Chương 99 Thiên Kim Thật Bị Pháo Hôi (13)
Editor:KL
Ngay khi biết được dự định của Tần phu nhân,lòng Tần Thiên Thiên tràn đầy sợ hãi, hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới khá.Mây đen nơi chân trời càng lúc càng dày, càng lúc càng thấp, tựa như đã bao trọn cả khoảng trời, mặt đất cấp tốc sa vào một mảnh không khí u ám âm trầm, gió càng thổi càng lớn, càng thổi càng mãnh liệt làm nhánh cây đều bị thổi đến rung động kịch liệt, cành lá vang sào sạt.
Rất nhanh, một tiếng ầm vang trên bầu trời, hạt mưa lớn chừng hạt đậu liền thưa thớt rơi xuống, càng rơi xuống càng nhanh, càng rơi xuống càng dày.
Cưỡi bạch mã giữa đường lớn trong khu rừng, Vệ Cảnh chỉ cảm thấy giọi mưa hung hăng rơi xuống kia làm gương mặt của hắn đau nhức, nước mưa dày đặc thậm chí làm mắt hắn đều có chút không mở ra được. Bất quá thiếu niên lúc này bởi vì lòng tràn đầy cháy bỏng cùng mê mang, đã hoàn toàn không để ý tới những thứ này.
Hắn chỉ muốn cưỡi ngựa mau mau, lại nhanh hơn nữa, bởi vì hắn thực sự là có chút không dám tưởng tượng Đường Ninh vì hắn mà một thân một mình đi tới Bạch Vân quán cầu đao ròng rã bảy ngày ,cho dù gặp phải việc bị làm khó làm dễ nhưng nàng tại sao vẫn luôn ngốc như vậy, vì cái gì?
Hắn không phải đã nói rõ tất cả cùng với nàng rồi hay sao? Người hắn muốn cưới là Thiên Thiên, cho tới bây giờ đều chỉ có một mình Thiên Thiên, hắn chỉ có áy náy với nàng, hắn căn bản sẽ không cưới nàng, cũng sẽ không. . . Thích nàng, cho nên vì cái gì còn ngốc như vậy, một thanh đao mà thôi,sinh thần hắn mà thôi, nàng cần hao tâm tổn trí phí sức như vậy làm gì?
Còn có. . .
Thích hắn đến vậy sao?
Huống chi hiện tại thời tiết còn ác liệt thế này, nếu như lúc Đường Ninh phát hiện thời tiết không thích hợp ngay lập tức liền lựa chọn trốn ở Bạch Vân quán tránh mưa thì còn khá tốt, nhưng nếu nàng sớm rời đi, sợ là hiện tại còn một mình cô đơn đi trong mưa. . .
Biết rất rõ ràng lúc trước Đường Ninh một thân một mình đi tới kinh thành, gió táp mưa sa thế này chắc là thường xuyên gặp phải,chắc chắn sẽ có biện pháp ứng đối.
Thế nhưng không biết tại sao Vệ Cảnh vẫn lo lắng, vẫn sợ hãi.
Thế là dưới sự thúc giục của bồn chồn lo sợ, Vệ Cảnh mới đem roi ngựa vung càng lúc càng nhanh, cả người như tên rời cung, nhanh chóng xuyên qua màn mưa dày đặc.
Khó khăn đến chân núi Bạch Vân sơn, cả người Vệ Cảnh đã sớm bị dầm mưa đến ướt sũng.
Bạch Vân quán không thể hương hỏa cường thịnh như Tê Hà tự, cho nên đúng là đường lên núi cũng không từng hảo hảo tu tập qua, ngựa là tuyệt đối không thể đi lên.
Vì thế, Vệ Cảnh trực tiếp từ trên ngựa nhảy xuống, đưa tay lau,chùi đi mặt mũi tràn đầy nước mưa, nhấc chân liền thẳng đến Bạch Vân quán ở đỉnh núi mà đi.
Ai có thể nghĩ, hắn vừa mới đi hai bước không bao xa liền thấy được trên đường núi một thân ảnh màu xanh nhạt cầm ô giấy dầu từ xa đi đến gần, cẩn thận từng li từng tí đi tới.
Mưa làm đường núi thực sự quá trơn,vừa nhấc mắt,Vệ Cảnh liền phát hiện thân ảnh kia bởi vì dưới chân trơn trượt mà lảo đảo nhiều lần.
Mặc dù cũng không có nhìn thấy bộ dáng của người dưới ô ,nhưng trong lòng Vệ Cảnh có một thanh âm nói cho hắn biết, người này chính là Đường Ninh, khẳng định là Đường Ninh, sẽ không là người khác.
