Qua bài kiểm tra thể lực, kết quả thể hiện ra thật không khiến cho Hoàng Mộc thất vọng. Người dân trong thời gian gần đây sinh hoạt điều độ, lao động hăng say, tập luyện chăm chỉ, ăn uống đầy đủ, cộng với sử dụng cây xuyên thiết thường xuyên làm cho thể lực gia tăng mạnh. Nhiều người vượt qua được bài kiểm tra, tuy nhiên ở lần thử nghiệm đầu tiên chỉ chọn ra mười người có thời gian hoàn thành sớm nhất, 6 người trong số đó là thành viên của nhóm Xung Kích.
Mười người được chọn nghỉ ngơi một hôm, điều chỉnh trạng thái cơ thể cho tốt, đồng thời tập luyện sử dụng năng lực chữa trị của ông Hoàng Xuân. Chiều hôm sau mọi thứ đã sẵn sàng, Hoàng Mộc quyết định sẽ thực hiện thử nghiệm, đề phòng phát sinh trường hợp hy hữu như của Lôi Viêm, hắn huy động Củ Hào cùng Độn Thiên Giáp bảo hộ khu vực quanh thôn.
Nắng xuân lung linh, khí xuân mát mẻ, nếu lúc này có thể quan sát toàn bộ trái đất sẽ thấy, ở đâu cũng diễn ra cảnh hung thú giao tranh, khi là săn mồi, khi là tranh dành vị trí đầu đàn, khi là mùa giao phối, khi là tranh chấp lãnh thổ.
Nếu không có linh khí tràn ngập khiến thực vật phát triển mạnh mẽ vậy trái đất cũng không thể chứa nổi chúng. Qua hai trăm năm hấp thu linh khí thực vật giờ khoác lên mình vẻ xanh mướt, đẹp đẽ không còn những cảnh nhếch nhác như xưa. Giữa tràng chiến liên miên bất tận đó, có một khu vực im ắng lạ thường, đó chính là vùng bán kính 2km quanh thôn Trường Cửu, nhờ Độn Thiên Giáp và Củ Hào tọa trấn khiến một khoảng không gian rừng núi an bình chốc lát.
Trong hang Khoai Môn nhiều người đang tụ tập thành hình tròn bán kính 30m, ở giữa chính là Minh Nguyệt, ông Hoàng Xuân, ông Nguyễn Hoa, Hoàng Mộc cùng Nguyễn Sơn thành viên của nhóm xung kích. Cơ thể Nguyễn Sơn đang cởi trần nằm trên giường, trước mặt hắn là một con robot đã được găm sẵn các chai thuốc với nhiều màu khác nhau.
Minh Nguyệt ngồi xếp bằng hai mắt nhắm lại, tâm trí tập trung đi vào định, một lúc sau cô bé mở mắt.
-Mọi việc đã ổn chúng ta bắt đầu thôi.
Ồng Hoàng Xuân nghe vậy, biết Minh Nguyệt đã khống chế được tư tưởng của nhện quỷ liền phát lệnh cho robot tiến hành phẫu thuật. Ông sở hữu hai con robot nhưng để thực hiện phẫu thuật vẫn lựa chọn con ban đầu, bởi trong bộ nhớ của nó đã có tư liệu từ những lần thực hiện trước, thông qua trí tuệ nhân tạo xử lý thao tác sẽ suôn sẻ hơn.
Robot tiến hành mổ xẻ thoăn thoắt khiến ông Nguyễn Hoa ở bên chăm chú quam sát, ông vốn là thầy thuốc đông y chưa bao giờ tiếp xúc với cách chữa trị này. Hoàng Mộc đã đưa các tài liệu y học tiên tiến cho ông xem nhưng trăm nghe không bằng một thấy, vẫn là tận mắt nhìn nhận mới thấu rõ vấn đề.
Bà con trong thôn đang theo dõi, không có ai dám gây ra tiếng động vì sợ ảnh hưởng đến cuộc phẫu thuật, trên gương mặt của mỗi người toát lên vẻ hi vọng, chờ mong. Nếu Nguyễn Sơn thành công đại biểu cho việc mọi người cũng sẽ thành công, loại bỏ được nhện quỷ chính là bước đầu tiên trong tiến trình dành lại tự do cho nhân loại.
