Nhóm 3 người Hoàng Mộc, Đổng Kiếm, Ngọc Lan đã tìm kiếm 3 ngày trong rừng nhưng chưa tìm thấy dấu vết của hổ. Vốn ông Hoàng Xuân, Minh Nguyệt sẽ cùng đi với 3 người, nhưng Hoàng Mộc, Đổng Kiếm và Ngọc Lan hội ý riêng, quyết định để ông Hoàng Xuân ở lại thôn do ông đã già, Minh Nguyệt chưa có năng lực đặc biệt, tham gia hành trình là quá nguy hiểm. Nghĩ là làm 4 giờ sáng hôm sau 3 đứa trẻ lẻn ra khỏi thôn, chúng nói với ông Thắng canh cửa thôn là đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng.
Thức ăn mang theo đã hết, Hoàng Mộc nhìn xung quanh, cậu nhìn thấy một cây dừa cao chót vót, trên cây có khoảng mười quả dừa. Ý niệm chợt động, một dải lụa màu xanh xuất hiện trôi nổi trước mặt rồi bay lên đỉnh của cây dừa, quấn quanh 10 quả dừa, mạnh mẽ kéo xuống.
Mười quả dừa bị bứt ra khỏi cây, dải lụa xanh mang theo quả dừa nhẹ nhàng bay đến chỗ Hoàng Mộc.
Đổng Kiếm đi đến con suối gần đó, vốc tay uống một ngụm, mắt quan sát con suối. Không một tiếng động con dao nhỏ mang bên hông tuối khỏi vỏ bay lở lửng, lấy quỹ đạo thẳng tắp lao đến giữa con suối.
Như chim bói cá, con dao lao nhanh xuống nước rồi bay lên mặt nước, thân dao cắm một con cá kích thước không nhỏ.
Ngọc Lan ở bên cạnh đang lấy nước vào bình tấm tắc khen, Đổng Kiếm giỏi quá ha, có Đổng Kiếm không sợ đói rồi.
Đổng Kiếm cười hì hì, xách theo con cá, cùng Ngọc Lan đi đến chỗ Hoàng Mộc.
Ba đứa tìm một khoảng đất trống nướng cá, uống nước dừa, con cá lớn bị ba đứa trẻ ăn không sót một miếng, phần thịt dừa và nước dừa còn dư chúng cất vào bọc đeo sau lưng để lần sau dùng tiếp.
Ăn trưa xong, chúng tìm một thân cây lớn, trèo lên cành cây, nghỉ ngơi đôi chút. Trời mùa đông khá lạnh, những ánh nắng len qua kẽ lá nhảy nhót, như sưởi ấm đôi chút cho lũ trẻ.
Đã ba ngày trôi qua, đi rừng mất nhiều thể lực, vừa tìm được chỗ nghỉ ngơi Đổng Kiếm, Ngọc Lan liền nhắm mắt ngủ một giấc. Hoàng Mộc nhìn xa xăm nghĩ ngợi điều gì đó, cậu không ngủ mà bắt đầu tĩnh tâm rồi luyện tập thần thức pháp yếu. Trên cành cây cao, một cậu bé ngồi thiền, làn gió thổi qua làm tóc Hoàng Mộc bay lất phất, tiếng chim hót ríu rít, đôi bướm bay chập chờn tìm hoa.
Soạt, soạt nhè nhàng như gió luồn qua cành là, trong tán cây khác gần Hoàng Mộc, một đôi mặt sắc lạnh nhìn chằm chằm 3 người Hoàng Mộc.
Không hề báo trước, bóng đen lao vút ra, hướng thắng đến chỗ Ngọc Lan đang nằm, tốc độ cực nhanh. Móng vuốt bật lên, hàm răng sắc nhọn hướng đến cổ Ngọc Lan, còn cách khoảng 1 mét nữa là đắc thủ thì xuất hiện trước mặt nó là dải lụa xanh biếc, dải lụa vô thanh vô tức hình thành, nhanh chóng lao theo hướng ngược lại, cuốn lấy cổ bóng đen.
Phụt! dải lụa kéo cuốn lấy cổ bóng đen rồi kéo nó sang một bên.
Từ trên cao rơi xuống, vang lên một tiếng Bịch trầm thấp.
Tiếng động đánh thức Đổng Kiếm và Ngọc Lan, cả bọn định thần nhìn rõ bóng đen nắm dưới đất, đó là một con thú mặt mèo thân khỉ
Hoàng Mộc cất tiếng: Thì ra là Hầu mao thú, một loài thú của octopieus thả xuống địa cầu, chúng giống với vĩ hạt sói đi săn theo đàn nhưng nhỏ hơn chỉ khoảng 10 con, mọi người cẩn thận xung quanh.