Ôm xúc động như vậy, hắn cơ hồ không hề nghĩ ngợi nín thở liền thẳng hướng phía ô giấy dầu mà chạy đi.
Nhưng có thể tiếng mưa rơi che lại tiếng chạy của hắn, cũng có thể là người dưới ô bởi vì đường núi gập ghềnh trơn trượt, cơ hồ đã đem tâm tư đều bỏ vào dưới chân.
Đợi Vệ Cảnh đã chạy đến khoảng cách nàng chỉ có xa hai ba mét người dưới ô nhân vẫn như cũ không có phát giác được hắn đến.
Thẳng đến Vệ Cảnh mang theo thở dốc hô hoán ở bên tai của nàng vang lên,tay chủ nhân ô giấy dầu khẽ run lên, ô cũng đi theo run lên.
Sau đó, trong mưa to mưa lớn người dưới ô bỗng dưng ngẩng đầu một cái, hướng về phía Vệ Cảnh lộ ra mặt của nàng.
Không phải Đường Ninh trong miệng Xuân Miên nói đến Bạch Vân quán cầu đao lại có thể là ai đây?
Bất quá lúc này cả người Đường Ninh lại chật vật.
Búi tóc được chải chỉnh tề sớm đã lộn xộn không chịu nổi, thậm chí cây trâm cũng xiêu xiêu vẹo vẹo cắm ở trong tóc nàng , toàn bộ thân thể nàng, bao gồm non nửa khuôn mặt đều dính đầy bùn nhão, rõ ràng che ô, trên người lại vẫn bẩn thỉu nước bùn chảy xuống ,không cần nghĩ cũng không biết, vừa nãy trên đường núi khẳng định là ngã một phát, bàn tay cầm ô cũng không biết là ấn vào trên thứ gì,đầu ngón út thấm máu, ngay cả chân phải hình như cũng chỉ là hư hư đứng trên mặt đất, căn bản không dám dùng sức quá nhiều .
Nhưng dù cho như thế, trong ngực của nàng như cũ ôm thật chặt một bao vải cũ dài hơn ba thước.
Lúc này Đường Ninh không thể tin trống rỗng nhìn Vệ Cảnh xuất hiện ở trước mặt nàng, thậm chí hoài nghi mình có phải vừa mới té ngã ngất đầu hay không, nếu không thế nào lại xuất hiện ảo giác chứ.
Nàng vô thức liều mạng chớp mắt, cũng mặc kệ nàng chớp thế nào, Vệ Cảnh vẫn như cũ đứng ở trước mặt của nàng, không có biến mất không nói,còn lại mở miệng gọi nàng một tiếng.
Chính là lúc này Đường Ninh mối phát hiện căn bản cũng không phải là ảo giác của nàng, Cảnh ca ca thật xuất hiện,đứng ở trước mặt của nàng.
Đường Ninh còn không kịp cao hứng, phát hiện toàn thân trên dưới Vệ Cảnh ẩm ướt tựa như là vừa vặn từ trong nước vớt lên đến, nàng lập tức phát ra một tiếng gọi nho nhỏ thấp giọng, liền liên tục không ngừng muốn đem ô giấy dầu trong tay tất cả đều giơ lên trên đỉnh đầu Vệ Cảnh.
Có thể lòng tràn đầy cấp bách cùng lo lắng làm nàng vậy mà quên vừa nãy ở trên đường núi ngã sấp xuống, ngoài ý muốn trật chân phải, mới dùng sức, một cỗ khó nhịn đau đớn liền lập tức từ mắt cá chân phải của nàng chỗ đánh tới, kịch liệt đau nhức khiến cho cả người nàng trọng tâm bất ổn, một chút liền hướng Vệ Cảnh đứng trước mặt nàng xa hai mét đi tới.
Đã sớm thấy tình thế không ổn Vệ Cảnh vội vàng bước xa, liền vững vàng tiếp Đường Ninh vào trong ngực của mình.
Hắn còn chưa kịp hỏi thăm về tình huống của nàng, chất vấn dữ dằn của thiếu nữ liền như châu pháo bắn ra.
"Cảnh ca ca,huynh sao lại thế này? Bên ngoài mưa lớn như vậy,đang êm đẹp huynh đi ra ngoài làm cái gì, đến Bạch Vân quán làm cái gì? Coi như đi ra ngoài,tại sao ô cũng không mang theo một cái, không bung ô vậy thì thôi đi, trời mưa huynh cũng không biết tránh đi sao? Nhất định phải đần độn đem chính mình bị xối đến ẩm ướt như vậy sao? Bây giờ đã vào thu, một cơn mưa thu một hồi lạnh, những ngày này trong Tử Kinh cũng không biết bao người bị lây nhiễm gió rét, huynh nếu như bị dầm mưa mà ngã bệnh thì làm sao bây giờ? Phong hàn cũng không phải bệnh nhẹ, huynh có biết không. . ."