Bên ngoài thôn Lôi Viêm đang lơ lửng canh gác trên không, ánh mắt dõi quanh một vòng, khung cảnh hoàn toàn bình yên, đến cả cây rừng cũng chẳng buồn lay.
Bỗng một cơn đau tim ập đến, hắn liền tức tốc đáp xuống mặt đất, cơn đau tim quằn quại khiến Lôi Viêm phải quỵ xuống dưới đất, một tay xoa lấy ngực, một tay chống trên mặt đất, thở hổn hển, sắc mặt tím tái.
Ngọc Lan cách đó không xa thấy vậy liền chạy đến, cuống quít hỏi:
-Viêm sao thế? Cậu đau ngực sao?
Cô bé vừa hỏi vừa vuốt liên tục trên lưng Lôi Viêm, bản thân Ngọc Lan chẳng có kiến thức y học gì, chỉ làm theo bản năng.
Không thấy Lôi Viêm trả lời cũng không thấy tình hình khả quan hơn, Ngọc Lan liền nhanh chóng chạy vào thôn tìm người trợ giúp. Nói đến trình độ y học thì trong thôn chỉ có ba người là có thành tựu nhất chính là ông Nguyễn Hoa, ông Hoàng Xuân và Hoàng Mộc. Ông Hoàng Xuân đang bận phụ giúp Nguyễn Sơn phẫu thuật, Hoàng Mộc ở bên đề phòng các tình huống bất trắc, chỉ có thể nhờ ông Nguyễn Hoa giúp đỡ.
Nghĩ vậy Ngọc Lan bay vào thôn, lướ qua trên đầu đám đông đến bên cạnh ông Nguyễn Hoa, ra hiệu cho ông đi theo mình. Ông Nguyễn hoa hiểu ý liền đi theo Ngọc Lan, đám đông nhường đường cho hai ông cháu.
Hoàng Mộc thấy vậy đoán biết là xảy ra biến cố gì đó nhưng tình hình Nguyễn Sơn đang ở trong giai đoạn quyết định không thể rời mắt nên hắn đành tạm gác thắc mắc lại.
Ngọc Lan và ông Nguyễn Hoa nhanh chóng đi đến chỗ Lôi Viêm, không chần chừ lâu vừa đến liền xem xét các triệu chứng, cầm tay bắt mạch.
Một lúc sau ông thả tay ra, Ngọc Lan thấy vậy liền hỏi:
-Lôi Viêm bị sao vậy ông?
-Tình huống này ta gặp lần đầu, vừa giống với lao lực quá mức lại giống như kinh mạch bị bế tắc nhưng xem xét kỹ lại không phải.
-Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao.
-Cháu mau vào lấy hộp kim châm ở trong phòng ông ra đây, cần phải châm cứu đả thông kinh mạch cho Lôi Viêm.
Ngọc Lan nghe xong liền bay thẳng đến phòng của ông Nguyễn Hoa, căn phòng khá đơn giản, chẳng khó khăn gì liền tìm được một chiếc rương nhỏ ở trong phòng. Ngọc Lan mở rương thấy bên trong có nhiều kim châm cùng những vật dụng khác vội cầm hết bay đi.
Ông Nguyễn Hoa nhận đồ nghề rồi cùng với Ngọc Lan đặt Lôi Viêm ngồi dựa vào gốc cây.
-Lôi Viêm, cháu hít thở sâu, đều đặn ta sẽ châm cứu cho cháu
Lôi Viêm dù đau quằn quại nhưng hắn có nghị lực sống phi thường, liền áp chế cơn đau, tâm tư thả lỏng, hít thở sâu đều đặn theo lời ông Nguyễn Hoa.
-Cháu ổn rồi nhờ ông cứu chữa giúp ạ
-Được.
Ông Nguyễn Hoa bắt đầu hạ kim châm, thủ pháp so với Hoàng Mộc không nhanh nhẹn bằng nhưng ngược lại mang theo vẻ trầm ổn như nước chảy mây trôi. Kim châm hạ vào các huyệt vị trên cơ thể, những nơi mà ông Nguyễn Hoa cho rằng khí huyết đang tắc nghẽn.
Mười phút qua đi, kim châm cuối cùng hạ xuống, cơn đau tim của Lôi Viêm biến mất, nét mặt không còn tím tái mà thay vào đó là vẻ nhợt nhạt, một cơn suy yếu ập đến khiến hắn dù không còn đau nhức nhưng cơ thể rất uể oải.
