Tối nay chiếc motor hạng nặng kia không đến, chiến thắng đã được Lâm Nam Ức nắm trong tay. Hiếm khi đến sớm, trên khán đài còn rất nhiều chỗ trống, Lâm Nam Ức trực tiếp sắp xếp cho Hàn Triệu ngồi chỗ cũ.
Ông chủ đường đua thấy Hàn Triệu hai lần chiếm chỗ ngồi tốt nhất, không nhịn được tới hàn huyên vài câu.
"Người anh em này thích đua xe à?"
Ông chủ khoảng 50 tuổi, tóc mai đã nhuốm bạc, có lẽ là Alpha. Hàn Triệu không biết ông, nhưng dựa vào việc phán đoán bộ đồng phục đua xe motor chỉ có thể nhìn thấy trong các cuộc đua cao cấp, Hàn Triệu cho rằng thân phận của ông không đơn giản.
"Ừ, tôi cùng bạn bè đến đây xem thử, gần đây mới cảm thấy thích." Xuất phát từ phép lịch sự, Hàn Triệu chỉ đơn giản trả lời xong câu hỏi của mình liền quay đầu nhìn lên đường đua.
"Bạn của Tiểu Ức à, cứ gọi tôi là Lão Trần. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy dẫn bạn đến xem mình thi đấu." Ông chủ hoàn toàn không có ý định rời đi, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Hàn Triệu một cách quen thuộc, nói tiếp: "Trước kia tôi còn trêu ghẹo kêu cậu ấy nhanh chóng tìm một Omega đi để còn đưa theo xem mình thi đấu. Chắc chắn tôi sẽ ngưỡng mộ cậu ấy nhiều hơn. Không ngờ thằng nhóc này chưa tìm được đối tượng, mà đã dẫn bạn đến xem trước rồi."
Hàn Triệu cười gượng vài tiếng, không biết tiếp lời thế nào, ngồi ở một bên đẩy đẩy kính.
"Tiểu Ức thực sự rất có tài năng đua xe. Cậu có thể thấy rằng xe của cậy ấy thua kém những người khác về mọi mặt, nhưng cậu ấy có kỹ năng và lòng dũng cảm, vậy nên thường có thể giành chiến thắng." Ông chủ cứ lải nhải, cũng mặc kệ Hàn Triệu có nghe hay không, "Tôi đã đề nghị cậu ấy tham gia giải A Taylor Mountain Rally năm nay nhưng cậu ấy nói rằng mình không có thời gian, vì còn phải chăm sóc em trai với lại cậu ấy không có tiền để mua phụ kiện mới nên không thể tham gia, nếu cậu có mối quan hệ tốt với cậu ấy, hãy thử thuyết phục cậu ấy xem sao."
"Tham gia giải đấu lớn nếu đạt được thứ hạng cao, thì sẽ có câu lạc bộ ký hợp đồng, cậu ấy cũng có giá trị hơn, sau này cũng không phải vất vả như vậy nữa.
Hàn Triệu get được trọng điểm hỏi, "Em trai cậu ấy bị sao vậy?"
Ông chủ ngạc nhiên nhìn hắn, "Cậu không biết hả?"
Thấy Hàn Triệu khẽ gật đầu, Lão Trần mơ hồ nói vài câu: "Sức khỏe em trai cậu ấy không tốt lắm, chữa trị tốn rất nhiều tiền, tiền mà Tiểu Ức thắng trong mấy trận đấu đen này cũng đem đi lấp đầy lỗ thủng đó."
Hắn không truy vấn nữa, có một số việc tốt hơn hết là đợi một ngày nào đó Lâm Nam Ức tự động nói với hắn. Bất quá bây giờ hắn cũnh biết tại sao Lâm Nam Ức cần tiền gấp như vậy, nhưng ngay cả 300 vạn cậu kiếm được khi làm tình nguyện viên cũng không đủ để chi trả cho việc điều trị, Hàn Triệu đoán rằng tuyến của em trai cậu ấy nhất định có vấn đề.
Nhớ lại những lời Lão Trần nói, đêm nay hắn ngồi xem Lâm Nam Ức đua xe lại sinh ra một loại cảm giác sứ mệnh bi tráng.
