Earth

Chương 62: Về làng




Hoàng Mộc đạp cổ kiếm bay xuống kiểm tra tình trạng Phi vân điểu kỹ càng, nhận thấy sinh cơ của nó hoàn toàn đã mất, hắn liền lấy hộp trữ vật ra thu lại, hộp trữ vật hoạt động dựa trên linh lực chỉ có thể thu các vật không chứa trường sinh mệnh.

-Hơn một tháng nữa những hung thú mạnh mẽ sẽ thả xuống địa cầu, vậy những hung thú hiện tại sống hay chết chắc hẳn lũ Octopieus sẽ không quan tâm nhiều, dù sao chúng đã làm xong vai trò thử nghiệm.

Hắn suy nghĩ vậy nhưng vẫn cẩn thận dùng cành cây xóa đi dấu chân dưới đất.

Nhìn chiến lực cường hãn của Hoàng Mộc cùng những khả năng thần kỳ hắn có thể làm được, đại bàng rất bất ngờ, giao tranh với Phi vân điểu đã lâu bản thân nó biết rõ nhất Phi vân điểu có bao nhiêu lợi hại.

Theo tiếng gọi bên dưới, đại bàng sà xuống chờ Hoàng Mộc trèo lên lưng rồi cất cánh bây trở lại chiến trường.

Ở bên này với sự góp sức của bầy khỉ cùng 4 người trúc cơ, thế thắng như chẻ tre, bầy Phi vân điểu bị đánh tan tác, chỉ có hai con màu bạc mang đầy thương tích chạy trốn nhưng khi bay lên cao gặp phải Hoàng Mộc cùng đại bàng đầu đàn đi về. Dải lụa xanh không khoan nhượng đem cả hai con trói lại.

Hoàng Mộc khống chế dải lụa đem hai con Phi vân điểu từ từ hạ xuống, bản thân hắn trên lưng đại bàng cũng đáp xuống chỗ đồng bạn.

Đổng Kiếm thấy vậy cất tiếng hỏi:

-Tình hình Phi vân điểu màu vàng ổn thỏa rồi chứ?

-Nó đang ở trong túi của mình đây.

-Mà cậu bắt hai con màu bạc đó làm gì?

-Mình có dụng ý riêng, lát nữa sẽ nói với các cậu.

Cả bọn thu dọn chiến trường, xóa đi dấu vết, bây giờ đã có hộp trữ vật có thể mang theo nhiều đồ đạc hơn, bộ lông, móng vuốt, thanh sắc, mỏ của Phi vân điểu đều là tài liệu quý giá, mọi người thu thập tất cả đem cất vào hộp trữ vật.

Minh Nguyệt đi đến trước đại bàng đầu đàn kể cho nó nghe về tình huống sắp tới, những hung thú sắp phải đối mặt mạnh hơn Phi vân điểu rất nhiều, tốt nhất hãy đi cùng chúng tôi, đôi bên cùng chiến đấu sẽ có cơ hội tồn tại.

Phản hồi của Đại bàng được Minh Nguyệt nói lại với cả nhóm:

-Đại bàng có ý đồng thuận nhưng vẫn rất tiếc địa bàn cũ, linh khí dồi dào.

Hoàng Mộc nghe vậy liền đáp:

-Nguyệt nói với nó những địa phương như thế không hiếm, cứ đi cùng chúng ta tự khắc sẽ tìm cho nó một nơi hợp lý.

Thông điệp được Minh Nguyệt truyền đi, phản hồi trở lại khiến cô bé mỉm cười:

-Nó đồng ý rồi.

Mọi người rạng rỡ ra mặt, có thêm bầy đại bàng giúp chiến lực gia tăng rất nhiều, không những thế khả năng phi hành cũng mang lại nhiều thuận lợi. Cả bọn cùng bầy khỉ trèo lên lưng đại bàng quay lại địa bàn cũ thu hết tất cả quặng xuyên thiết vào hộp trữ vật rồi bay về làng.

Hành trình của cả nhóm đã kéo dài gần một năm,quãng đường đi được không phải là xa, mà do các sự việc diễn ra cùng quá trình tập luyện làm cho thời gian kéo dài. Bây giờ ở trên lưng đại bàng bay về chỉ mất hai tiếng phi hành đã thấy ngôi làng thân thuộc ẩn hiện nơi xa, đây là do cả nhóm mất thêm thời gian đi xuống thông báo cho làng Hoa Ban.