Tiếng reo hò từ trong thôn cất lên, robot phẫu thuật rất nhanh chỉ mấy chục phút đã hoàn thành, cuộc phẫu thuật thành công tốt đẹp Nguyễn Sơn đã loại bỏ được nhện quỷ ra khỏi cơ thể. Bà con thấy vậy òa lên vui sướng, nhện quỷ như cái gai trong mắt, bình thường nó ngủ yên nhưng đặc tính của nó là cắn nuốt huyết dịch của cơ thể nhân loại, thỉnh thoảng khiến cho mọi người cảm thấy đau tim, mệt mỏi.
Hoàng Mộc thoáng hiện lên vẻ vui mừng, nhưng hắn cảm thấy có điều thắc mắc tại sao Ngọc Lan lại dẫn ông Nguyễn Hoa đi chứ, ngoài hang động chỉ có Độn Thiên Giáp, Củ Hào cùng Lôi Viêm, Ngọc Lan, Đổng Kiếm
-Chẳng nhẽ Lôi Viêm và Đổng Kiếm xảy ra chuyện gì?
Nghĩ vậy hắn liền bay ra ngoài, ánh mắt dõi xa liền thấy bốn người đang tu tập, trong đó Lôi Viêm có vẻ không ổn.
Hoàng Mộc bay đến gần rồi cất tiếng hỏi:
-Lôi Viêm bị sao vậy?
Đổng Kiếm trả lời:
-Mình cũng không biết, khi nãy mình canh gác đằng kia, vừa quay trở lại thì đã thấy Lôi Viêm thế này rồi.
Ông Nguyễn Hoa lên tiếng:
-Lôi Viêm bị suy nhược cơ thể nghiêm trọng, chưa tìm ra nguyên nhân, hiện tại đã qua cơn nguy hiểm nhưng sức khỏe đang rất yếu.
Hoàng Mộc kinh ngạc, Lôi Viêm đã đạt đến cảnh giới linh dịch, sao có thể nói yếu là yếu chứ.
Lôi Viêm sắc mặt nhợt nhạt, hắn thấy mọi người lo lắng thì mỉm cười cất tiếng nói thều thào:
-Mình không sao, chắc là mấy hôm nay tập luyện và chiến đấu quá độ làm cho cơ thẻ suy nhược thôi, nghỉ ngơi mấy hôm là khỏi.
Hoàng Mộc đi tới cầm tay bắt mạch kiểm tra cơ thể đồng bạn một lượt, quả đúng như ông Nguyễn Hoa kết luận, cơ thể Lôi Viêm đang rất suy nhược, mạch đập yếu ớt, bộ dáng mệt mỏi đâu còn uy phong như mọi ngày.
Hắn quay sang nói với ông Nguyễn Hoa
- Dược Viện trong thời gian gần đây nghiên cứu được Hồi Huyết hoàn rất có tác dụng trong việc hồi sức, thầy xem có phù hợp với trường hợp của Lôi Viêm không?
-Chắc là phù hợp, Hồi Huyết hoàn là dựa theo đơn thuốc trước đây, chỉ là trong thành phần có thêm một số loài linh thảo: Bố chính sâm, địa hoàng, danh danh, có vài người đã thử nghiệm qua, tác dụng rất tích cực.
-Vậy tốt quá rồi, chút nữa phiền thầy cho Lôi Viêm phục dụng Hồi Huyết hoàn
-Ta cũng đang có ý định đó đây, nếu cho Dược viện thêm thời gian hẳn sẽ còn nghiên cứu ra nhiều loại đan dược nữa.
Mọi người tán ngẫu một chút rồi bế Lôi Viêm về trong thôn, bà con thấy vậy đến thăm nhưng bị Hoàng Mộc gạt bỏ lấy lí do là để cho Lôi Viêm tĩnh dưỡng.
Mấy ngày sau, cả mười trường hợp thử nghiệm đầu tiên đều đã thành công, bà con bây giờ đang rất háo hức chờ tới lượt mình. Có điều Hoàng Mộc vẫn duy trì quy định cũ đó là phải vượt qua bài kiểm tra thể lực mới có thể tiến hành phẫu thuật.
