Lôi Viêm tập luyện một tuần, cảm thấy khả năng khống lôi đã có đôi chút thành tựu. Do đặc tính của lôi điện khó nắm bắt hơn hỏa cầu rất nhiều, nên hắn chỉ có thể điều khiển một cách đại khái. Công kích mục tiêu còn thiếu chính xác, đường đi của lôi điện cũng loằng ngoằng theo tự nhiên chứ chưa theo ý muốn chủ quan của hắn.
Trong những ngày này Hoàng Mộc đã chuyển giao cách chế tạo Uất hương đan, huyết cốt đan cho ông Nguyễn Hoa, đồng thời tuyển thêm những người trẻ tuổi có tư chất tốt để theo học ngành y. Lập thành một nhóm gọi là Dược Viện lấy ông Nguyễn Hoa làm nhóm trưởng. Nhóm này sẽ phụ giúp ông chế tạo số lượng lớn uất hương đan phân phát cho dân làng.
Hắn cũng giao những cây thuốc quý thu thập được cho Dược Viện nghiên cứu. Phương châm nghiên cứu chính là nhằm tìm ra những loại đan dược hỗ trợ cho việc tu luyện thân thể, thần thức, linh khí, chữa thương. Dù trước mắt Dược Viện rất nhỏ bé nhưng tương lai ai biết sẽ thế nào.
Tình hình dân làng mấy hôm nay khá an toàn, các nhóm được giao nhiệm vụ hái lượm, săn bắn, thu thập tài nguyên đều hoạt động suôn sẻ. Thỉnh thoảng có một vài hung thú nguy hiểm thâm nhập địa bàn, bị bầy khỉ phát hiện liền thông báo cho Củ Hào. Trận chiến lấy lớn hiếp bé, lấy nhiều đè ít nổ ra, hung thú xâm nhập bị hàng vạn dây leo quấn lấy, bị bầy khỉ vây công, rất nhanh biến thành thức ăn cho Củ Hào.
Tên Củ Hào này rất xứng đáng là một thú vương tọa trấn một địa bàn, không những chiến lực cường đại mà tốc độ phát triển cũng rất nhanh. Với ba vạn dây leo ban đầu nay đã phát triển thành 4 vạn dây, có được sức mạnh đó là do những ngày này Củ Hào hấp thu số lượng lớn hung thú săn được.
Hoàng Mộc đặc biệt dặn dò bà con phải giữ gìn hòa khí với tộc pháp linh. Nhờ đó mối quan hệ giữa người dân và pháp linh rất êm đẹp, người dân có thể tiến vào uất hương tiên cảnh thu hoạch một số cây thuốc quý, đồng thời gieo trồng thêm các loại cây hoa khác. Đương nhiên những cây hoa này phải được sự đồng ý của tộc pháp linh.
Hầu hết các giống cây người dân gieo trồng pháp linh đều vui vẻ đón nhận, cũng bởi tộc này chiến lực dù mạnh mẽ nhưng không thể đi xa, vì thế lượng linh hoa có hạn. Nhân loại và pháp linh như hai mảnh ghép chỗ thừa bù chỗ thiếu, vô hình chung tạo nên mối quan hệ khăng khít.
Sáng hôm nay Hoàng Mộc tụ họp với những người bạn thân để lên kế hoạch thu phục rùa khổng lồ. Đổng Kiếm, Ngọc Lan, Minh Nguyệt đã có mặt, chỉ có điều chưa thấy Lôi Viêm đâu.
Từ khi gà còn chưa gáy Hoàng Mộc đã thấy Lôi Viêm bước ra cửa hang, đến giờ chưa thấy về. Mang theo tâm trạng lo lắng hắn liên lạc với Củ Hào. Khả năng thần giao cách cảm với Củ Hào có thể duy trì trong phạm vi 10km. Củ Hào biết điều này nên cả ngày thường chỉ loanh quanh trong bán kính 10 km quanh thôn.
Bầy khỉ thì khác, theo sự phân công của Hoàng Mộc chúng tản ra thành từng nhóm, bao quát một vùng, nhờ thế Củ Hào có được một lượng tầm nhìn rộng khắp như được lắp hàng chục camera di động bằng thịt.
Rất nhanh Hoàng Mộc nhận được phản hồi từ Củ Hào, Lôi Viêm đang tập điều khiển lôi điện cùng với đại bàng đầu đàn, vị trí cách đây không xa, nhưng từ hình ảnh truyền về có thể thấy hắn có phần mệt nhọc.
