Dựa vào phỏng đoán của bản thân, Hoàng Mộc bắt đầu suy nghĩ các cách thức đột phá.
-Nếu như giữa hai loài tồn tại mối quan hệ cộng sinh vậy ta tiêu diệt mười con hung thú này sợ rằng ngay lập tức sẽ có 10 con khác thế chỗ. Có nghĩa muốn đột phá thì phải trong thời gian cực ngắn xử lý đám hung thú màu đen đồng thời phải công kích bản thể dây leo trước khi những con hung thú khác quay về, như vậy không khả thi cho lắm.
Có điều thắc mắc là cuộc chiến của hơn 200 hung thú với dân làng, rõ ràng bên dân làng đang chiếm ưu thế, chẳng lẽ quần thể dây leo này không sợ toàn bộ hung thú màu đen bị tiêu diệt sao, hay nó còn cách bảo mệnh khác.
Bây giờ có hai hướng giải quyết, một là bản thân và Lôi Viêm sẽ cầm cự với quần thể dây leo đợi đến khi chiến trường bên kia dành thắng lợi sẽ diệt sát toàn bộ hung thú màu đen rồi công kích dây leo, cách này có điểm khiếm khuyết, nếu như hai loài kia còn có biện pháp bảo mệnh khác thì không ổn. Cách thứ hai vẫn là đột phá bản thể dây leo, vấn đề là làm sao để qua mắt được đám hung thú.
Trong đầu Hoàng Mộc liên tục suy tính phương pháp, ánh mắt tìm kiếm tài nguyên xung quanh, đến khi nhìn vào ngọn lửa của Lôi Viêm mới nhận ra nơi ngọn lửa đang thiêu đốt chỉ thấy một vùng sáng xanh tỏa ra còn hình ảnh dây leo chìm trong cầu lửa hoàn toàn không thấy, hơn nữa đám khói bốc lên cũng có tác dụng che chắn tầm nhìn.
Hoàng Mộc lợi dụng điều này, rất nhanh đã nghĩ ra cách thức đột phá, hắn tiến đến gần Lôi Viêm giúp đồng bạn chống đỡ công kích của dây leo, rồi bắt đầu trao đổi cách thức tấn công. Đối mặt với hai người là loài ngoài hành tinh vừa đổ bộ xuống trái đất, hiển nhiên nó không hiểu được ngôn ngữ của nhân loại, nên hai người tự do thảo luận không phải kiêng dè.
Một lúc sau, khóe miệng Lôi Viêm mỉm cười.
-Được chúng ta tiến hành thôi.
Chỉ thấy hai quả cầu lửa đang thiêu đốt ở hai vị trí khác nhau trên quần thể dây leo bỗng hợp lại rồi di chuyển đến phía dưới cây leo chỗ tiếp giáp với mặt đất. Ngay lập tức lớp vỏ chỗ đó biến thành ngọc bích, phần vỏ cây xung quanh lớp ngọc bích thì biến thành vảy cứng, hẳn đây là hai lớp phòng ngự chắc chắn nhất của nó.
Quả cầu lửa khổng lồ theo sự khống chế của Lôi Viêm liền thay đổi hình dạng thành hình trụ rỗng với phần lõi rỗng bên trong có đường kính khoảng 10 mét vuông. Mười con hung thú cách đó vài chục mét ánh mắt chăm chú theo dõi.
Ban đầu lớp vỏ ở phần rỗng của cột lửa vấn giữ nguyên cấu tạo ngọc bích nhưng do nhiệt lượng ngọn lửa quá lớn, quần thể dây leo phải điều động nó tản ra xung quanh thành hình tròn, bảo vệ những chỗ tiếp xúc trực tiếp với lửa. Dần dần phần diện tích bên trong lõi rỗng của cột lửa không bị thiêu đốt chỉ còn một lớp vảy cứng được cường hóa bằng cách thông thường không còn là lớp ngọc bích kiên cố.
Hoàng Mộc từ trên không chém ra hàng loạt đao mang công kích đám hung thú màu đen đang theo dõi, đồng thời ngay phía trước cột lửa hình trụ, Lôi Viêm đem toàn bộ đám cọc gỗ thiêu đốt, ánh lửa cùng khói bốc lên nghi ngút che chắn tầm nhìn.
Không quan tâm đến việc đao mang có diệt sát được hung thú hay không, Hoàng Mộc tung chiêu thức xong liền gấp rút đáp xuống mặt đất ở khoảng giữa đám cọc gỗ đang cháy và cột lửa hình trụ. Hai chân vừa tiếp đất bỗng một tiếng động lớn vang lên.
