Hoàng Mộc nhìn thấy ba người này, tâm lý thập phần lo lắng, vội đi ra phía sau, nhìn rõ người nằm trên cáng, là Đỗ Thông, một cậu bé khoảng 9 tuổi sống cách nhà Hoàng Mộc một đoạn. Ba người khiêng cáng hiểu ý liền nói:
-Ông Hoàng Xuân không sao, cháu đừng lo lắng.
Hoàng Mộc nghe xong lấy lại sự bình tĩnh. Phía xa vang lên dọng hớt ha hớt hải của hai người
-Cứu cháu tôi với ông Nguyễn Hoa ơi.
Thì ra là ông, bà của Đỗ Thông biết tin đang chạy đến.
-Mau khiêng Đỗ Thông vào đi. Hoàng Mộc nói
Đỗ Thông được đưa vào nằm trên giường, vốn ông Nguyễn Hoa thường khám bệnh ở phòng điều trị giữa thôn, nhưng thỉnh thoảng ở nhà ông cũng tiếp đón những trường hợp cần cứu chữa gấp cho nên dù ông sống một mình nhưng trong nhà có đến hai chiếc giường, một để nằm, một để khám chữa bệnh khi cần.
Ông Nguyễn Hoa vạch phần áo sau lưng, và phần quần chỗ cẳng chân, hai vết thương sâu hoẵm lộ ra, qua vết thương có thể phán đoán được nguyên nhân. Vết thương ở lưng kéo dài từ vai trái đế tận giữa lưng rõ ràng là vết cào của một con mãnh thú, còn ở cẳng chân một phần thịt to đã bị cắn đứt. Ngoài hai vết thương lớn này những chỗ khác chỉ xây xước, không nghiêm trọng.
Ông Nguyễn Hoa vẫn đang bị sốt rét, sức khỏe đã đỡ nhiều nhưng tay chân thỉnh thoảng bị rung, ông quay sang nói với Hoàng Mộc
-Mộc, con giúp ta chữa trị cho Đỗ Thông, đừng lo lắng ta sẽ ở bên chỉ điểm
Hoang Mộc biết tình hình sức khỏe của ông Nguyễn Hoa nên gật đầu đồng ý
-Dạ vậy để con chữa trị nếu có chỗ nào sai nhờ ông chỉ giúp ạ
Ông bà nghe cháu mình được Hoàng Mộc một đứa trẻ mới bảy tuổi chữa trị, sắc mặt hiện ra vẻ lo lắng, nhưng một chốc lát sau sắc mặt đã biến đổi từ lo lắng sang trạng thái tin tưởng.
Đầu tiên Hoàng Mộc thực hiện các biện pháp sơ cứu vết thương, cậu xử lý khéo léo, xung quanh vết thương được lau chùi sạch sẽ, tiếp đến là dò xét các huyệt vị trên cơ thể Đỗ Thông, dùng châm cứu để cầm máu, nhìn động tác như nước chảy mây trôi của một đứa trẻ bảy tuổi mới học y thuật được một tháng làm cho những người xung quanh không khỏi bị bất ngờ.
Một lúc sau chỗ vết thương của Đỗ Thông đã ngừng chảy, Đỗ Thông tỉnh dậy, kết quả thể hiện ra, chứng tỏ cách làm của Hoàng Mộc hoàn toàn đúng đắn, ông Nguyễn Hoa ở một bên cũng không cần nói thêm lời chỉ điểm nào.
Hoàng Mộc lấy từ trong ngăn tủ một loạt các thảo dược khác nhau, những thảo dược này còn tươi chúng chỉ mới được hái cách đây mấy ngày, đem giã nhỏ cho nhuyễn rồi bôi lên vết thương, cuối cùng băng bó lại.
Vết thương của Đỗ Thông khá sâu, cần phải dùng bài thuốc bổ huyết và tiêu viêm, Hoàng Mộc viết ra một đơn thuốc dài ngoằng, cậu đưa cho ông Nguyễn Hoa, ông gật đầu đồng ý. Y theo đơn thuốc được duyệt cậu bốc ra mấy thang thuốc, dặn người nhà Đỗ Thông sắc thuốc uống, hàng ngày đưa Đỗ Thông đến phòng điều trị để sát trùng vết thương, bôi thảo dược.
Quá trình thăm khám diễn ra đến 10 giờ đêm mới xong, lúc này thấy Hoàng Mộc ngơi tay ba người khiêng cáng lúc trước mới hướng tới Hoàng Mộc nói:
-Hoang Mộc à, chúng ta đi cùng cụ Hoàng Xuân hái thuốc, trên đường vô tình gặp một con thỏ đang tìm kiếm thức ăn, mới đầu chúng ta không để ý nhưng một lúc sau phát hiện con thỏ này chỉ ăn những cây thuốc kỳ lạ, cụ Hoàng Xuân đến kiểm tra cây thuốc liền kinh hỉ.
