Chuyện phát hiện ra linh mạch được kể cho Minh Nguyệt, Ngọc Lan, Lôi Viêm, Đổng kiếm nghe. Cả bọn đã đến tham quan mấy lần, chúng quyết định đặt tên cho nơi đây là Uất Hương tiên cảnh, lấy tên theo loại hoa chủ đạo ở mảnh rừng này.
Cả Uất Hương tiên cảnh chỉ có một cây cổ thụ duy nhất là cây bồ đề, tán lá xum xuê, cành cây to như một đoạn đường nhỏ, lúc này trên một cành cây năm đứa trẻ đang ngồi thiền, đúng hơn là đang tu luyện thần thức pháp yếu.
Xung quanh cây bồ đề là những khóm Uất hoa hương xen lẫn hoa hải đường, những chiếc chuông được cắm tạm bợ, nối với nhau bằng những sợn dây. Vì sợ có mãnh thú xâm nhập trong lúc tu luyện nên bọn trẻ quyết định cắm nhiều chuông báo động.
Thân cây bồ để cao lớn, chuông báo động cắm ở khoảng cách xa, nếu có mãnh thú lẻn đến, năm người sẽ có thời gian để ứng phó. Hoàng Mộc còn cẩn thận bố trí năm sợi dây buộc từ cửa hang trên vách núi kéo dài đến chân núi để dùng khi khẩn cấp.
Mọi thứ bố trí ổn thỏa, cả bọn đắm chìm trong tập luyện, nắng xuân nhẹ nhàng, gió xuân miên man, hoa cỏ thơm ngát làm năm người tập luyện càng thăng hoa.
Không giống như ở trong thôn nơi đây linh khí đậm đặc, chúng ồ ạt đi vào cơ thể Hoàng Mộc, như một dòng chảy theo lộ tuyến chảy đến đan điền, đi lên đại não, vòng qua khắp cơ thể rồi hội tụ lại ở đan điền. Nếu như mọi khi linh khí đi hết một vòng về lại đan điền chỉ còn một chút không đáng kể thì lúc này khi về đan điền đã có thực chất.
Hoàng Mộc nhận ra đám linh khí khi về lại đan điền sẽ không đi theo những linh khí mới được hít vào để vận chuyển vòng mới, mà chúng tồn tại một góc trong đan điền, Hoàng Mộc có thể điều khiển nó theo ý muốn. Nói là khí nhưng thực ra nó không hình, không dạng, giống như một đám năng lượng thì đúng hơn.
Một vòng linh khí vận chuyển được Hoàng Mộc đặt tên là một vòng chu thiên, phỏng theo cách nói của cụ Nguyễn Trọng về khí công dưỡng sinh. Sau một vòng chu thiên linh khí tích trữ được ở đan điền chỉ nhỏ bằng nửa hạt gạo, nhưng với sự tập luyện chăm chỉ nó đang không ngừng tích lũy.
Cả bọn ở đây từ sáng đến chiều mới nghỉ tập đi về, nơi này cách thôn khá xa, nếu một người bình thường leo núi theo lối mòn quanh co, khúc khủy sẽ mất khoảng một ngày, còn đối với nhóm người Hoàng Mộc lấy năng lực đặc biệt đi theo đường thẳng chỉ mất khoảng 2 tiếng.
Về đến thôn công việc đầu tiên của Minh Nguyệt là cho con thỏ trắng nhốt ở trong lồng ăn, con thỏ này ở trong rừng đã lâu, quen với bản tính hoang dã, không dễ để cho người khác khuất phục. Mọi người đành quyết định nhốt nó trong lồng, hàng ngày cho ăn, đến khi chịu nghe lời mới thả ra.
Mọi người tắm rửa, nấu nướng, ăn tối xong xuôi, như thường lệ tập trung tại phòng ông Hoàng Xuân học kiến thức khoa học. Cửa phòng đóng kín, năm đứa nhỏ chăm chú nghe ông giảng bài, tối nay ông dạy về hóa học.
-Hôm nay ta sẽ nói về phóng xạ, phóng xạ là hiện tượng một số hạt nhân nguyên tử không bền tự biến đối và phát ra các bức xạ hạt nhân được gọi là các tia phóng xa. Các tia phóng xa này khi xuyên qua mô sống sẽ tác động trức tiếp hoặc gián tiếp đến ADN trong tế bào gây ra đột biến gen hoặc làn chấn thương nhiễm sắc thể.