-Hắn mà mệt nhọc được sao, một tay nâng đến 10 tấn đâu phải chuyện đùa.
Mang theo nghi hoặc Hoàng Mộc yêu cầu Củ Hào báo tin cho Lôi Viêm trở về.
Tại một nơi cách hang Khoai Môn không xa, Lôi Viêm ngồi trên lưng đại bàng đầu đàn, cả hai cùng phát ra những tia điện chạy xung quanh cơ thể, rồi như hô ứng, cùng phóng lôi điện công kích vào núi đá.
Lập tức tảng đá bị chia năm sẻ bảy, mặt núi xuất hiện một cái hố.
Thông qua kích thước của chiếc hố Lôi Viêm thầm nhận xét:
-Có vẻ lực lượng lôi điện suy giảm so với hôm qua, rõ ràng chiếc hố này kích thước nhỏ hơn so với những chiếc hố phía trên.
Trên vách núi là hàng loạt vết lõm, những vết lõm này là do Lôi Viêm tập luyện gây nên, có thể thấy vết lõm hắn vừa tạo nên nhỏ hơn một phần so với những chỗ khác.
Nhảy xuống lưng đại bàng, dùng kiếm cắt ra một tảng đá núi to, khối lượng khoảng 10 tấn, hai tay vòng ôm khối đá rồi nhấc bổng.
-Tảng đá này nặng hơn bình thường sao, không phải là sức khỏe của mình bị suy yếu.
Đồng dạng vẫn có thể nhấc bổng tảng đá nhưng cảm giác hết sức khó khăn. Tảng đá nặng trịch được hắn nâng lên hạ xuống 50 lần rồi thả xuống làm mặt đất rung động, Lôi Viêm thở dốc, bộ dạng có phần mệt mỏi.
-Có lẽ mấy hôm nay mình tập luyện quá độ, dẫn đến cơ thể lao lực, hay là còn nguyên nhân nào khác nhỉ.
Đang suy nghĩ thì một con khỉ nhảy xuống từ cành cây, đi đến chỗ hắn, miệng hú hú, tay chỉ về hang Khoai Môn.
Lôi Viêm hiểu ý định của con khỉ là Hoàng Mộc kêu nó gọi ta về. Hắn liền buông bỏ luyện tập, bay về hang Khoai Môn.
Bốn người Hoàng Mộc đang ở trước cửa hang thấy Lôi Viêm trở về, mỉm cười chào đón.
-Mới sáng ra cậu đi đâu mà sớm thế?
Lôi Viêm trả lời câu hỏi của Ngọc Lan: Mình tập điều khiển lôi điện, có vẻ mấy ngày nay tập luyện quá độ dẫn đến sức mạnh có suy giảm đôi chút, chắc là không sao nghỉ ngơi một lát sẽ khôi phục.
Hoàng Mộc nghe vậy liền nghĩ đến hình ảnh mệt nhọc của Lôi Viêm được Củ Hào truyền về:
-Cậu chắc là không sao chứ?
-Ừ cơ thể mình vẫn ổn.
-Vậy được, hôm nay Mộc gọi mọi người đến đây là để đi thu phục rùa khổng lồ, như các cậu thấy đó, chúng ta chỉ vừa mới tiến ra khỏi địa bàn một đoạn đã gặp tình huống nguy hiểm, nếu sau này cả làng di chuyển sang chỗ khác, chỉ mình Củ Hào sợ là chưa đủ. Hơn nữa thân thể Củ Hào to lớn, rất dễ bị các hung thú lầm tưởng là xâm chiếm địa bàn, dẫn đến chiến tranh.
Minh Nguyệt lên tiếng: Mình cũng đồng quan điểm với Mộc, nơi này quá gần thôn cũ của chúng ta, rất dễ bị Octopieus phát hiện, sau này nên tìm một nơi bí mật thì hơn.
Lôi Viêm tiếp lời:
-Vậy tiến hành thôi, để xem con rùa mạnh hay là võ giả linh dịch cảnh mạnh, haha.
Mấy người thảo luận một chút về phương hướng rồi cưỡi đại bàng và phi vân điểu bay đi, đội ngũ vẫn là bốn người Hoàng Mộc, Minh Nguyệt, Lôi Viêm, Đổng Kiếm. Về phần Ngọc Lan thì ở lại bảo vệ thôn.