-Nghe theo lời của cụ, chúng ta quyết định đi theo con thỏ này, nó dẫn bọn ta đi qua nhiều đoạn rừng khúc khủy, trên đường đi vậy mà thu thập được nhiều cây thuốc quý. Chúng ta đi theo nó cho đến khi nó về hang, cụ Hoàng Xuân sợ con thỏ đi mất nên quyết định ở lại, tìm một chỗ trú ẩn an toàn gần hang thỏ đợi ngày mai sẽ tầm thảo dược, về phần chúng ta được cụ phân công đưa thuốc về cho cháu, ông nói những cây thuốc này để lâu sẽ mất đi dược tính.
Nói rồi một trong ba người lấy từ trong bao vải ra một nắm cây thuốc. Hoàng Mộc nhìn qua nắm thảo dược ngoài hai cây thuốc không biết tên, còn lại đa số là các thảo dược thường dùng: Xuyên tâm bối, đa mộc đoan, dưỡng hỏa quả, băng liên hoa.
-Những cây thảo dược này, ngoài băng liên hoa phải xử lý ngay còn lại có thể để lâu ngày mà không mất đi dược tính vì sao ông nội lại nói phải đưa về gấp nhỉ, đã thế còn căn dặn phải đưa thảo dược cho mình chứ không phải ông Nguyễn Hoa.
Hoàng Mộc mang theo nghi ngờ tiếp nhận nắm thảo dược, kiểm tra kỹ càng, đến khi cầm nhánh Đa mộc đoan lên xem thì trong cơ thể bỗng phát sinh cảm giác rạo rực. Hoàng Mộc bình tĩnh cảm nhận biến đổi trong cơ thể đồng thời cảm nhận nhánh Đa Mộc Đoan trên tay, khuôn mặt của cậu bỗng kinh ngạc, tia kinh ngạc chỉ xét qua rồi khuôn mặt trở lại như cũ, xung quanh nhiều người cậu không thể biểu hiện ra vẻ mặt thất thố.
-Thật không ngờ nhánh Đa Mộc Đoan này lại chứa linh khí, ngay khi tay mình chạm vào linh lực trong cơ thể phát hiện ra sự tương thông nên mới có cảm giác rạo rực. Hoàng Mộc thầm nghĩ.
Cậu hướng đến ba người nói:
-Cháu cảm ơn ba ông ạ, để cháu xử lý, cất những thảo dược này vào tủ thuốc của thôn , về nhánh Đa Mộc Đoan này cháu xin giữ lại để nghiên cứu y thuật ạ. Ba ông có thể nói cho cháu biết nơi ông nội đang ở được không ạ.
-Cháu đừng lo, nơi trú ẩn của cụ Hoàng Xuân khá an toàn, đợi đến sáng mai chúng ta dẫn cháu vào rừng, kẻo đi buổi tối nguy hiểm
-Nhờ ba ông nói cho cháu địa điểm của ông nội, sáng mai cháu mới đi, nhưng cháu muốn xuất phát sớm hơn mọi người một chút ạ
Ba ông lão khuyên Hoàng Mộc một hồi không được, lại nghĩ cậu bé này đến gan hổ còn tìm được, đi rừng một mình hẳn sẽ biết cách tự bảo vê, nghĩ vậy ba ông đành nói vị trí cho Hoàng Mộc.
Hoàng Mộc xử lý qua chỗ thảo dược một chút, cất vào tủ thuốc, cầm theo nhánh Đa Mộc Đoan chào tạm biệt mọi người đi về phong ngủ. Đi được một đoạn, Hoàng Mộc rẽ sang ngang hướng về cửa thôn lẻn ra ngoài.
-Nhóm hái thuốc của ông nội chỉ có bốn người bao gồm cả ông, vì sao ông bảo mọi người về hết chỉ mình ông ở lại, như vậy chẳng phải sẽ nguy hiểm sao, ắt hẳn đây là dụng ý của ông nội, ý bảo đêm nay mình đến chỗ ông, có lẽ ông đã phát hiện ra điều gì đó liên quan đến linh khí nên không muốn người khác biết. Hoàng Mộc vừa đi vừa suy nghĩ.
Dưới trăng một thân ảnh chạy thoăn thoắt trong rừng, thỉnh thoảng có một dải lụa xanh xuất hiện bám vào cành cây, thân ảnh theo đó mà đu lên, lao qua địa hình gập ghềnh, bầu trời trong vắt không một gợn mây, trăng sáng vằng vặc, soi rõ đường Hoàng Mộc đi.