Với trình độ khoa học kỹ thuật của Octopieus chúng có thể kiểm soát được quá trình phóng xạ này biến chúng thành vũ khí. Nổi bật nhất trong số vũ khí phóng xạ của Octopieus là súng băn ra tia Omega X, chùm phóng xạ được bắn ra có hình dạng như ánh sáng của đèn pin, sinh vật sống bị tia Omega X chiếu vào sẽ bị phá vỡ cấu trúc AND, chết trong đau đớn.
Hoàng Mộc nghe ông nói đến đoạn này, bất giác nhìn về phía Tiểu Tuyết đang nằm cuộn tròn bên cạnh Minh Nguyệt.
-Thưa ông, những điều ông nói rất giống vơi tình huống của mãng xà, cháu nhớ ánh sáng chiếu trúng bụng nó giống ánh sáng của đèn pin, lúc chết bụng mãng xà phình to trông rất đau đớn. Không những thế hơn mười anh em của Tiểu Tuyết cũng chết theo. Hoàng Mộc hướng đến ông Hoàng Xuât phát biểu.
-Nếu vậy thì khả năng cao là tên Octopieus kia đã sự dụng súng bắn tia Omega X, gặp phải tia phóng xạ này mãng xà dù có da dày thịt béo cũng không ăn thua. Ông Hoàng Xuân trả lời
-Trúng phải tia Onega X đáng nhẽ Tiểu Tuyết phải chết, tuy nhiên nhìn bề ngoài của nó khác hẳn với những con rắn đồng loại ta có thể khẳng định: Chắc chắn nó không phải con của ông hàng xóm thì là bị đột biến.
Minh Nguyệt cười khúc khích hỏi.
-Đột biến có ảnh hướng gì không ạ.
-Khi tia phóng xạ phã vớ cấu trúc AND, sẽ làm cho cấu trúc AND khác với di truyền gọi là sự đột biến, hầu hết đột biến gen do phóng xạ là đột biến xấu, cũng giống như việc một người đi phá hoại thì làm sao tạo ra được sản phẩm tốt được.
-Nhưng trong một phần triệu khả năng cũng một trường hợp đột biến tốt. Trường hợp của Tiểu Tuyết hẳn là một phần triệu khả năng đó. Đột biến tốt sẽ mang đến cho Tiểu Tuyết những ưu thế vượt trội so với giống loài. Dù thế nào đi nữa khi bị tia Omega X chiếu trúng đều sẽ rất đau đớn, một loại đau đớn đến từng tế bào.
Minh Nguyệt đưa tay vuốt ve Tiểu Tuyết, đồng cảm cho những đau khổ mà Tiểu Tuyết đã trải qua.
Năm người học tập hăng say cho đến khuy mới đi về phòng mình ngủ, Hoàng Mộc ngồi trên giường chưa vội tập luyện thần thức pháp yếu mà suy nghĩ về những điều ông nội dạy.
Hóa học và y thuật cổ truyền nghe có vẻ khác nhau nhưng thực ra cùng một nguồn gốc, cả hai cái bổ sung cho nhau, làm cho chân tướng sáng rõ, vậy linh khí và y thuật thì sao.
Hoàng Mộc sờ tay cầm lấy nắm linh thảo mà cậu hái được, trong linh thảo rõ ràng chứa linh khí nồng đậm nhưng không thể trích xuất ra được.
-Vậy nếu được chế biến thành thuốc rồi phục dụng thì sao nhỉ.
-Không biết cổ nhân xưa đã bao giờ nghĩ đến vấn đề này, có điều về mặt này ta không có ai dạy, cũng không có đan phương, chỉ có thể thử nhiệm thôi.
Nghĩ vậy Hoàng Mộc liền trèo xuống giường, bắt đầu thử nghiệm các ý tưởng của mình, dù sao sáng mai sẽ tập luyện thần thức pháp yếu ở Uất Hương tiên cảnh, hiệu quả tập luyện còn tốt hơn cả đi ngủ, đêm nay Hoàng Mộc không cần ngủ cũng được.