Em, Anh Và Cô Ấy

Chương 26: Chúng ta 4




“Ối chao, đây là phòng làm việc hay khách sạn thế?”

Hạ Kiều giật bắn mình, vội vàng nhảy xuống, một tay che mặt. Đúng là nghiệp quật sớm, lần đầu buông thả ở chỗ làm việc liền lập tức bị bắt gặp. Xấu hổ để đâu cho hết.

Mà cái con người kia lại bình thản như không, trước khi cô chạy đi còn cố ý kéo lại chọc ghẹo, anh kéo tay cô hôn thêm một cái rồi mới chịu thả người.

Bạn thân đứng giữa văn phòng trố mắt: “Cái củ đậu, thì ra giám đốc và phó giám đốc mỗi ngày đi làm kiểu này đây hả?”

Kiên Định ung dung đứng dậy, anh ra bàn trà ngồi xuống pha nước: “Lát em đổi mật khẩu, lần sau anh không được tự ý vào phòng làm việc của em như thế nữa.”

Bạn thân rất muốn chửi thề, xong rất nhanh nuốt xuống, đá đá chân Kiên Định thăm dò: “Tự nhiên ân ái thế? Bị cái gì kích thích à?”

Nghĩ nghĩ một lát, bạn thân nhớ ra gì đó à một tiếng: “Hay ghen với em Yến rồi.”

“Kiều sẽ không như vậy.”

Bạn thân xì một tiếng: “Chưa tới lúc.”

“Anh có chuyện gì không?” Kiên Định hỏi.

Bạn thân lúc này mới nhớ ra chuyện chính, sáp lại gần: “Cuộc thi hoa hậu đá quý ấy…”

Kiên Định ngắt lời: “Em không đồng ý.”

Anh ngả người dựa vào lưng ghế, nhìn bạn thân sau xa: “Chỗ anh em em nhắc anh, tuổi trẻ chơi bời thế nào cũng được. Giờ anh có gia đình rồi, trước khi làm gì cũng phải nhớ đến cái Sâu, đừng vì một chút mới lạ mà đánh mất tự hào của con về bố.”

Bạn thân không vui: “Nói luyên thuyên gì thế, anh chỉ nhờ cậu đứng ra làm nhà tài trợ thôi chứ có gì đâu.”

Kiên Định không ngại bóc trần: “Cái cô hoa khôi đó đúng là có chút ngoại hình, nhưng nói năng ứng xử không có chút nào thể hiện được là người có học thức cả. Em còn nghi ngờ cô ta chạy điểm mới vào được đại học ấy.”

“Còn anh…” Kiên định híp mắt nhìn bạn thân: “Nếu chúng ta không phải là bạn, anh có ngoại tình với năm mười mười lăm cô em cũng mặc. Nhưng em nhắc để anh nhớ, lúc ban đầu anh cưới chị dâu có cảm giác thế nào? Lần đầu bế con Sâu anh khóc ra sao nhớ không?”

“Xác thịt mới lạ đến mấy thì lâu dần cũng sẽ hết. Còn con gái anh, anh có vì con anh lớn mà hết yêu nó không? Nếu bây giờ đổi lấy việc sau này mất vợ, con Sâu nó coi thường anh, gọi người khác là bố anh thấy sao?”

Kiên Định đứng lên, vỗ vỗ vai bạn thân: “Anh tưởng tượng đi, một ngày vợ anh bây giờ sẽ thành vợ người ta, con gái rượu của anh gọi người đàn ông khác là bố, xem cảm giác nó thế nào. Nếu anh chịu được thì em không có bất cứ ý kiến nào với anh về vụ người đẹp đá quý kia nữa.”

Bạn thân nghe xong một hồi thì ngu luôn, anh ta kinh ngạc hòi Kiên Định: “Cậu có phải đàn ông không thế? Tự nhiên lắm điều vậy?”

“Đàn ông hay không Hạ Kiều biết là được.” Kiên Định xoay lưng, từ trên cao nhìn xuống thành phố chật hẹp, giọng nói trở nên xa xôi: “Em xác nhận mới hôm qua thôi em có xao động khi gặp lại Hải Yến. Có điều em biết, đó chỉ là cơn gió thoảng qua trong tuổi trẻ của mình. Mà tất cả chúng ta đều có những giấc mơ thời thanh xuân, nó đẹp vì nó giang dở. Có điều chỉ đến thế mà thôi, nếu cho em quay lại để thay đổi kết cục với Hải Yến, chắc chắn em sẽ không chọn. Với em, Hạ Kiều của bây giờ mới là quan trọng nhất. Cũng chính vì thế hôm nay em thay đổi quyết định, không nhận Hải Yến vào công ty. Em không cho phép mình phạm sai lầm với Kiều, kể cả trong tư tưởng đi chăng nữa.”

Bạn thân rời khỏi công ty Kiên Định, vừa ngồi vào trong xe thì có hai tin nhắn gửi đến cùng lúc. Một cái có nội dung ‘em biết không nên nhưng nhớ anh quá thì phải làm sao?, một cái là vợ nhắn ‘con gái nhớ bố không chịu ăn cơm đâu’.

Anh ta chợt cười, xóa đi tin nhắn đầu tiên, tiện tay kéo số điện thoại đó vào thùng rác, sau đó bấm số gọi cho vợ: “Đâu đưa máy đây gặp gái yêu cái nào.”