Theo ý kiến của Hoàng Mộc mọi người chưa về làng vội mà đi qua Uất hương tiên cảnh trước, địa phương này lúc trước giao tranh với Thạch giáp kỳ bị phá tan hoang rồi bị một loài chim kỳ lạ chiếm lấy, hiện tại không biết ra sao.

Hoàng Mộc ngoảnh đầu nhìn ngôi làng thân thuộc bên dưới, gió thổi tóc bay, nhiều kỷ niệm gợi về. Ngôi làng khuất dần, hắn quay đầu lại nhìn về áng hồng xa xăm, hai mắt nhắm hít một hơi thật sâu đến khi mở mắt ra đã thấy cây bồ đề to lớn phía dưới.

Hình ảnh đập vào mắt khiến Hoàng Mộc cùng cả nhóm không thể tin nổi, một Uất hương tiên cảnh xinh đẹp đã mọc trở lại, nhưng điều đó là chuyện bình thường, đáng nói ở đây là trên mảnh đất đó một cụ ông như một lão tiên nông đang chăm chút từng khóm hoa.

Bầy đại bàng bay đến, cụ ông ngước mắt nhìn, một tay đưa lên đang định làm động tác gì đó thì chợt nhận ra những hình ảnh quen thuộc trên lưng đại bàng. Ông hạ tay xuống, nét mặt xen lẫn ngạc nhiên cùng vui mừng.

-Haha cháu của ta đã về.

Cụ ông không ai khác chính là Hoàng Xuân, ông nội của Hoàng Mộc cũng như cả nhóm, nói như vậy bởi chỉ có Hoàng Mộc là cháu ruột, bốn người còn lại ông nhận nuôi từ nhỏ.

Cả đoàn hạ xuống, theo sự chỉ đạo của Minh Nguyệt cẩn thận không dẫm nát các khóm hoa, bầy khỉ và đài bàng liền chạy ngay đến cây bồ đề, không trách được chúng nơi đây linh khí nồng đậm, rất thích hợp cư ngụ.

Đại bàng đầu đàn nhìn cả nhóm, trong suy nghĩ của nó:

-Mấy người này thật giữ đúng lời hứa.

Mấy con khỉ vừa leo lên cành cây đã vội vàng hét lên thất thanh nhảy xuống, từ trong tán lá rậm rạp hai con bạch tuộc to lớn bay ra.

Nhìn thấy chúng Hoàng Mộc chấn kinh:

-Là robot của Octopieus

Hai tay nhanh chóng nắm chặt chuôi đao, chuẩn bị tiến đến tấn công thì nghe tiếng nói của ông Hoàng Xuân.

-Không sao đâu, chúng là hai con robot cũ ông đã sửa được, hiện giờ chúng nó thuộc sở hữu của ông.

Lời ông Hoàng Xuân nói làm cho cả nhóm bớt căng thẳng sau đó hàng loạt lời tán dương vang lên

-Ông nội giỏi quá

-Ông là nhất

----

-Vậy con chim lớn trước ở chỗ này là ông đuổi đi sao.

-Đúng vậy ta dùng hai con robot này cùng với Tiểu Tuyết và Tiểu Hắc Bạch đánh đuổi nó đi.

-Hai đứa Tiểu Tuyết, Tiểu Hắc Bạch đâu rồi hả ông?

-Chúng vừa nãy ở đây, không biết chạy đi đâu chơi rồi.

Minh Nguyệt cau mày trách:

-Hai tên này chút về phải phạt mới được, đã dặn ở lại bảo vệ ông còn chạy đi chơi.

Vừa nói xong thì một con rắn màu trắng trên đầu đội vương miện mắt màu xanh cùng một con hổ màu trắng khoang đen chạy từ trong rừng về.

Minh Nguyệt có thể nghe được điều chúng muốn nói:

-Chúng em chỉ quanh quẩn gần đây thôi, chị đại đừng trách mắng.

Hai con thú sà vào mấy người, liên tục cọ xát, rung đuôi, thể hiện bộ mặt cute phô mai que. Hình thể của chúng lớn hơn trước rất nhiều, tiểu hắc bạch to như con trâu, tiểu tuyết thân lớn như cột nhà, nếu không quen biết từ nhỏ mà để Đổng Kiếm gặp được chắc hẳn sẽ tiên hạ thủ vi cường.

Ngọc Lan xoa đầu Tiểu Hắc Bạch nhận xét:

-Hai đứa này lớn nhanh quá.