-BÙM
Hoàng Mộc dùng toàn bộ sức lực và linh lực đạp mạnh xuống mặt đất đẩy thân thể lao đi, lực đạo quá mạnh khiến nơi đó biến thành một cái hố. Thân thể hắn bay nhanh như đạn bắn, lấy quỹ tích thẳng tắp xuyên qua phần lõi rỗng của cột lửa huớng đến quần thể dây leo.
Song đao Phi vân dung nạp một lượng lớn linh lực khiến ánh bạch kim tỏa sáng, chỉ còn một mét nữa sẽ va chạm với quần thể dây leo, Hoàng Mộc liền điên cuồng vung đao trảm kích.
Lực đạo của song đao lúc này lớn hơn nhiều so với đao mang đơn thuần, bởi nó còn kèm theo sức lực cơ bắp của Hoàng Mộc.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt ....
Đám vỏ cây chỉ được cường hóa băng cách thông thường liền bị cắt đứt, đao mang thông qua vết cắt xuyên thấu vào bên trong.
Âm thanh soạt, soạt, soạt của hàng loạt dây leo bên trong bị cắt đứt vang lên cuối cùng là một tiếng BỤP trầm muộn. Trong quần thể dây leo khổng lồ của có thứ gì đó đã bị phá vỡ.
Ngay khi nhát đao đầu tiên hạ xuống, quần thể dây leo đã cảm nhận được, nó điều động toàn bộ lực lượng hóa cứng nơi yếu hại đồng thời hàng vạn dây leo bất chấp cột lửa lao dến Hoàng Mộc, nhưng đao ảnh quá nhanh, nó chưa kịp phản ứng gì thì đao mang đã xuyên qua. Vô số dây leo giăng đầy trời, sinh cơ đang bừng bừng bỗng rơi tự do xuống mặt đất, vang lên những tiếng rầm rầm như cả rừng cây rơi từ trên trời xuống khiến dân làng phải ngó nhìn.
Từ đằng xa có thể thấy một nửa quẩn thể dây leo bỗng chốc ngã sạp xuống đất như một thân thể to lớn bị chảy sệ mất một nửa.
Phần dây leo còn lại cảm thấy uy hiếp chí mạng, chúng đập vào nhau phát ra những tiếng lộp bộp. Bầy hung thú màu đen nghe được, tất cả liền bỏ trận chiến chạy về, đồng thời có rất nhiều dây leo vươn ra quấn lấy chúng. Hung thú màu đen hoàn toàn không kháng cự việc dây leo quấn quanh mình, toàn bộ được dây leo quấn quanh rồi kéo về bản thể, kể cả những con đang ngọ nguậy dưới đống đổ nát của ngôi làng cũng được mang đi.
Dây leo đem đám hung thú màu đen nhập vào quần thể chỉ chừa cái đầu ra ngoài, quần thể dây leo lúc này dù chỉ còn một nửa nhưng khắp nơi trên thân thể là những cái đầu nhô ra giống như tất cả chỉ là một sinh vật thống nhất có hàng trăm cặp mắt.
Đám dây leo giằng co với Hoàng Mộc và Lôi Viêm nãy giờ tất cả đều được thu về, hai người có một khoảng thời gian để thở dốc. Ngọn lửa của Lôi Viêm bắt đầu tiêu tán do linh lực đã cạn, hắn nuốt uất hương đan ừng ực nhưng có vè không có nhiều tác dụng bởi trước đó hắn đã phục dụng đan dược quá nhiều giờ uống thêm không còn hiệu quả.
Nhìn hình dáng kỳ dị của quần thể dây leo lúc này, Hoàng Mộc có phần bất ngờ:
-Thì ra đây là biện pháp trong tình huống cấp bách của chúng, đem tất cả hung thú trở về để bảo vệ, nếu tách ra còn có thể đối phó còn hợp lại thế này thì tình hình cam go rồi.
Hoàng Mộc sau khi công kích thành công đã phi hành trở ra, trước diễn biến phát sinh tâm lý hắn thập phần lo lắng, dù thân thể đang rất đau nhức, linh lực bắt đầu suy kiệt nhưng ánh mắt thủy chung vẫn toát lên sự kiên định, hai tay cầm chặt song đao sẵn sàng đối phó.
Quần thể dây leo sau khi hợp nhất với hung thú, hành động tiếp theo của chúng khiến Hoàng Mộc sững sờ, chúng bỏ chạy. Đúng là bỏ chạy chứ không phải rời đi bởi tốc độ di chuyển có phần vội vã.
Tất cả mọi người thấy vậy nhảy lên hò reo ăn mừng, cùng chạy đến tung hô nhóm người Hoàng Mộc và ông Hoàng Xuân nhờ có mấy người mà bà con được cứu sống. Mọi người biết trong làng của mình có những thiếu niên phi thường, có thể gửi gắm niềm tin, có nơi để dựa dẫm, mở ra cơ hội để sinh tồn trong hoàn cảnh khắc nghiệt này.