Cả nhóm tò mò tiến đến chỗ Hoàng Mộc, qua lỗ hổng hình tam giác nhìn ngó khoảng không gian bên trong, ánh lửa đằng xa không đủ chiếu rọi, cảnh vật hiện lên nhập nhèm khó thấy. Lôi Viêm liền ngưng tụ ngọn lửa nhỏ đi vào, lúc này mới thấy rõ, không gian bên trong có diện tích khoảng 20m2, cao 6m, rải rác có vài đồ vật kỳ lạ, phía cuối góc xuất hiện một bộ xương đang ngồi.
Khung cảnh hiện lên giữa đêm tối toát ra sự ma mị, có điều mấy người không vì thế mà sợ hãi.
-Chẳng phải chỉ là một bộ xương thôi sao, để mình vào trước.
Nói rồi Hoàng Mộc chui vào, mấy người theo sau, vốn cậu đã chủ tâm trước nên lỗ hổng tạo ra đủ để cơ thể chui lọt.
Trên mặt sàn có một bộ bàn ghế đã quá cũ kỹ thớ gỗ mục nát chạm đến liền gãy đổ, ngược lại bộ ấm chén phía trên còn dùng được, chất men bên ngoài vẫn sáng bóng, có phần giống với gốm Bát Tràng, Hoàng Mộc thông qua dữ liệu trong chiếc điện thoại nhận xét vậy.
Nhìn dấu vết thời gian trên bộ bàn ghế làm bằng gỗ lim, một loại gỗ rất bền bỉ, ngàn năm không mục nát, có thể khẳng định những thứ trong gian phòng này có niên đại rất cổ xưa, không biết đã trải qua bao nhiêu tuế nguyệt. Vậy mà bộ xương trong tư thế ngồi kiết già đằng kia vẫn giữ được vẻ sáng bóng không có dấu hiệu suy tàn, dùng tay gõ vào, vang lên những tiếng coong coong như kim loại.
Nhìn bộ xương mang phong thái tiên phong đạo cốt, chắc chắn đây là xương của một người nào đó, không phải của hung thú hay loài nào khác, xương người sao có thể bảo tồn lâu như vậy chứ. Hoàng Mộc ngẫm nghĩ.
Mọi người tản ra thăm dò quanh gian phòng, rất nhanh tìm thấy những chữ vết khắc trên vách hang bị bụi bặm che lấp. Một loại chữ cổ xưa, năm người không thể đọc được, Hoàng Mộc liền lôi từ túi quần ra chiếc điện thoại của Octopieus, thao tác trên thiết bị mở chức năng dịch ngôn ngữ rồi hướng máy quay đến chỗ hàng chữ. Chiếc điện thoại này sở hữu pin có dung lượng rất lớn, nghe ông Hoàng Xuân nói nó có thể dùng thêm 100 năm nữa mà không cần sạc.
Dù là chiếc điện thoại của Octopieus hay công cụ gì đi nữa, muốn dịch được một loại ngôn ngữ điều kiện cần là phải có dữ liệu về ngôn ngữ đó, chỉ mong tên Áo Lôi Cách đã từng nghiên cứu qua loại chữ viết này. Đây là điện thoại cá nhân hiển nhiên thông qua nó Hoàng Mộc biết được tên của Octopieus kia.
Màn hình điện thoại xoay vòng một lúc rồi hiện ra kết quả bằng chữ của Octopieus, từ nhỏ mọi người đã được ông nội dạy cho loại chữ này.
Nội dung văn tự trên vách đá:
-Ta tiên nhân Hùng Bá Long , thực lực đã đạt đến Kim đan kỳ, hội trưởng của Quần Long hội, dù đã đếtiên nhânn cuối đường Kim đan vẫn không thể thoát khỏi sinh tử, hôm nay tuổi thọ đã tận, ta mở ra không gian này yên nghỉ, tất cả bảo vật ta đã phân phát hết cho các thành viên Quần long hội, nơi đây không còn thứ gì nếu sau này có ai đó khai quật xin đừng vì bảo vật mà quấy rối ta yên nghỉ.