-Chắc nuôi tốn cơm lắm đây.

Hai con thú nghe vậy lắc đầu lia lịa

-Chúng em tự kiếm ăn mà.

Điều chúng nói chỉ Minh Nguyệt hiểu nhưng cô bé mặc kệ không phiên dịch, may có ông Hoàng Xuân nói đỡ.

-Thời gian qua nhờ Tiểu Tuyết và Tiểu Hắc Bạch mà hung thú quanh làng giảm đi trông thấy, bà con đi trồng trọt, hái lượm, săn bắt cũng yên tâm hơn, mà nhất là loài Vĩ hạt sói đã hoàn toàn biến mất lâu nay không thấy đâu.

Mọi người trò chuyện rôm rả, kể lại hành trình cho ông nội nghe, khoe các thành tích đạt được cùng các kỳ ngộ còn lấy cổ kiếm ra đạp lên phi hành cho ông nội xem, lôi từ hộp trữ vật ra một Phi vân điểu to tướng làm ông Hoàng Xuân bàng hoàng.

-Haha cháu ta toàn là thiên tài, có được sức mạnh này thì sinh tồn không lo lắng rồi.

-Không phải vậy đâu ạ.

Câu trả lời khiến ông Hoàng Xuân ngạc nhiên:

-Ta thấy các cháu bây giờ mạnh mẽ hơn nhiều hung thú rồi đó.

-Ý chúng cháu không phải vậy, vào ngày 9/1 sắp tời Octopieus sẽ thả xuống địa cầu rất nhiều loài mạnh mẽ khác, tình hình chúng ta bây giờ đang rất nguy nan đấy ạ.

Mấy người kể lại cho ông Hoàng Xuân về chuyện của Octopieus, ông nghe xong chấn kinh.

-Khốn nạn, chúng đối xử với nhân loại chưa đủ tàn bạo sao, còn bày ra trò này.

-Đúng vậy ông ạ, cũng bởi thế chúng cháu mới đi về làng gấp để nhờ ông giải mã nhện quỷ.

-Nhện quỷ sao, chúng không khó giải mã chỉ là phần sinh học của nhện quỷ luôn ở trong trạng thái tỉnh táo, chỉ cần chúng ta tác động nhỏ nó sẽ phát hiện ra, sau đó bộ phận máy móc sẽ cắn vỡ trái tim.

-Dạ, nhưng hiện tại Minh Nguệt đã có thể điều khiển suy nghĩ của nhện quỷ không biết chúng ta có khả năng lấy nó ra khỏi cơ thể không ạ?

Ông Hoàng Xuân ồ lên ngạc nhiên:

-Ta đã xem qua cấu tạo nhện quỷ, phần máy móc của nó ta có thể xử lý được, nếu vậy thì chỉ còn một vấn đề lớn nhất là làm sao để phẫu thuật loại bỏ nhện quỷ ra khỏi tim, thôn chúng ta không có bác sĩ, cũng không có thiết bị, các thôn khác cũng vậy.

Đừng tưởng đây là vấn đề nhỏ, phẫu thuật loại bỏ nhện quỷ ra khỏi tim rất phức tạp bởi chân của nó bám chặt vào thành tim, sơ sẩy một chút sẽ mất mạng, ta nghĩ cần mấy chục năm nữa để đào tạo bác sĩ và chế tạo máy móc may ra mới có thể thực hiện được.

Hoàng Mộc đáp:

-Nếu như cháu có thuốc của Octopieus kết hợp với hai con robot đằng kia vậy có thể thực hiện phẫu thuật được không ạ.

-Ồ cháu có thuốc của chúng sao, mau đưa ông xem.

Hoàng Mộc lôi từ hộp trữ vật ra cặp y tế của Octopieus, bên trong chứa 24 chai thuốc, cũng lấy ra xác của hai con robot thu thập được. Vốn ngay từ đầu Hoàng Mộc đã có suy nghĩ này, bởi thế hắn mới ẩn nấp ở hang Sửng Sốt bày mưu cướp đi những lọ thuốc cùng xác robot, điều làm hắn bất ngờ là ông nội ở nhà vậy mà có thể sửa được hai con robot bị hổ tráng đánh vỡ.

Ông Hoàng Xuân xem một lượt, nụ cười hiện lên rạng ngời:

-Haha có những thứ này vậy vài ngày nữa có thể thử nghiệm được rồi.