giọng nói đã khàn đến dọa người:
"Không cần đâu, cảm ơn cậu. Cậu giúp tớ gọi Sở Mộ Dương với nhé."
Nhu Nhiên bị lôi ra khỏi nhà quá nhanh. Cô không mang điện thoại di động theo. Giờ này không biết mẹ cô đã về nhà chưa, nhưng dù sao thì hôm nay cô cũng không muốn về lại căn nhà lạnh lẽo đó nữa.
Cô vịn tay Cố Từ Vĩ đứng lên, đang đi thì lại nghe cậu nói:
"Tớ không có số của Sở Mộ Dương."
Nhu Nhiên đỡ trán.
À ừ nhỉ, hai người mới nói chuyện một lần, đâu có quen nhau.
"Ôi, không được rồi. Tớ không nhớ số của nó."
Hay nói chính xác hơn, ngoài số của ba mẹ và của chính mình, cô không nhớ số điện thoại của ai cả.
Nhu Nhiên mệt mỏi nói:
"Làm thế nào bây giờ nhỉ? Tớ không muốn về nhà..."
Cố Từ Vĩ nhìn cô, suy nghĩ vài giây rồi mới hỏi:
"Lúc nãy... là mẹ cậu hả?"
Nhu Nhiên gật đầu.
Cố Từ Vĩ vốn có thể hỏi cô có nhớ địa chỉ nhà ai không, cậu có thể đưa cô đến đó. Thế nhưng ma xui quỷ khiến, cậu lại hỏi Nhu Nhiên:
"Nếu không tiện về nhà, cậu có thể qua chỗ tôi ở tạm một đêm."
Nhu Nhiên định từ chối luôn, cậu lại ngắt lời:
"Yên tâm, nhà tôi khá rộng."
Nhu Nhiên muốn sang nhà cô chú Sở ở một đêm hơn. Bên đó còn có chị Sở Nghi lúc nào cũng yêu thương gọi cô là em gái. Thế nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của mình, không những cô chú Sở lo lắng, mà Sở Mộ Dương có khi sẽ phát điên mà đến phá tan cửa nát nhà cô mất.
Nghĩ rồi lại nghĩ, Nhu Nhiên đành cắn răng nói:
"Vậy... phiền cậu nhé."
Cố Từ Vĩ giọng nói không gợn sóng "Ừm" một tiếng. Cậu cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch. Bàn tay thon dài của thiếu niên lướt trên màn hình cảm ứng gọi một chuyến taxi.
Gọi xong, ngoài mặt cậu tỏ ra thản nhiên bấm vào mục danh bạ, lướt xuống một chút rồi chọn xóa liên hệ.
Màn hình cảm ứng nhảy lên hộp thoại:
Bạn có chắc muốn xóa liên hệ "Sở Mộ Dương 11 Hóa"?
Cố Từ Vĩ không do dự ấn vào nút đỏ.
Xóa.
__
Lúc Nhu Nhiên tới nhà Cố Từ Vĩ đã là nửa tiếng sau.
Xe taxi dừng lại trước cánh cổng sắt hoa lệ. Từ bên ngoài nhìn vào đã thấy, nhà của Cố Từ Vĩ cũng không chỉ đơn giản là "khá rộng" như cậu nói.
Chủ nhân của căn nhà bấm nút trên chiếc chìa khoá từ, cánh cổng liền chậm rãi mở ra.
Nhu Nhiên theo Cố Từ Vĩ đi băng qua vườn, ở giữa là đá lát thành hàng, phía dưới phủ đầy sỏi vụn màu trắng. Khu vườn trồng đầy hoa tươi, ngẫu nhiên đi qua có thể ngửi thấy hương hoa thơm ngát.
Cố Từ Vĩ mở cửa chính, nhắc cô đứng đó đợi cậu bật đèn đã rồi hẵng đi vào.
Phòng khách nhà Cố Từ Vĩ trang trí theo phong cách cổ điển: đèn vàng ấm áp, bàn ghế làm bằng gỗ, ở giữa nhà có một bể nuôi cá cực lớn trang trí bằng hoa súng cùng hòn non bộ. Nhìn qua phòng khách vô cùng ấm áp đầy sức sống.
Cố Từ Vĩ chỉ cho cô chỗ để dép, sau đó dẫn cô lên tầng hai.
"Tôi ở một mình nên cậu cứ tự nhiên nhé."
Nhu Nhiên đi phía sau cậu, đang mải ngó trước ngó sau, nghe thấy cậu nói vậy thì bất ngờ vô cùng:
"Cậu ở một mình ư? Trong căn nhà to thế này?"
Cố Từ Vĩ nhìn đôi mắt hạnh mở to vì ngạc nhiên, cảm thấy hơi thú vị:
"Ừm, đúng vậy."
"Thế còn ba mẹ cậu?"
Cố Từ Vĩ nhìn đi chỗ khác. Dù cậu cố tình không để lộ nhưng Nhu Nhiên vẫn cảm nhận được cậu chẳng muốn trả lời, tâm tình lại trở nên u ám. Cô gái nhỏ hơi áy náy, nhỏ giọng xin lỗi.
Cố Từ Vĩ bình tĩnh đáp:
"Không sao."
Cậu dẫn cô đến căn phòng cho khách nằm ở cuối hành lang. Cả căn biệt thự chỉ có mình Cố Từ Vĩ ở nhưng vẫn vô cùng sạch sẽ tươm tất. Lúc mở cửa phòng cho khách, Nhu Nhiên còn ngửi thấy mùi nước xả vải còn đọng lại trên chăn màn.
Cố Từ Vĩ thay cô bật đèn trong phòng. Cậu thuần thục mở tủ gỗ, lấy ra trong đó một bộ chăn ga mới, còn săn sóc lồng vào giúp cô.
Nhu Nhiên làm khách nhưng cũng hơi ngại, vừa định tiến lên giúp thì đữ bị Cố Từ Vĩ ấn xuống ghế:
"Cậu là người bệnh. Nếu chút chuyện nhỏ này cậu cũng phải động tay động chân thì tôi sẽ ngại chết mất."
Nhu Nhiên đành ngoan ngoãn ngồi một chỗ làm cảnh.
Xong xuôi, cậu lấy giúp cô một bình nước ấm, để ở ngay tủ đầu giường rồi dặn:
"Cậu cứ tự nhiên nhé, nếu cần gì có thể gọi tôi. Đừng ngại."
Nhu Nhiên gật đầu:
"Ừm, yên tâm đi.". Truyện Mỹ Thực
Cô miễn cưỡng nở một nụ cười với cậu. Tuy trông cả người vẫn mệt mỏi nhưng khí sắc lại tốt hơn không ít. Cố Từ Vĩ đưa tay ra vỗ nhẹ lên đỉnh đầu thiếu nữ, dịu dàng nói:
"Ngủ sớm đi. Chúc cậu ngủ ngon nhé."
Nhu Nhiên gật đầu. Cô cũng bắt chước Cố Từ Vĩ với tay lên vỗ hai cái lên đỉnh đầu cậu. Cô nhẹ nhàng nói bằng giọng mũi khản đặc:
"Ừm, ngủ ngoan."
___