Bóng đêm nặng nề, động cơ nổ ầm ầm, những người khác thì tìm kiếm sự phấn khích, còn Lâm Nam Ức đang tìm kế sinh nhai.
- --
Đúng như dự đoán, hôm nay không có sự khiêu khích của chiếc motor hạng nặng kia, vị trí đầu số 1 được Lâm Nam Ức ôm lấy một cách dễ dàng. Hơn nữa cậu cảm thấy trạng thái đua xe của mình càng lúc càng tốt, còn dễ dàng kiểm soát pheromone sau khi chất tăng cường có tác dụng.
Vượt qua vạch đích, hơi thở tương đối ổn định, không có cảm giác pheromone hùng hổ phanh xe như trước, cũng không có cảm giác bất an và nóng bức độc quyền của kỳ phát tình. Điều này làm Lâm Nam Ức cảm thấy hơi bất an, chuyện xảy ra khác thường tất có yêu ma, cậu sợ sẽ có những di chứng mới của chất tăng cường xuất hiện.
Hàn Triệu giữ đúng lời hứa đứng ở vạch đích chờ Lâm Nam Ức, ngay khi chiếc xe màu xanh lục huỳnh quang dừng lại, hắn băng qua vạch an toàn và chạy nước kiệu đến chỗ Lâm Nam Ức, lo lắng sợ có chuyện gì xảy ra với cậu nên hắn phải kịp thời cho pheromone trấn an.
"Không sao, Hàn tổng, trạng thái hôm nay rất tốt." Lâm Nam Ức cởi mũ bảo hiểm xuống, điều động pheromone trong cơ thể, phát hiện quả thật không có dao động lớn.
Hàn Triệu không tin, vòng ra phía sau vén cổ áo cậu xuống, đưa tay nhẹ nhàng dò xét tuyến thể Lâm Nam Ức, đúng thật không nóng như hai lần trước.
"Cậu có thể kiểm soát pheromone sau khi chất tăng cường có tác dụng?" Hàn Triệu hỏi, "Hay là hôm nay nó không có tác dụng?"
Lâm Nam Ức sờ sờ gáy vừa bị hắn sờ qua tê dại, lắc đầu phủ nhận nói, "Vẫn có tác dụnh, hơn nữa hiệu suất của chất tăng cường cũng rất ổn định. Có một câu nói như thế nào nhỉ? 'Người và xe hợp nhất'(1), anh biết không? Hàn tổng tôi cảm thấy mình càng ngày càng trâu bò!"
(1): (人车合一) để lái xe thường xuyên, cần phải luyện tập và kiên trì rất tốn kém. Kiến thức lý thuyết thì ai cũng hiểu, nhưng quan trọng nhất là phải thực hành, những gì bạn nhận được trên giấy xét cho cùng chỉ là bề ngoài.
"Vẫn có tác dụng, mức độ ổn định hơn ngay cả lượng pheromone biến đổi nhiều nhất cũng không tiết ra quá mức..." dường như Hàn Triệu nhớ tới gì đó, ngẩng đầu nhìn Lâm Nam Ức, mắt sáng như đuốc.
"Cậu nói xem có phải bởi vì tôi đánh dấu cậu tạm thời, nên thuốc tăng cường trong cơ thể cậu dung hợp tốt hơn đúng không? Vậy nên sức mạnh của cậu lại được tăng lên."
"Hả...chắc là...vậy đó?" Vẻ mặt Lâm Nam Ức đầy dấu chấm hỏi, anh hỏi tui tui biết hỏi ai, cậu chỉ là một tình nguyện viên xui xẻo, cống hiến thân mình, Quang Triệu thành tựu.
Vừa xuất hiện vấn đề mới, Hàn Triệu muốn nhanh chóng giải quyết, nhưng ông nội đã sắp xếp muốn hắn đến thành phố A, hắn cũng không yên tâm để Lâm Nam Ức đua xe một mình ở đây.
"À đúng rồi, tôi quên nói với cậu, ngày mai hoặc ngày mốt tôi phải đi công tác ở thành phố A, cậu đi với tôi."
