Earth

Chương 73:




Đổng Kiếm, Lôi Viêm, Ngọc Lan, Minh Nguyệt ngồi trên lưng đại bàng bay ở tuyến ngoài bảo vệ dân làng, đồng thời đảm nhận trách nhiệm lựa chọn đường đi thích hợp, cứ đường thẳng mà đi là gặp tai họa. Hoàng Mộc thân thể mang thương tích hắn được ưu tiên đi giữa, hơn nữa bản thân hắn còn phải khống chế thảm lụa chuyên chở hơn mười người không tiện cho việc chiến đấu.

Khoảng cách tính theo đường chim bay chỉ 12km nhưng vì tránh hung thú mà phải đi vòng, di chuyển tận hai tiếng mới đến hang Khoai Môn, đây là nhờ vào tộc độ nhanh nhẹn của bầy khỉ và đại bàng mới làm được, còn để cho dân làng tự đi chắc chỉ có vài người đến được đích.

Bên trong hang có một số loài chim đang lẩn trốn, Minh Nguyệt khống chế chúng dạt sang một bên nhường chỗ cho dân làng.

Trời đã tối, mọi người chưa dám nghỉ ngơi, phân công nhau vác các viên đá lấp cửa hang, chỉ chừa ra một lối đi nhỏ, Hoàng Mộc dùng cốt xà kiếm làm cánh cửa bịt kín lối đi.

Trong hang động rộng 500 m2 nhiều đống lửa được đốt lên, dân làng bắt đầu nấu nướng, mùi thức ăn bốc lên nghi ngút khiến mấy con khỉ chạy qua chạy lại, Tiểu Hắc Bạch thấy vậy gầm một tiếng, làm cho chúng im re.

Hôm nay mọi người đều đã mệt, chỉ luyên thuyên chuyện hàng ngày không bàn những vấn đề quan trọng. Giứa thời tiết giá lạnh, quây quần cùng người thân, bạn bè, hàng xóm bên đống lửa thật ấm áp.

Đến tận khuy mọi người đi ngủ, Hoang Mộc ra trước cửa hang, có mấy người đang canh phòng, hắn lôi điện thoại ra tiếp tục tìm hiểu các tài liệu về tổ chức. Nhìn thái độ tập trung của hăn, mấy người xung quanh cũng không quấy rầy.

Sáng sớm hôm sau, những tiếng thú hống làm mọi người bừng tỉnh, ngoài kia các trận chiến tranh dành địa bàn vẫn đang diễn ra khốc liệt, tốt hơn hết là ở lại hang động đợi đến khi mật độ hung thú giảm xuống, sau đó mới ra ngoài hoạt động.

Điều này đồng nghĩa với việc phải ở lại hang khoai môn lâu hơn dự kiến, có điều chỉ với 500m2 là chưa đủ cho mấy trăm người cùng sinh sống.

Sáng nay dân làng nghe theo tiếng gọi của Hoàng Mộc tụ họp lại một chỗ để cùng thảo luận về những vấn đề quan trọng.

Mọi người đã đến đông đủ, đầu tiên ông Hoàng Xuân đi ra tổng kết lại tình hình của dân làng, sau đó ông kể cho mọi người nghe về bí mật của thần thức pháp yếu, cuội nguồn của những khả năng kỳ diệu mà năm người Hoàng Mộc thể hiện. Ông cũng kể việc Octopieus đã tận diệt 3,5 tỷ nhân loại chỉ để xóa bỏ những bản công pháp tu luyện như thần thức pháp yếu.

Dân làng nghe xong không kinh sợ mà ngược lại rất háo hức, đã quyết định thoát ly Octopieus thì việc gì mà không dám làm, hơn nữa ai cũng ấn tượng với khả năng của năm người. Nếu sáng nay không tổ chức họp làng, bọn trẻ trong thôn chắc chắn sẽ đến bái năm người Hoàng Mộc làm thầy.

Thấy phản ứng của mọi người như vậy, ông Hoàng Xuân rất vui vẻ.

-Vậy tốt rồi, cuối buổi ta sẽ truyền lại thần thức pháp yếu cho mọi người nghe, tiếp sau đây sẽ bàn về việc sinh tồn trong những ngày kế tiếp.

Hoàng Mộc đi ra phát biểu trước dân làng:

-Thưa dân làng, hoàn cảnh chúng ta bây giờ bắt buộc phải ở lại đây một thời gian, thức ăn dự trữ còn đủ dùng trong ba tháng nên chuyện thức phẩm chưa cần bàn đến. Trước mắt chúng ta cần tìm nguồn nước và cải thiện không gian sống. Như mọi người thấy không gian này không đủ diện tích để sinh hoạt đồng thời thiếu thốn nhiều tiện ích tối thiếu.

Vì thế Mộc đề xuất việc cần làm gấp thứ nhất là đào giếng, thứ hai khoét núi mở rộng diện tích, đồng thời xây dựng các công trình phụ.

Một cụ ông đứng dậy phát biểu:

-Nhưng chúng ta không có dụng cụ phá đá, dù có đi nữa để khoét núi làm không gian sinh hoạt cần rất nhiều thời gian

Hoàng Mộc trả lời:

-Thực ra khoét núi không có gì khó, để Mộc làm thử cho mọi người xem.

Nói rồi hắn rút đao Phi vân ra, chém một đường vào vách hang chỗ lồi ra bên ngoài. Ánh lửa tóe lên, một hòn đá khá lớn rơi xuống, vết cắt nhẵn bóng.

Dân làng vây quanh há hốc mồm, chả trách hắn có thể trảm sát hung thú dễ đến vậy.