Lời còn lại còn chưa nói xong,cả người nàng liền đã bị Vệ Cảnh ôm chặt trong ngực.
Cỗ hương gỗ nhàn nhạt trên người thiếu niên cũng một chút liền tiến vào mũi Đường Ninh.
Hoàn toàn không thể dự liệu được động tác này của đối phương, Đường Ninh núp ở trong lồng ngực hơi lạnh của hắn, cứ như vậy trừng lớn hai mắt, môi động đến mấy lần đều không thể nói ra một chữ.
Mưa rất lớn, gió cũng rất mạnh, bởi vì một cái ôm này mà ô giấy dầu nho nhỏ phảng phất như một chút liền ngăn cản tất cả mưa gió hỗn loạn ở bên ngoài ô.
Hai người cứ ôm như vậy, trừ tiếng tim đập của đối phương, dường như thanh âm khác lúc này đều đã hoàn toàn nghe không được.
Bịch.
Bịch.
Bịch.
Một chút lại một chút.
Cũng không biết qua bao lâu, Vệ Cảnh mới rốt cục chậm rãi buông lỏng ra tay hắn ôm Đường Ninh, ánh mắt mềm mại nhìn về phía trên mặt, trên người vẫn dính một chút bùn của Đường Ninh.
"Đường quá trơn nên té ngã đúng không?"
Vừa nghe hỏi như vậy, Đường Ninh lúc này mới bỗng nhiên lấy lại tinh thần, vừa nãy bởi vì không cẩn thận ngã một phát trên đường núi, lúc này bộ dáng tuyệt đối đẹp mắt,không chỉ có không dễ nhìn, chỉ sợ còn lại xấu lại bẩn.
Sau khi quái khiếu, Đường Ninh lập tức dùng tay áo che khuất gương mặt của nàng, "Không nên nhìn, không nên nhìn, Cảnh ca ca, huynh không nên nhìn, ta hiện tại chắc chắn khó coi ghê gớm, huynh không nên nhìn ta. . ."
"Không khó coi."
"Sao lại không khó coi? Nào là nước nào là bùn, tóc loạn, hoá trang cũng tốn, chắc chắn khó coi vô cùng. . ."
Nói nói, lúc nãy ngã sấp xuống dù đau cũng không khóc,hốc mắt Đường Ninh lúc này vậy mà bắt đầu đỏ lên,mắt cứ như vậy nhẹ nhàng chớp hai giọt nhiệt lệ từ gương mặt có chút vết bẩn của nàng rơi xuống.
Thấy nàng khóc, Vệ Cảnh lúc này mới có chút gấp sau đó không chút nghĩ ngợi đưa ống tay áo ướt đẫm của mình, một tay khác đỡ lấy cằm của Đường Ninh, liền bắt đầu tỉ mỉ lau vết bẩn trên mặt cho nàng.
Lại một lần nữa không có dự liệu được hành động của Vệ Cảnh, Đường Ninh thậm chí cũng không để ý tới việc khíc nữa, cứ như vậy ngây ngốc nhìn Vệ Cảnh biểu lộ nghiêm túc lau vết bùn trên mặt cho nàng từng chút từng chút, như lau thứ bảo bối vô cùng trân quý, động tác vuốt nhẹ, ánh mắt lưu luyến.
Thẳng đến lau đi vết bẩn cuối trên cằm của nàng, Vệ Cảnh lúc này mới chậm rãi thu tay về, "Được rồi, đều lau sạch sẽ, hiện tại không khó coi, đừng khóc, có được không?"
Nghe thấy thiếu niên ôn nhu hỏi thăm, Đường Ninh vẫn có chút chưa tỉnh hồn lại, vẫn như cũ ngây người nhìn hắn.
Đến khi thấy trên mặt Vệ Cảnh lặng lẽ bò lên trên một điểm đỏ ửng,gương mặt Đường Ninh cũng không tự chủ đỏ lên một mảng lớn.
"Ừm. . . Ừm."
Nàng đáp nhẹ, bởi vì nhịp tim bỗng tăng tốc,tay nàng đặt trên ngực bất giác nhiều dùng chút khí lực, ai ngờ lại một chút liền sờ đến một khối vật cứng.
Lúc này mới phát hiện chính mình thế mà quên cái này, Đường Ninh vội vàng hướng về phía Vệ Cảnh ngẩng đầu lên, mắt tinh tinh phát sáng nhìn hắn.