Lâm Nam Ức sửng sốt một lúc, khéo léo hỏi: "Hàn tổng, chuyến công tác phải đi bao lâu?"
"Ít nhất là một tuần."
Một tuần...nhưng mỗi tuần Tiểu Nhữ đều phải đi trị liệu, sao Lâm Nam Ức có thể yên tâm để y đi một mình.
"Chuyện là, tôi có thể không đi được không...tôi không thể bỏ nhà đi được. Em trai tôi ở nhà một mình, tôi không yên tâm."
Hàn Triệu không nghĩ tới chuyện em trai Lâm Nam Ức, nhân tiện hắn hỏi, "Em trai cậu, không thể rời khỏi cậu à?"
"Cũng không hẳn, chỉ là mỗi tuần em ấy đều phải đi bệnh viện, tôi phải đi cùng em ấy." Lâm Nam Ức thật sự không muốn bịa ra lý do thái quá gì, quyết định nói thật, "Thật ra tôi cần tiền, là bởi vì chi phí điều trị của em tôi quá tốn kém."
"Ừm, chuyện đó thì phải có người thân bên cạnh, như vậy đi, chúng ta mau chóng hoàn thành chuyện ở thành phố A cành sớm càng tốt, ít nhất ba ngày, chắc là chưa đến ngày trị liệu của em cậu." Hàn Triệu cảm thấy mình rất là thông tình đạt lý, hoàn toàn không để ý đến chuyện Lâm Nam Ức có muốn đi hay không tiếp tục nói, "Nếu ba ngày không kịp, thì cậu về trước."
"Hả, tôi không đi được không? Hàn tổng?" Lâm Nam Ức còn muốn giãy dụa tiếp, nhưng cậu biết chắc là không diễn được nữa.
"Không được, tôi không yên tâm để cậu một mình ở đây, trên người cậu có dấu ấn của tôi."
- --
Vừa lên máy bay Lâm Nam Ức đã ngoẹo đầu ngủ, cấp trên mặt lạnh đúng là công tư phân minh, chỉ nâng khoang cho mình mà không nâng khoang cho cậu. Hai chân dài của cậu chen chúc trong khoang phổ thông rất khổ sở, sau hai lần bị đánh thức bởi đôi chân tê rần, cậu không ngủ được nữa.
Lâm Nam Ức chửi thầm trong bụng, anh ta coi thường ai vậy chứ, thiếu gia đây từng được tài xế đưa đón khi đi chơi, máy bay chỉ bay hạng thương gia, khi yêu chỉ nói về Omega nóng bỏng nhất...
Quá khúc đã qua nhớ lại mà đau đớn lòng, bây giờ ow bên ngoài cậu chỉ có thể nói mình là một bảo an vinh quang.
May mắn thay, chỉ mất 3 tiếng để bay đến thành phố A. Lâm Nam Ức nhìn những đám mây tụ rồi tan qua ô cửa sổ máy bay để giết thời gian. Nhớ tới lần trước đi máy bay đi là dẫn em trai đi tìm thầy chữa bệnh, ở nhà chỉ có mình cậu và em trai, không biết làm sao mà bản thân có thể sống sót qua quãng thời gian đó. Ba mẹ gặp tai nạn, giá cổ phiếu công ty giảm mạnh, rất nhanh lại bị người ta ác ý thu mua, không phải Lâm Nam Ức chưa từng hoài nghi có người động tay động chân, chỉ là lúc ấy cậu cũnh bất lực.
Sau này muốn điều tra sự thật, thì những lãnh đạo công ty vốn thuộc tập đoàn Lâm thị, hoặc là bị từ chức hoặc là bị phong khẩu, người đứng sau cũng đã vạch sẵn từng bước, chính là muốn đuổi cùng giết tận Lâm gia.
Máy bay gầm rú lao vào đường băng, khiến Lâm Nam Ức bị ù tai.
Hai người được một chiếc ô tô màu đen tuyền trực tiếp đón đi vào cổng khu quân sự, Lâm Nam Ức không khỏi căng thẳng, liên tục quay đầu nhìn Hàn Triệu.