Ngay sau đó bảy con hầu mao thú theo các hướng khác nhau từ các tán cây bên cạnh, trèo đến thân cây nơi ba người Hoàng Mộc đang đứng.
Đã có kinh nghiệm khi chiến đấu với vĩ hạt sói, ba đứa trẻ không hề hoảng sợ, chúng tụm lại di chuyển ra một cành cây lớn vươn ra khoảng không bên ngoài.
Dải lụa xanh cuốn chặt con hầu mao thú nằm bất tỉnh ở dưới đất chợt tan biến rồi ngưng tụ trước mắt Hoàng Mộc.
Ba người Hoàng Mộc đứng ở đầu cành cây, lũ Hầu mao thú đuổi theo, chúng vừa leo lên cành cây nơi ba người đang đứng thì dải lụa xanh như con trăn lớn không ngần ngại cuốn lấy thân chúng kéo xuống đất. Con hầu mao thú bị dải lụa xanh kéo, mất thăng bằng mà rơi thẳng xuống đất, con hầu mao thú phía sau đang ngơ ngác chưa hiểu điều gì thì.
Bụp, con dao nhọn chuẩn xác xuyên qua hộp sọ nó, không dừng lại con dao bay luồn qua cành cây khác hướng đến những con Hầu mao thú đang rình rập.
Năm con hầu mao thú thấy đồng bọn của chúng chết quá nhanh, nên vừa thấy dải lụa xanh và con dao nhỏ đánh đến, chúng vội nhảy chuyền cành chạy trốn, động tác thập phần linh hoạt. Hoàng Mộc thu lại dải lụa, Đổng Kiếm dẫn động tinh thần lực điều khiển dao nhỏ đuổi theo nhưng rừng cây rậm rạp, dao nhỏ đâm chệch mục tiêu, đâm vào thân cây. Đổng Kiếm vận lực, dao nhỏ rút ra khỏi thân cây, bay nhẹ nhàng về bao dao đeo bên hông.
-Hừ, lũ hầu mao thú đừng để ông thấy nếu không ông sẽ đem chúng mày nấu cao. Đổng Kiếm tức giận nói.
Ngọc Lan vừa dẫn động được tuyết dưới thân cây thì thấy Hoàng Mộc và Đổng Kiếm đã đánh đuổi được hầu mao thú, tấm tắc khen.
-Hai cậu thật là quái vật a.
Hoàng Mộc nhìn năm con hầu mao thú đang chuyền cành chạy đằng xa nhận xét:
-Thực lực hầu mao thú chỉ mạnh hơn khỉ bình thường một chút, có điều chúng đánh lén rất giỏi, sơ ý một chút sẽ bị lấy mạng.
Làn gió mạnh thổi qua khiến cây cối phía hầu mao thú đang chạy ngã dạt ra hai bên.
Một thân ảnh dài ngoằng to như cây cổ thụ cùng cái miệng to như cái thùng, nhanh như thiểm điện đớp lấy một con hầu mao thú, chưa dừng lại, thân ảnh uốn éo qua thân cây, liên tiếp 3 con hầu mao thú khác cùng chung số phận đều chui vào miệng nó. Con hầu mao thú cuối cùng vô cùng kinh hoảng, nó cuống quýt nhảy từ cây này sang cây khác. Vội vàng quá thì ngã, nó bám vào một cành khô, cành cây gãy khiến nó ngã xuống đất, chưa kịp định thần, một cái miệng to hoắc chợt xuất hiện trên đầu, tiễn nó đoàn tụ với đồng bọn.
Trong một nốt nhạc năm con hầu mao thú bị ăn thịt, thân ảnh vùng dậy, hướng cái đầu về phía ba người Hoàng Mộc, Đổng Kiếm, Ngọc Lan.
-Là Mãng xà, chạy nhanh. Hoàng Mộc thất thanh hô.
Cả ba người gấp gáp trèo xuống cây, chạy ra xa.
Con mãng xà một hơi ăn năm con hầu mao thú có vẻ vẫn chưa đủ no, không thèm nhìn ba con hầu mao thú đang nằm bất tỉnh dưới đất mà đuổi theo nhóm người Hoàng Mộc, có vẻ nỏ muốn đổi khẩu vị.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng, bầy hầu mao thú rình rập nhóm người Hoàng Mộc ai ngờ chính chúng bị Mãng xà rình bắt.
Hoàng Mộc, Đổng Kiếm, Ngọc Lan chạy rất nhanh nhưng ba đứa trẻ đâu thể so bì tốc độ với mãng xà. Con mãng xa thân hình to lớn bò uốn éo qua cây to, các cây nhỏ bị nó đè gãy, chẳng mấy chốc đã đến sau lưng ba người.
-Tản ra. Hoàng Mộc hô to
Ba người theo ba hướng khác nhau mà chạy. Con mãng xà vậy mà chọn đuổi theo Ngọc Lan, có lẽ nó nghĩ thịt Ngọc Lan ngon nhất.