Đường bay không phải là đường thẳng như trước mà biến thành hình vòng cung, ưu tiên bay trên những nơi có núi non dựng đứng, tận dụng địa hình dốc của ngọn núi sẽ ít gặp hung thú to lớn hơn.
Lần này cả nhóm suôn sẻ, bay một mạch theo phi vân điểu đến được địa điểm của rùa khổng lồ. Với hình thể to lớn của nó không khó để phát hiện ra vị trị.
Hoàng Mộc ở trên không nhìn một lượt khung cảnh bên dưới rồi lấy điện thoại ra xem xét một lúc, kết luận.
-Đây là đảo chè thuộc huyện Thanh Chương.
Ngọc Lan cảm thán:
-Khung cảnh đẹp quá.
Thiên nhiên thật kỳ lạ, ở trên núi vậy mà xuất hiện một quần đảo. Quần đảo này bao gồm nhiều hòn đảo nhỏ nổi lên giữa một hồ nước lớn. Mặt nước trong vắt, soi rõ bóng mây trời, các hòn đảo mọc lên có quy củ, hình dáng như mâm xôi, thực vật phát triển tươi tốt, từ trên cao có thể ngửi được mùi chè xanh tỏa lên thơm ngát. Cảnh quan không mang ý vị của những hòn đảo trên biển mênh mông sóng vỗ mà mang ý vị của vùng sông nước. Non nước hữu tình, linh khí nồng đậm, thập phần tiên cảnh.
Lúc này rùa khổng lồ đang ngâm mình trong nước, chiếc mai rùa to lớn nổi lên trên trông không khác gì một hòn đảo bóng lưỡng. Bên cạnh nó là xác của một con hung thú nào đó giống như địa long, kích cỡ tương đương rùa khổng lồ. Cái xác đó đã bị ăn gần hết chỉ còn lại một phần đang bị đám rùa nhỏ thi nhau cắt xén.
Có vài con trong số chúng đã phát hiện ra nhóm người, cất lên những tiếng chi chi. Hoàng Mộc định bỏ đi nhưng thấy rùa khổng lồ vẫn không có động tĩnh gì nên hắn vẫn tiếp tục ở lại theo dõi.
-Kỳ quái đám rùa nhỏ kia đã phát hiện ra chúng ta sao con rùa khổng lồ kia không có hành động gì nhỉ?
Như để đáp lại câu hỏi của Hoàng Mộc, nơi mai rùa bỗng phát ra ánh sáng màu xanh. Ánh sáng này ban đầu chỉ xuất hiện ở đỉnh mai, sau đó rất nhanh lan rộng ra toàn bộ chiếc mai. Với kích thước to lớn, khung cảnh không khác gì một hòn đảo đang phát sáng.
Lôi Viêm bất giác hô:
-Chẳng lẽ nó muốn công kích chúng ta bằng linh lực.
-Không phải, lần trước mình đã giao tranh với nó, linh lực của rùa khổng lồ dù có nhưng thưa thớt chưa đủ để phát ra công kích, có điều tình huống này là gì?
Ánh sáng xanh rực rỡ tỏa ra, không hề mang đến sự uy hiếp công kích mà ngược lại như môt một chiếc phễu phình ra hấp thu linh khí.
Cả không gian bắt đầu dao động, từng cơn gió nổi lên rồi xoay tròn. Linh khí trong thiên địa ào ạt như lốc xoáy quy tụ về nơi rùa khổng lồ.
Cả bọn hô lên:
-Linh lực của nó đột phá sao, chỉ mới qua mấy ngày, sao nhanh vậy?
Mọi người bay lên cao một khoảng tránh bị vòng xoáy linh khí cuốn lấy. Hoàng Mộc nhìn xác địa long bên cạnh, lại nhớ đến trận chiến giữa rùa khổng lồ và quần thể dây leo liền hiểu tình hình.
-Thì ra con rùa này biết bản thân sắp đạt đến ngưỡng đột phá nên mới mạo hiểm đi săn những hung thú cùng cấp bậc, hẳn là hấp thụ xong địa long dưới kia, khiến bản thân nó đạt được sự chuyển biến về chất dẫn đến đột phá cảnh giới.
Hình thể to lớn như vậy, sức mạnh đề thăng sẽ rất lớn, lần này phiền phức rồi.
Đổng Kiêm lên tiếng:
-Hay là chúng ta nhân khi nó còn chưa đốt phá, một kích xử lý nó luôn.