-Thanh kiếm màu bạc làm từ bộ phận của Phi vân điểu trong tay mọi người cũng có thể làm điều tương tự, không tin mọi người cứ thử

Trong đợt càn quét Phi vân điểu thu được khá nhiều thanh sắc màu bạc, mấy thanh sắc này sau đó đã phân chia cho dân làng gia công thành đao, kiếm. Trên tay một số người hiện đang cầm chúng, nghe Hoàng Mộc nói vậy liền tiến đến thử cắt đá xem sao.

Thanh sắc này khá nặng đối với dân làng, phải dùng hai tay mới sử dụng được. Hai tay cầm kiếm đưa lên cao rồi vung xuống, ánh lửa lóe lên, thanh kiếm cắt sâu vào núi đá được 5 cm thì dừng lại. Cụ ông đang cầm thanh kiếm thấy vậy thì cười ha hả nhưng khí rút ra thì trợn mắt, há mồm cũng không rút ra nổi, đành phải nhờ người hỗ trợ.

Biết được thanh sắc màu bạc có khả năng khoét núi, dân làng bắt đầu tổ chức cơi nới nơi sinh sống của mình. Nhờ có Đổng Kiếm, Minh Nguyệt ở bên hỗ trợ hiệu suất làm việc tăng cao. Đội ngũ chia ra một bộ phận khoét núi, bộ phận khác thì đứng thành một dãy dài, trao tay truyền đá ra ngoài.

Tiếng động hấp dẫn những hung thú săn mồi, ngay khi chúng ngó vào hang động liền bị một phi kiếm bắn đến, bị mãnh hổ vỗ, mãng xà cắn, bị điện giật, cũng có khi là bị một bầy khỉ đánh hội đồng.

Địa bàn này vẫn là nơi thuộc về quần thể dây leo, nếu chúng không tái công kích dân làng thì các hung thú có cấp độ tương tự sẽ ít khi xuất hiện hơn. Đương nhiên trong thời gian tới quần thể dây leo này có bị hung thú khác mạnh hơn chiếm địa bàn hay không thì chưa biết nhưng trước mắt tình hình cứ như vậy đã.

Hoàng Mộc, Lôi Viêm, Ngọc Lan cùng mười người khác đi ra khỏi hang, tìm địa điểm thích hợp đào giếng. Với khả năng cảm nhận nguyên tố thủy của Ngọc Lan chỉ một thoáng đã tìm ra mấy địa điểm hợp lý.

Đề phòng hung thú tấn công khi đào giếng, Lôi Viêm chặt ra mấy đống củi to xếp xung quanh rồi thiêu cháy chúng, ngọn lửa bốc lên nghi ngút, theo sự khống chế của Lôi Viêm tạo thành một bức tường lửa.

Cảm thấy đã ổn mọi người tiến hành đào giếng, vết thương sau lưng Hoàng Mộc đang băng bó nên không hoạt động mạnh, có điều hắn có thể dùng dải lụa linh lực thay cho tay chân.

Dải lụa quấn lấy chuôi song đao Phi Vân và 6 thanh kiếm khác, 6 thanh kiếm này hắn lấy từ chỗ dân làng. Sau khi đã quấn lấy chuôi của các thanh vũ khí, dải lụa liền biến thành hình tròn đường kính 1m, chuôi các thanh vũ khí theo đó xếp cách đều nhau trên hình tròn làm từ dải lụa. Hoàng Mộc khống chế dải lụa đưa đầu kia của các thanh vũ khi chụm lại với nhau, tạo thành hình nón với phần đỉnh hướng xuống đất.

Dải lụa xoay tròn đưa hình nón tạo từ các thanh vũ khí khoan xuống mặt đất, lực đạo rất mạnh, chỉ thoảng chốc toàn bộ hình nón đã nhập vào lòng đất, dân làng ở trên chỉ việc chuyền lớp đất bị đào ra ngoài. Đến khi có nước rỉ ra, Ngọc Lan tập trung tinh thần khống chế mạch nước dưới đất bắn thẳng lên trên, tạo thành thác nước cuốn theo bùn đất. Về cơ bản giếng đã được đào, chỉ là thành giếng lấy gì để gia cố. Tận dụng các tảng đá được tách ra từ việc khoét núi, mọi người đem nó cắt thành các viên đá hình cong, sao cho khi ghép lại có thể tạo thành một vòng tròn.

Công việc nhìn đơn giản nhưng đòi hỏi kỹ thuật khá cao, độ khéo tay thì Hoàng Mộc có sẵn, những viên đá hắn cắt ra hoàn hảo phù hợp yêu cầu. Dân làng phụ trách ghép chúng thành tạo thành một hình trụ kéo dài từ đáy giếng lên trên.

Ngó mắt nhìn xuống, nước giếng trong mát làm mọi người hài lòng, cần đến 7 ngày mới đào xong 5 cái giếng, sau đó tập trung nhân lực xây dựng ngôi làng trong lòng núi.

Mỗi ngày dân làng sinh hoạt theo những cách thức khác hẳn trước đây, ban ngày tất cả cùng khoét núi xây làng đến 3 giờ chiều. Sau đó sẽ được ông Hoàng Xuân và Hoàng Mộc truyền dạy các kiến thức khoa học căn bản. Đối tượng học được quan tâm đặc biệt là những người nhỏ tuổi, đây là tương lai của làng, muốn nắm giữ vận mệnh không thể dựa vào trình độ lạc hậu được.

Đêm đến sau khi ăn xong, cả làng quây quần bên đống lửa cùng tập luyện thần thức pháp yếu.

Không biết là nhờ vào tinh thần thoải mái, lao động khoa học

Ở gần cửa hang những cây xuyên thiết bố trí ngay ngắn, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống cành lá của nó tỏa ra màu đỏ lung linh.