Hoàng Mộc thấy vậy liền điều khiển dại lụa cuốn lấy người Ngọc Lan bay về phía mình, còn bản thân thì chạy đến thế chỗ cho Ngọc Lan. Đổng Kiếm bên kia vội vàng điều động lực lượng tinh thần, khống chế dao nhỏ tấn công, dao nhỏ bay cực nhanh tuyệt không lưu lại chút sức lực nào.
Một tiếng coong vang lên, dao nhỏ như đâm phải sắt thép bật ngược trở ra. Tuy vậy Đổng Kiểm vẫn không buông tha điều khiển dao nhỏ tấn công liên tục. Mãng xà cũng không thèm nhìn thanh dao nhỏ, xem đó như ruồi, muỗi.
Nó cắn về phía Hoàng Mộc, Hoàng Mộc huân tập Thần thức pháp yếu đã lâu, thần thức cực kỳ nhanh nhạy, kịch liệt phán đoán quỹ tích cái miệng của mãng xà rồi nhảy sang một bên né tránh.
Loài rắn xưa vốn tấn công theo từng lần, một lần tấn công không trúng đích chúng sẽ rút về, súc thế tấn công lần tiếp theo, nhưng mãng xà này như đã mở ra chút trí tuệ, khi miếng đánh đầu tiên không trúng đích, nó không rút về mà ngoảnh sang, dùng cái miệng to như cái thùng cắn về phía Hoàng Mộc.
Hoàng Mộc vừa nhảy sang một bên một đoạn, thân đang trên không trung, không thể tránh né. Dải lụa cuốn quanh Ngọc Lan biến mất, bỗng xuất hiện trước mặt Hoàng Mộc, đan xen thành một tấm vải, trùm lấy đầu mãng xà. Hoàng Mộc dốc hết toàn bộ lực lượng tinh thần điều khiển tấm vải chống lại mãng xà.
Mãng xà to lớn, tuy nhiên đợt tấn công thứ hai do chưa súc thế nên lực tấn công không lớn như đợt đầu, gặp phải tấm vải mà Hoàng Mộc dốc toàn lực điều khiển vậy mà khựng lại đôi chút. Chỉ đôi chút đủ để Hoàng Mộc tiếp đất, vừa hay tâm vải không chịu nổi sức tấn công lớn liền tan vỡ, Hoàng Mộc gấp rút nhảy sang một bên chạy ra xa, vừa chạy vừa nhìn xung quanh rồi hô to:
-Mau chạy về phía hẻm núi đằng kia. Hoàng Mộc hướng đến hẻm núi mà chạy.
Đổng Kiếm, Ngọc Lan nghe vậy cũng không chậm trễ chạy đến hẻm núi.
Mãng xà hai đòn tấn công thất bại, như nổi máu điên, dùng toàn lực đuổi theo Hoàng Mộc. Hoàng Mộc cầm một đầu của dải lụa xanh dài 6 m, tâm ý điều khiển đầu kia của dải lụa cuốn vào thân cây, ngay khi mãng xa tấn công liền dùng lực nhảy của chân cùng với lực co của dải lụa tránh né. Dải lụa cuốn vào thân cây này đến thân cây khác kéo theo Hoàng Mộc khi thì nhảy sáng trái, khi sang phải, khi thì nhảy lên trên, đủ loại góc độ hướng về phía hẻm núi.
Tốc độ, khả năng đảo hướng của Mãng xà tuyệt đối hơn chứ không kém Hoàng Mộc, hai bên đuổi nhau một đoạn dài, khiến những cây nhỏ gần đó gãy gập, tan hoang một vạt rừng.
Linh hoạt như hầu mao thú còn bị mãng xà một hơi xơi năm con, Hoàng Mộc chỉ cầm cự được một lúc đã thấy không thể né tránh được rồi. Hoàng Mộc cầm dải lụa đu mình lên cao tránh được một nhát cắn của mãng xà, tâm ý tập trung vào đầu của mãng xà để tránh né đợt tấn công tiếp theo, thì bất chợt xuất hiện trên đầu Hoàng mộc một chiếc đuôi rắn to như cổ thụ quất đến.
-Không xong rồi, không kịp tránh rồi, dải lụa xanh cũng không kịp thu về
Hai tay vội che trước mặt, hai chân co lại kiểu bó gối, Hoàng Mộc chỉ kịp bày ra tư thế phòng ngự theo bản năng, thế đến của đuôi rắn quá nhanh cộng với khoảng cách gần, dải lụa xanh không kịp bay về cứu chủ.
Bụp, tiếng vỡ tan vang lên.