Hàng chữ hiện ra khiến mọi người có phần thất vọng nhưng cũng dấy lên nhiều suy nghĩ:
-Vinh Hạ Long này trước đây là địa bàn của Quần Long hội, một môn phái hoặc hội nhóm nào đó, không trách được nơi địa linh, phong cảnh hữu tình tiên nhân có thể bỏ qua. Kim đan kỳ có vẻ như là một cấp bậc nào đó trên con đường tu luyện, đạt được cấp bậc này tuổi thọ sẽ tăng mạnh nhưng chung quy vẫn có hạn, bởi thế mới có lời than ai oán của vị Hùng Bá Long tôn giả.
Năm người vái bộ xương một cái rồi chui ra, vị tiên nhân kia đã nói rõ ràng bên trong không có thứ gì đặc biệt nên mọi người cũng không quấy rầy thêm. Dải lụa mang theo tảng đá hình tam giác ghép vào lỗ hổng rồi tan biến, nhát cắt tinh tế khiến ai đó nhìn qua khó mà phát hiện ra chỗ này.
Mặc dù không thu thập được cái gì quý giá nhưng nơi này đã tiết lộ một thông tin quan trọng, Quần Long hội ở Vịnh Hạ Long vậy những không gian trống rỗng trong các hòn đảo mà cá voi từng nói cho Minh Nguyệt biết, chắc hẳn sẽ cất giữ nhiều bí mật.
Cả ngày vận động mạnh, bốn người nằm ngủ một giấc thật say, chỉ còn Hoàng Mộc đang ngồi bên đống lửa suy nghĩ về những chuyện trong ngày:
-Sinh vật kia có khả năng là thể cổ xưa của Octopieus, nếu như xét theo thói thường giữa loài khỉ và loài người thì sức lực cơ thể của Octopieus cũng không quá mạnh mẽ, nhưng cũng chẳng ai đem so sánh sức mạnh của nhân loại với loài khỉ thông qua chỉ số sức lực cơ bắp cả mà điều quan trọng là sự thông minh, nền văn minh tiên tiến, vũ khí lợi hại. Còn một điều nữa chúng thả giống loài đó ở đây để làm gì, phải chăng chỉ như những loài hung thú khác.
Suy tư hồi lâu, Hoàng Mộc chuyển sang ngồi kiết già tập luyện thần thức pháp yếu, ánh lửa bập bùng trong hang động rộng lớn sưởi hơi ấm xua đi cái lạnh đầu mùa.
Sáng hôm sau ngoài trời gió lạnh rít từng cơn, tuyết rơi lả tả, từ khi loài Octopieus tiếp quản trái đất, chúng sửa đổi địa hình làm cho khí hậu lạnh hơn. Vịnh Hạ Long hai trăm năm trước chưa bao giờ có tuyết, nhưng gần trăm năm lại đây mùa đông tuyết rơi dày.
Từng bông tuyết phiêu dạt, lả lơi rơi xuống từ thiên không, phủ trắng các hòn đảo, hòa tan trong nước biển. Trên trời từng cụm mây trắng lững lờ trôi dưới nền xanh lam bất tận, dưới biển hàng nghìn hòn đảo trắng nổi cộm giữa màu xanh ngọc bích mênh mông, khung cảnh đối xứng tuyệt mỹ.
Mặt biển vẫn chưa bị đóng băng, từng cơn gió lướt qua mang theo hơi nước làm năm người đã lạnh lại càng thêm lạnh, quần áo mang theo đã bị biển khơi nuốt mất khi con thuyền bị đắm, mỗi người chỉ còn chiếc áo mỏng manh đang mặc.
Không còn cách nào khác, đành phải vận động làm nóng thân thể 100 lần hít đất, 100 lần gập bụng, 100 lần bật nhảy và chạy 10km.