Vì thế ai cũng chăm chỉ tập luyện thể lực, nhiều thanh xà, quả tạ tự chế từ đá núi nhanh chóng hình thành, mọi người nếu không phải ra ngoài săn bắn, thu thập tài nguyên thì sẽ ở trong thôn tập thể lực.
Không những thế, nhờ được trưởng thôn Hoàng Mộc truyền cảm hứng nhiều người buổi tối hăng say tập luyện thần thức pháp yếu đến tận đêm khuy mới đi ngủ. Nhìn khung cảnh bà con, bạn bè quây quần bên đống lửa cùng ngồi xếp bằng tập luyện thật ấm áp.
Sáng hôm nay Hoàng Mộc mở mắt từ trạng thái nhập định, hắn không đi ra ngoài thôn chạy nhảy mà đi đến gian phòng của Lôi Viêm.
Lôi Viêm cũng đã dậy, bộ dáng hôm nay nom qua đã bình phục
-Viêm cậu khỏe hẳn chưa?
-Nhờ có hồi huyết hoàn mình khỏe lại rồi nhưng có cảm giác thiếu hụt gì đó
Hoàng Mộc đi đến bắt mạch kiểm tra tình trạng sức khỏe của Lôi Viêm, hắn nhắm mắt cảm nhận một hồi lâu sau mới mở mắt:
-Thế linh khí nơi đan điền thì thế nào, vẫn ổn chứ?
Mấy hôm nay Lôi Viêm khí huyết nhộn nhạo, không thể vận khởi thần thức pháp yếu cũng không thể tập luyện nên đành nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đợi đến khi cơ thể bình ổn mới tập luyện trở lại. Nghe Hoàng Mộc nói vậy hắn liền thử dụng công xem sao.
Theo nhịp hít thở linh khí đi vào, kinh mạch không hề bế tắc như hôm qua, mà đã thông suốt, linh khí thuận lợi đi theo lộ tuyến thần thức pháp yếu rồi về tụ tập ở đan điền. Tuy nhiên nơi đan điền của hắn hôm nay có hiện tượng lạ.
Lôi Viêm cảm nhận hồi lâu rồi mở mắt nói với Hoàng Mộc:
-Không ổn, linh khí của mình ở đan điền không còn dạng lỏng như trước mà trở thành một đám sương mù.
Như bất giác nhận ra điều gì Lôi Viêm liền điều động lôi điện và hỏa cầu, từ cường độ chúng tỏa ra hắn cảm thấy
-Lực lượng lôi điện đã suy yếu đi rất nhiều, hỏa cầu thì vẫn duy trì nhiệt lượng cũ 10000 độ C, không biết sức khỏe cơ thể thì thế nào nhỉ
Mang theo nghi hoặc cả hai đi ra khỏi thôn thử nhấc tảng đá nặng 10 tấn mọi khi.
Lôi Viêm vận hết sức mạnh, mồ hôi nhễ nhãi mớ nhấc nổi tảng đá chứ không hề dễ dàng nhấc bổng như các ngày trước đây.
Hắn dùng kiếm gọt các khối đá khác nhỏ hơn để kiểm tra sức mạnh của bản thân, sau một hồi loay hoay thử nghiệm đi đến kết luận giờ đây một tay hắn chỉ có thể nhấc được vật nặng 3 tấn, ít hơn rất nhiều so với trạng thái đỉnh phong.
Kết quả khiến Lôi Viêm rất thất vọng, Hoàng Mộc hiểu được tâm trạng của đồng bạn, cả hai thảo luận nửa ngày trời đi đến thống nhất các ý kiến:
Lôi Viêm không còn là võ giả linh dịch cảnh nữa, cảnh giới của hắn đã bị rớt xuống một bậc. Xảy ra tình trạng này chỉ có một giả thuyết phù hợp đó là cảnh giới linh dịch trước đây chỉ là giả cảnh, do Lôi Viêm hấp thu quá nhiều lôi lực tạo thành, nay lôi lực suy yếu khiến cảnh giới trở lại trạng thái vốn có của nó. Dù vậy sức mạnh của hắn vẫn được gia tăng một phần so với trước kia.
Lôi Viêm cảm thán:
-Tất cả điều này là do đầm lầy gây ra, chắc phải quay lại đó một chuyến xem sự tình thế nào