Ba người khiêng cáng được gia đình Đỗ Thông mời ở lại ăn bữa tối, vốn mời thêm cả Hoàng Mộc dùng bữa nhưng cậu bé từ chối, cả buổi tối chưa có hạt cơm nào vào bụng nên ba ông lão ăn ngấu nghiến, ông Nguyễn Trọng một trong ba người vừa ăn vừa kể lại:
-Ba chúng ta mang theo cây thuốc trở về gần đến thôn thì gặp Đỗ Thông đang bị Hầu Mao Thú tấn công, chúng ta toan chạy đến rút dao xua đuổi, chỉ một con thì không sao dựa vào sức ba người có thể đuổi được. Ai ngờ con hầu mao thú đó chạy đi được một lúc thì nó quay lại, đi cùng với nó là năm con hầu mao thú khác, biết không thể địch lại, chúng ta mang theo Đỗ Thông chạy trốn, tốc độ của Hầu Mao Thú quá nhanh, chúng ta vừa chạy đến rìa thôn đã bị chúng chắn trước mặt, cứ tưởng hôm nay sẽ phải từ biệt thế gian.
Cụ Nguyễn Trọng đặt bát cơm đã ăn hết xuống bàn, nhớ lại khung cảnh lúc đó khiến cụ toát lên vẻ sợ hãi, cụ trầm ngâm một lúc rồi kể tiếp.
-Đúng lúc ta tính buông bỏ, chấp nhận số phận thì nghe thấy tiếng chuông kêu leng keng, rõ ràng là tiếng chuông được treo quanh thôn để đề phòng dã thú, đi cùng với tiếng chuông hai thân ảnh xuất hiện một con hổ trắng và một con rắn trắng, chính là Tiểu Hắc Bạch và Tiểu Tuyết. Thấy bọn ta bị tấn công chúng chạy từ trong thôn ra để ứng cứu.
-Khác hẳn với hình ảnh đáng yêu hằng ngày, chúng thể hiện ra bộ dáng thập phần hung dữ, Tiểu Hắc Bạch xông vào giữa bầy Hầu mao thú cắn xe, Tiểu Tuyết ngược lại bò lên cây tìm đến chỗ con Hầu Mao Thú đầu đàn giao đấu. Ta thật không ngờ Tiểu Hắc Bạch và Tiểu Tuyết lại dũng mãnh đến vậy, hai đứa mới chỉ hơn hai tháng tuổi.
-Tiểu Hắc Bạch chiến đấu với năm con hầu mao thú mà không hề bị rời vào hạ phong, không những thế trên người năm con hầu mao thú liên tục xuất hiện vết thương, bị cào trúng, cắn trúng, máu xanh rơi vãi khắp nơi, những đòn tấn công của năm con hầu mao thú dồn dập, vậy mà bị sự nhanh nhẹn của Tiểu Hắc Bạch tránh né, thỉnh thoảng có đánh trúng nhưng không xuyên thủng được lớp da của Tiểu Hắc Bạch
-Phía trên cây Tiểu Tuyết tìm được chỗ Hầu Mao Thú đầu đàn đang ẩn nấp, hai bên giao đấu liên hồi từ cành cây này sang cành cây khác, làm rung động cây cối một vạt rừng, cuối cùng Tiểu Tuyết thu mình lấy đà rồi phóng đến chỗ hầu mao thú đầu đàn ở cành cây đối diện, con Hầu mao thú né người sang một bên tránh được cú cắn, đầu của Tiểu Tuyết đã bay xượt qua Hầu Mao Thú, bất ngờ chiếc đuổi cong lại quấn quanh thân thể Hầu Mao Thú, từ sau lưng chồm dậy cắn mạnh vào cổ nó. Con hầu mao thú đầu đàn chết ngay sau đó, mang theo Tiểu Tuyết rơi từ trên cây xuống. Không dứng lại Tiểu Tuyết bò dậy, đi đến một chỗ với Tiểu Hắc Bạch, nhóm hầu mao thú thấy đầu đàn đã bị chết, chúng không tấn công nữa mà bỏ chạy. Tiểu Hắc Bạch và Tiểu Tuyết không đuổi theo, chúng đi lại gần chúng ta, đến khi chúng ta vào thôn chúng mới đi vào.
Ông bà của Đỗ Thông nghe được câu chuyện, không khỏi dấy lên một hồi xúc động, nếu không có ba ân nhân, không có Tiểu Hắc Bạch, Tiểu Tuyết vậy hôm nay ông bà đã mất đi đứa cháu đích tôn của mình.