"Hàn tổng, anh bàn chuyện làm ăn ở đây à?"
Hàn chiêu mím môi thành một đường ngang, gật đầu.
Nhà họ Lục ở thành phố A là một trong những gia tộc số một số hai ở nước W, mấy đời tòng quân, danh dự vang dội. Tư lệnh Lục hiện tại nắm giữ binh quyền trong tay, kiểm soát chiến khu phía Đông của nước W, có lẽ sợ cây lớn dễ bị gió đánh(2), nên người Lục gia làm việc khiêm tốn, rất ít khi nghe được tin tức về bọn họ. Nếu không phải lão gia tử Hàn gia (ông nội của Hàn Triệu) và ba của Tư lệnh Lục là bạn tốt, lại sớm đánh tiếng về chuyện liên hôn, lấy tư cách hiện tại của Hàn Triệu còn chưa đủ tư cách để đàm phán chuyện quân nhu năm sau.
(2): (树大招风) ví với người nổi tiếng hoặc có tiền tài thì dễ khiến người khác chú ý tới, gặp phải phiền phức.
Xe dừng trước cổng một hoa viên(3) của dãy nhà kiểu Châu Âu, đây là gia chúc viện(4) của quân khu. Hàn Triệu và Lâm Nam Ức xuống xe, phụ tá đứng ở cửa họ.
(3): (花园) thuộc dạng một khu vườn được trồng nhiều loại cây xanh, hoa, cỏ. Tạo nên một không gian thoải mái, thư giản, hòa mình vào thiên nhiên.
(4): (家属院) là nơi ở được cung cấp cho nhân viên của công ty và gia đình của họ/nơi này chủ yếu dành cho nhân viên của công ty và gia đình họ sinh sống.
"Chào Hàn tổng, Tư lệnh Lục sắp xếp để tôi đến đón cậu, ngài ấy về trễ một chút."
Lâm Nam Ức đứng bên cạnh Hàn Triệu thở không dám thở, cho dù nửa đời trước cậu từng sống trong những ngày tháng làm thiếu gia, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy thế giới này.
"Được. Vậy chúng tôi đợi chú ấy ở đâu? Hàn Triệu không kiêu ngạo không xu nịnh hỏi.
Người phụ tá lấy ít hành lý từ trong xe dẫn họ vào trong, "Hàn tổng, phu nhân đã chuẩn bị phòng xong, phải để cậu chịu thiệt thòi ở đây mấy ngày rồi." Phụ tá nói xong ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Nam Ức đầu đầy bím tóc, không chắc chắn hỏi Hàn Triệu, "Hàn tổng, vị này là trợ lý của ngài sao?"
"Đúng vậy." Hàn Triệu nói, "Sắp xếp cho một ấy một phòng luôn."
"Vâng ạ, lúc sáng tôi cũng nghĩ ngài sẽ dẫn người theo. Nên đã cho người dọn dẹp thêm một phòng rồi ạ."
Nhà kiểu Châu Âu được dọn dẹp ngăn nắp, đồ dùng đều được bày biện theo tiêu chuẩn trong quân đội, Lâm Nam Ức cảm thấy mình không phù hợp với ngũ hành ở đây.
"Ôi, sao lại đến sớm như vậy chứ." Chân trước vừa vào nhà, chân sau liền nghe thấy bên ngoài nhà có người chào hỏi bọn họ. "Xin chào, tôi là Lục Đình Trúc."
Một chàng trai mặc quân phục đưa tay về phía bọn họ, dáng người không cao, thân hình cân đối, trên mặt mang theo nụ cười nhã nhặn, diện mạo cũng rất xuất chúng, khuôn mặt nhỏ nhắn mặt mày tinh xảo, chỉ nhìn mặt sẽ cho rằng đây là Omega, thế nhưng với khí chất mạnh mẽ này chính là được sinh ra từ trong quân đội. Lâm Nam Ức bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của y, mạnh dạng đoán rằng y ta là một Beta tốt.
Hàn Triệu bắt tay lại, "Xin chào, tôi là Hàn Triệu."