Đuôi rắn đập trúng một khối tuyết, khối tuyết được nén rất chặt tuy nhiên gặp phải đuôi mãng xà liền vỡ tung tóe, dư lực đuôi mãng xà đập lên người Hoàng Mộc khiến cậu bé bay ra một đoạn 5 mét.
Ngọc Lan đã đến hẻm núi, mắt thấy Hoàng Mộc đang giằng co với mãng xà, cô bé dẫn động tinh thần lực xuống đám tuyết gần hẻm núi, vốn dĩ bình thường Ngọc Lan cần nhiều thời gian mới có liên hệ với tuyết, hôm nay dưới tình huống ngàn cân treo sợi tóc, tốc độ liên hệ vượt xa bình thường, chỉ vừa thoáng tiếp xúc, mối liên hệ với đám tuyết gần hẻm đã được tạo.
Không dám chậm trễ Ngọc Lan nén tuyết thành từng khối cầu cứng, theo sự điều khiển của tinh thần lực lượng, khối cầu bay về phía mãng xà, vừa hay đỡ được một đòn chí mạng cho Hoàng Mộc,
Hoàng Mộc bị đánh bay ra 5 mét rơi xuống đụn tuyết, may nhờ Ngọc Lan dảm bớt lực tấn công của đuôi rắn mới giữ được mạng, nhưng toàn thân đau nhức, đứng dậy khó khăn.
-Hoàng Mộc nắm lấy. Đổng Kiểm ở trong hẻm núi hô to
Thanh dao nhỏ theo sự điều khiển của Đổng Kiếm bay đến trước mặt Hoàng Mộc.
Hoàng Mộc nắm lấy cán dao, Đổng Kiếm đằng xa khống chế con dao bay về hẻm. Con dao nhỏ trở nên nặng nề kéo theo Hoàng Mộc lướt trên tuyết về hẻm núi. Vốn Đổng Kiếm muốn điều khiển con dao bay lên cao nhưng khi bay lên cao tốc độ của con dao lại chậm đi trông thấy nên đành kéo Hoàng Mộc lướt trên tuyết.
Mãng xa đâu dễ buông tha, nó lao nhanh về phía Hoàng Mộc, gần hẻm núi là một khoảng đất bị tuyết lấp, địa hình bằng phẳng khiến tốc độ mãng xa mau hơn.
Không để mãng xà tiếp cận, Ngọc Lan liên tiếp khống chế các khối tuyết tấn công nó. Mãng xà cứ trườn được một đoạn lại gặp phải một khối tuyết tấn công vào đầu, khiến tốc độ nó khựng lại, liên tục mười quả cầu tuyết giáng vào đầu nó.
Từ xa nhìn lại là cảnh tượng những khối cầu tuyết vỡ tung tóe một dãy dài như pháo hoa ngày tết.
Đổng Kiếm thấy Hoàng Mộc đến gần liền chạy đến bế Hoàng Mộc vào hẻm núi. Hẻm núi nhỏ hẹp ba đứa trẻ chui lọt nhưng mãng xa to lớn thì không. Con mồi bị tuột mất, mãng xà hung hăng dùng đuôi quật vào hẻm núi, làm cho mặt đá ở bên ngoài vỡ ra từng tảng, may mắn thay hẻm núi sâu, 3 người đi vào trong nên không bị đá đè trúng, đổi lại là một hang động nhỏ chắc là bị đánh sập mất cửa hang.
Đi sâu vào hẻm, có một đoạn mở rộng ra ở dưới, phía trên hẹp, ba người ngồi xuống nghỉ ngơi, chờ mãng xà bỏ đi mới dám đi ra.
Hoàng Mộc lên tiếng: Qua trận chiến này mới thấy, thực lực chúng ta còn yếu, sợ rằng muốn lấy được gan của hổ trưởng thành là chuyện quá khó khăn.
Đổng Kiếm trả lời: Đúng vậy, nhưng khó vẫn phải làm, sau đợt này cần phải luyện tập chăm chỉ hơn.
Hai cậu nghĩ mãng xà bỏ đi chưa, bên ngoài có vẻ yên ắng. Ngọc lan nói
Hoàng Mộc trả lời: Chưa đâu, loài rắn sẽ kiên nhẫn phục kích con mồi, chúng ta trước mắt hãy ở đây đã.
Chúng ở trong hẻm núi đến sáng mai, vốn định ra ngoài thăm dò xem mãng xã đã đi chưa thì một tiếng GẦMMMM vang lên.
-Tiếng hổ gầm, chúng ta tìm thấy hổ rồi. Đổng Kiếm nói xong toan lao ra hẻm núi thì Hoàng Mộc kéo lại
-Gượng đã có âm thanh gì đó lạ lắm.
Một lúc sau, qua khe hẹp của hẻm núi, xuất hiện trong tầm mắt chúng là một chiếc phi thuyền to như ngọn núi nhỏ.