Sau đó liền ô cũng không đoái hoài , trực tiếp nhét vào trong tay Vệ Cảnh , liền bắt đầu lấy ra bao vải cũ lúc nãy nàng luôn luôn ôm trong ngực, từng tầng từng tầng đem vải cũ mở ra, cuối cùng hiện ra một thanh cổ phác đại khí trường đao ở trước mặt Vệ Cảnh trước mặt.
Mặc cho trước đó thấy được Đường Ninh một mặt kích động mừng rỡ thì đã cũng có chút đoán được cái vải cũ bao quanh này là cái gì,nhưng đợi đến Vệ Cảnh thấy Giang Ly kiếm ở trước mặt của hắn , hô hấp của hắn vẫn như cũ khống chế không nổi loạn lên.
Hắn nhìn Đường Ninh ở ngay trước mặt hắn rút ra thân đao ngân bạch , lại bang một tiếng đem nó cắm trở về, hai chữ"Giang Ly" lộ ra ở trước mắt hắn.
"Cảnh ca ca, Giang Ly kiếm không thể giả được, tặng cho huynh, chúc huynh sinh thần vui vẻ!"
Đường Ninh một tay lấy đao trong tay nhét vào trong ngực Vệ Cảnh , cười đến một mặt xán lạn nói như vậy.
Rõ ràng nàng lúc này trên mặt liền một điểm son phấn cũng không có, tóc còn rối bời, thậm chí trên quần áo còn dính không ít bùn, nhưng lúc này Vệ Cảnh lại cảm thấy nàng thế này đẹp mắt cực kỳ, thật đẹp mắt cực kỳ.
Dường như đẹp mắt này đã tiến vào trong lòng của hắn.
Đẹp mắt đến hắn cũng không biết làm thế nào mới tốt.
Hốc mắt Vệ Cảnh hơi có chút phát nhiệt, ngay cả yết hầu cũng giống là bị thứ gì nhét vào ngăn chặn.
Cho nên, cứ như vậy, thích hắn sao?
Rõ ràng hắn đã nói với nàng lời xin lỗi mà còn thích hắn như vậy sao?
Rõ ràng hắn chỉ là một lần lại một lần lợi dụng nàng,để nàng hỗ trợ,nhưng nànv vẫn thích hắn sao?
Rõ ràng ngay từ đầu biết được vị hôn thê của mình đổi thành Đường Ninh, hắn thậm chí. . . Thậm chí ở trong lòng oán hận qua sự xuất hiện của nàng,như thế mà nàng còn nguyện ý thích hắn sao?
Thậm chí, thậm chí khi biết hắn thích Giang Ly kiếm, liền nguyện ý một lần lại một lần vấp phải trắc trở đến Bạch Vân quán, cuối cùng còn đem chính mình làm thành bộ dáng thế này, tại sao ngốc như vậy chứ? Hả?
Đường Ninh, tại sao muội lại ngốc như vậy?
Một lần lại một lần bị hắn tính toán, bị hắn lợi dụng, bị hắn dùng làm cầu nói để hòa hảo cùng Thiên Thiên,nhưng nàng cũng vẫn như cũ nguyện ý vì hắn cố gắng trả giá.
Từ nhỏ đến lớn chỉ bị Tần Thiên Thiên ảnh hưởng, một lần lại một lần kính dâng lòng mình, Vệ Cảnh bình sinh lần thứ nhất tiếp xúc đến cảm tình chân thành tha thiết nóng rực thế này, trong lúc nhất thời, thậm chí đều có chút không biết thế nào mới tốt nữa.
Hắn lúc này thậm chí. . . Thậm chí thật muốn cứ như vậy cùng Đường Ninh hảo hảo cùng một chỗ, thành thân sinh con, tính tình Đường Ninh ôn hòa như vậy nhất định có thể làm mẫu thân tốt, bất quá sinh con vất vả như vậy, bọn họ không nên sinh quá nhiều, hai là đủ rồi, tốt nhất là một trai một gái, tốt nhất là lớn lên giống nàng, cười một tiếng mắt đều sẽ loan thành vầng trăng khuyết làm người ta nhìn đều sẽ cùng cười lên. . .
Như thế tốt bao nhiêu.
Thế nhưng. . .
Hắn không thể.
Hắn không thể có lỗi với Thiên Thiên. . .
Hắn đã đồng ý với nàng ấy.
Vệ Cảnh nhẹ rủ xuống mắt, trầm mặc hồi lâu, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Đường Ninh trước mặt bởi vì hắn thời gian dài không nói gì, đã bắt đầu có chút thấp thỏm .
"Cảnh ca ca,huynh sao thế? Có phải đao không tốt, huynh không thích hay không?"
"Không có gì, đao rất tốt, ta rất thích, thật, rất thích. . ."
"Thích thì tốt rồi, ta còn tưởng rằng huynh không thích đó!"