Em, Anh Và Cô Ấy

Chương 22: Bọn họ 2




Chị kế của Kiều chỉ tay vào mặt em mắng: “Mẹ mày chẳng biết dạy con, đứa nào đứa nấy đều hỏng bét.”

Cường không có ý định xen vào giữa hai cô gái, lãnh đạm đứng xem Kiều sẽ phản ứng ra sao. Anh cho rằng em sẽ mất bình tĩnh, thậm chí đánh nhau, nhưng Kiều chỉ im lặng quay lưng đi.

Tưởng rằng mối quan hệ giữa Kiều và chị kế vẫn căng thẳng, không nghĩ tới mấy lần đến thăm em đều gặp chị kế của em.

Lúc trước khi bạn gái anh vào làm ở bệnh viện một thời gian có nói với Cường, giờ em đã hiểu cái gì gọi là “thế sự vô thường”. Cường nhéo mũi bạn gái vui đùa, nói cô ấy đừng để những việc gặp phải ở viện ảnh hưởng đến tâm trạng như thế chứ. Thật ra là anh cũng chẳng hiểu ý nghĩa câu nói ấy, xem ra lúc này đã hiểu được rồi.

Tất cả mọi người đều đã chấp nhận bệnh tình của Kiều, chuẩn bị sẵn tinh thần rằng chẳng bao lâu nữa em sẽ ra đi.

Có điều dượng và vợ cũ vẫn chẳng ngừng được cãi cọ.

Một lần Kiều nói với Cường mong muốn của mình, nhờ anh giúp đỡ.

Thật ra Cường có thể từ chối, suy cho cùng họ cũng chẳng thân thiết mấy.

Nhưng anh vẫn giúp em, còn ngồi nói chuyện làm công tác tư tưởng cho dượng và vợ cũ của dượng.

Lý giải cho hành động này của anh, bạn gái nói rằng: “Em ấy là chị của hai em anh, mối quan hệ như vậy đã là đủ rồi.”

Cường nghe ra, đồng ý với lý giải của bạn gái.

Sức khoẻ của Kiều lúc này đã không còn phù hợp cho việc di chuyển quá xa, thay vì đưa em trở lại hòn Gầm Ghì thì Cường để em đến Cô Tô, cũng là một hòn đảo xinh đẹp.

Sức khoẻ của Kiều vẫn thế, may sao tinh thần khá hơn. Vì khoảng cách di chuyển và suy nghĩ cho Kiều nên mọi người ít làm phiền em hơn.

Sau đó có một người đàn ông tìm đến. Từ đây Cường biết được đó là bạn trai cũ của Kiều, thì ra ngày gặp em ở sân bay là khi em đã muốn ra đi bởi chuyện tình yêu đổ vỡ.

Cường không có nhận xét gì về đúng hay sai trong câu chuyện của họ, suy cho cùng thì sự hi sinh và tình yêu của Kiều đều là tự nguyện, đâu ai bắt ép em. Trong con mắt của Cường người đàn ông kia chẳng hề có lỗi lầm gì.

Anh kể chuyện này với bạn gái, chẳng hiểu sao lại bị cô ấy giận một trận, còn mắng anh, mắng chung đám đàn ông là những kẻ tham lam phụ bạc.

Cường cảm thấy rất oan ức, nhưng vẫn phải xuống nước năn nỉ xin lỗi bạn gái dù chẳng hiểu vì sao cô ấy giận. Bố anh ngày còn sống đã nói rồi, dù đúng hay sai thì làm lành vẫn là trách nhiệm của đàn ông.

Chắc thấy anh chậm hiểu quá nên bạn gái thương hại mà giải thích: “Không yêu thì ban đầu đừng đón nhận em ấy. Anh ta biết em ấy yêu mình nhưng không từ chối, còn để em ấy ở bên cạnh bao nhiêu năm, gieo cho em ấy hi vọng, bào mòn thanh xuân của em ấy. Các anh là đàn ông có đến bốn năm mươi tuổi nếu biết chăm sóc bản thân mình thì vẫn phong độ ngời ngời, thử hỏi chị em chúng em đến tuổi đấy thì thế nào? Lúc ấy đàn ông mấy người có thể yêu một cô gái trẻ không sao, nhưng thử hỏi phụ nữ tuổi đó yêu trai trẻ sẽ bị nói thành cái gì? Có ai quan tâm đấy là tình yêu thật sự hay đều mặc định là lợi dụng bao nuôi hay không?”

Thôi, đến đây từ giờ Cường khẳng định sẽ không bao giờ dám bàn luận chuyện tình yêu của người khác với bạn gái nữa. Anh chỉ cần yêu thương trân trọng cô gái của mình là được rồi, kệ người ta đi.

Có điều gã kia đáng thương thật, đến yêu ai còn chẳng biết.