Thuyền đã bị đắm, lương thực không còn, quần áo không đủ mặc, tình cảnh trước mắt của năm người bây giờ không phải là thám hiểm nữa mà là sinh tồn trên hoang đảo.
Ngọc Lan nói với Minh Nguyệt.
-Nguyệt có thể nhờ cá voi chở chúng ta qua các hòn đảo đặc biệt được không.
Minh Nguyệt trả lời:
-Không được rồi, hôm qua ở trên biển, cá voi đã nói với mình rằng bắt đầu từ buổi tối cả đàn sẽ xuất phát đi trú đông. Tối qua mình nghe thấy tiếng cá voi vọng từ phía xa, mặc dù không thể hiểu chi tiết nhưng suy đoán được, cá voi không thể tiếp cận hòn đảo do bầy kim ngư còn lai vãng, nó muốn chào tạm biệt trước khi đi trú đông cùng đàn.
Ngọc Lan buồn phiền than
-Tình hình chúng ta có vẻ không ổn rồi.
Đổng Kiếm ở bên lên tiếng:
-Lan đừng lo có Đổng Kiếm đây, mình sẽ lo hết.
-Cậu có giỏi thì tìm cho mình chiếc áo khoác lông đi.
-À cái này hơi khó, nhưng yên tâm mình sẽ tìm về cho Lan
-Đừng có bốc phét nha. Ngọc Lan chu mỏ lên ánh mắt liếc ngang nguýt một cái, trông ra rất đáng yêu.
Hoàng Mộc nói với cả nhóm:
-Mình thấy với tình hình này vài ngày nữa nhiệt độ xuống dưới -2 độ, mặt biển sẽ đóng băng, lúc đó đi đến các đảo khác sẽ thuận lợi hơn, trước mắt chúng ta nên ở lại đây tìm kiếm thêm củi và thực phẩm, nếu có thể làm mấy cái áo lông thú.
Minh Nguyệt mỉm cười nói:
-Vẫn là Mộc nhà ta suy nghĩ hợp lý.
Cả nhóm chia nhau ra làm việc, Đổng Kiếm và Ngọc Lan sẽ bắt cá, ba người còn lại đi kiếm củi.
Hòn đảo cao gần 200m, khá dốc có điều đối với mấy người chẳng khác gì đất bằng, qua mấy lần bật nhảy đã lên đến đỉnh đảo, hái củi cũng không cần lên cao thế, chỉ là chiều ý Minh Nguyệt muốn lên đây ngắm cảnh.
Xa xa một bầy chim đang lại gần, Minh Nguyệt quan sát kỹ
-Đằng kia chính là một trong những bầy chim công kích thuyền của chúng ta.
Tiếng nói của Minh Nguyệt khiến Lôi Viêm và Hoàng Mộc chú ý.
Bầy chim có khoảng 20 con, chiều dài 3m, hình thể cân đối, bộ lông vũ màu trắng, chúng bay khá cao cách mấy người khoảng 120m, độ cao này đã vượt quá phạm vi điều khiển dải lụa của Hoàng Mộc.
Cậu cất tiếng gọi to:
-Đổng Kiếm lên đây hỗ trợ mình với.
Đổng Kiếm và Ngọc Lan đang bắt cá dưới biển, không biết có phải do thời tiết lạnh hay do bầy kim ngư tham ăn đã chén hết cá làm hai người nãy giờ không phát hiện con cá nào.
Nghe tiếng gọi, Đổng Kiếm liền trèo lên đỉnh núi. Thấy đồng bạn đến nơi, Hoàng Mộc nói:
-Mình điều khiển dải lụa đưa cậu lên trên kia, bắt cho mình vài con chim.
-Ồ nhìn được đó.
Hoàng Mộc ngưng tụ ra dải lụa, quấn quanh người Đổng Kiếm, tâm niệm điều khiển nhấc bổng đồng bạn lên không đến tận 70m mới dừng lại.
Cảnh vật dưới chân Đổng Kiếm, cảm giác bay lên không thật chơi vơi nhưng cũng thật thú vị, cậu đặt niềm tin ở bạn mình không lo sợ độ cao.
Đàn chim bay vượt qua đầu Đổng Kiếm, cậu vội điều khiển thanh kiếm bay lên truy kích, ở dưới Hoàng Mộc cũng thao túng dải lụa mang đồng bạn đuổi theo.
Thanh Kiếm kích vào một con ở cuối đàn, nó liền bị hạ gục, bầy chim thấy vậy không bay đi mà vòng lại, chúng phát hiện ra Đổng Kiếm là người gây ra chuyện này.
Thói quen xem con người là sinh vật yếu đuối đã được hình thành sau 200 năm, bầy chim không nghi ngại sà xuống theo đội hình chữ V.
Tốc độ bay của chim quá nhanh, sáu bảy chục mét chẳng là gì cả, thoáng cái đã đến, chúng khép hai cánh, mỏ chìa ra ngoài giống như một thanh lao đâm tới.
Âm thanh không khí phần phật, cuốn bay những bông tuyết rơi lưa thưa trên không, đòn tấn công đi qua, nhưng không thấy con mồi đâu.
Ở dưới Hoàng Mộc điều khiển dải lụa mang Đổng Kiếm né tránh đòn tấn công. Đổng Kiếm cảm thấy yên tâm ở đồng bạn liền bỏ qua phòng thủ, chuyên tâm khống chế thanh kiếm công kích.
Trên bầu trời diễn ra một khung cảnh giữa tuyết rơi, Đổng Kiếm thân thể bay lượn linh hoạt, né tránh tất cả đòn tấn công của bầy chim, phi kiếm vô tình lăng không xuyên qua bông tuyết kích sát hết con chim này đến con khác.
Đến khi số lượng chim trong bầy giảm mất 10 con, lũ chim mới nhận ra chuyện không ổn, chúng liền tung cánh bay đi. Phạm vi tấn công của hai người cộng lại có thể lớn hơn 140m nhưng từng đó là không đủ để đuổi theo bầy chim.
Hoàng Mộc đành mang Đổng Kiếm hạ xuống, 10 con cũng đủ cho mấy người dùng vài tháng rồi.
Ngọc Lan ở dưới thấy trên này săn chim cũng chạy lên cùng với Lôi Viêm và Minh Nguyệt đi nhặt con mồi.
-Haha không lo chết đói rồi. Đổng Kiếm vừa hạ xuống đã reo hò.
-Lông của loài này khá ấm đó, để mình làm áo khoác lông cho Lan nha.
-Nhờ Hoàng Mộc hỗ trợ nếu không chỉ mình cậu sao làm được. Ngọc Lan đáp trả.
-Kaka thì chúng ta là một nhóm mà.
Năm người mang 10 con chim về xử lý qua, thời tiết giá lạnh, bảo quản thực phẩm không khó, mọi người đào một cái hố to bên ngoài, bên trong hố rải tuyết rồi đưa thực phẩm muốn bảo quản vào, dùng tuyết lấp lại, trên hố cắm các thanh gỗ to đề phòng loài thú nào đó trộm mất.
Phần lông thu được, mọi người rửa sạch, bứt ra thành từng cục như cục bông, các cục bông được nén chặt thành mảng rồi dùng xương cá làm kim, vỏ cây làm chỉ, khâu mảng bông với mặt trong của chiếc áo đang mặc.
Tuyết rơi dày hơn, nhiệt độ hạ xuống, mặt biển vẫn chưa đóng băng, năm người ở trong hang sinh hoạt, tập luyện. Hoàng Mộc ngồi bên đống lửa to lấy những viên đá tìm được ở dưới đáy biển ra nghiên cứu.