Dinh thự Hàn gia nằm ở vùng đất phong thủy bảo địa giữa sườn núi, kiến trúc huy phái trang trọng trang nghiêm, tường đầu ngựa đan xen, điều ngạc nhiên nhất là có một suối nguồn trong sân của ngôi nhà. Suối nước nóng lâu năm bảo vệ giữ gìn tài sản của bao thế hệ Hàn gia.
Ngày hôm sau Hàn Triệu về nhà lớn Hàn gia một chuyến, lâu rồi không về thăm, ông nội cứ gọi điện thúc giục suốt.
Theo thường lệ bái ba lạy ở tuyền nhãn (suối nguồn), Hàn Triệu mới vào phòng chính, ông nội đã chờ một lúc ở trong phòng.
“Ông nội, ông khỏe không ạ?” Hàn gia rất có quy củ, Hàn Triệu đứng ở trong phòng lớn chào hỏi.
Ông nội của hắn - Hàn Việt Vinh, hiện đang là Chủ tịch Tập đoàn Quang Triệu. Gia tộc Hàn là một gia tộc tài phiệt lâu đời trong lĩnh vực kinh doanh vũ khí qua nhiều thế hệ, căn nhà này cũng là truyền từ đời này sang đời khác, ở thế hệ của Hàn Việt Vinh, sự xuất hiện của công nghệ cao, ngành bất động sản và công nghiệp giải trí đã cho phép lão nắm bắt hơn nữa nhiều cơ hội, cho phép Hàn gia từng bước rộng mở, làm cho tập đoàn Quang Triệu đi từ việc kinh doanh vũ khí ở phía sau hậu đài sang các hình thức khác nhau trước đài, lão ta là một nhân vật tàn nhẫn không nên đánh giá thấp, ở Hàn gia ai nấy đều phải kính lão ba phần.
Hàn Việt Vinh đang luyện vẽ tranh quốc họa, thần thái tự nhiên, thuận miệng nói, "Hàn Triệu à, con cũng chịu về gặp lão già này rồi à, lại đây, xem giúp ông bức tranh hôm nay như thế nào."
Hàn Triệu nghe tiếng liền đi tới trước bàn, trên giấy vẽ là núi cao nước chảy, đường lối ngoằn ngoèo dẫn đến nơi vắng vẻ, hắn cũng không hiểu là cái gì, nhưng mông ngựa nhất định phải vỗ đúng chỗ (ý là phải nịnh nọt lấy lòng).
"Kỹ năng vẽ tranh của ông nội rất xuất sắc, bút mực sáng ngời." Hàn Triệu diễn xuất đầy đủ, cúi đầu giả vờ thưởng thức bức tranh một cách cẩn thận, nhìn một lúc lâu, phun ra hai câu khen ngợi chung chung.
"Ha ha, khỏi đi, ông biết con không có hứng thú với mấy thứ này." Hàn Việt Vinh thừa biết Hàn Triệu không biết gì về hội họa, thế nhưng Hàn Triệu biết nói những lời như vậy, làm lão rất vui.
Tâm trạng Hàn Việt Vinh đang rất tốt, lão đặt bút lông vào khay rửa bút, chắp hai tay sau lưng dẫn Hàn Triệu vào thư phòng.
"Thuốc tiêm thử nghiệm của con dạo gần đây có tiến triển gì không?" Trở lại công việc, Hàn Việt Vinh trở nên nghiêm túc, dự án này tiêu tốn rất nhiều tiền, một khi thành công, thì sức mạnh quân sự của Quang Triệu sẽ đứng đầu thế giới.
Hàn Triệu đang muốn báo cáo việc này, "Ông nội, trước mắt vẫn còn đang trong giai đoạn lâm sàng, có xảy ra chút vấn đề nhỏ, chỉ có một trường hợp tình nguyện viên được tiêm thành công và thuốc có tác dụng, con cảm thấy thuốc tăng cường này còn có rất nhiều điều không chắc chắn lắm, giai đoạn này chúng ta không nên làm rầm rộ quá, phải cần thêm một chút thời gian nữa."
Từ khi mất khống chế đánh dấu Lâm Nam Ức, Hàn Triệu bắt đầu tự hỏi thí nghiệm này có thật sự nên tiếp tục hay không. Chiếu theo kết quả hiện tại mà xem, để phát huy tác dụng của chất tăng cường phải có pheromone một chọi một ràng buộc, và nó phải là một pheromone cấp cao, hơn nữa các pheromone được tiêm vào chủ sở hữu pheromone cấp thấp cần được kiểm tra để xác nhận rằng chúng có độ phù cao với nhau trước khi tiêm hay không - điều này là không công bằng cho một trong hai bên.
Tính ra mức độ phù hợp cao không có nghĩa là đối phương cũng phù hợp, tựa như hắn và Lâm Nam Ức, trước đó hai người chưa từng gặp nhau quen nhau,
và mọi thứ bắt đầu bởi con số lãnh khốc vô tình "98%", không có bất kỳ cơ sở tình cảm nào, đánh dấu vội vàng cũng là bị kích động bởi pheromone.
"Xảy ra vấn đề nhỏ? Nói cách khác giai đoạn này con vẫn dậm chân tại chỗ? " Hàn Việt Vinh rõ ràng không muốn nghe đáp án như vậy, lão ôm rất nhiều kỳ vọng đối với Hàn Triệu, không chỉ bởi vì hắn là Enigma duy nhất của Hàn gia, mà hơn nữa lý do của việc này đương nhiên là muốn giao tập đoàn Quang Triệu cho hắn. Nếu dự án này có thể tiến triển nhanh chóng và đạt được kết quả tốt, hắn có thể thuận lý thành chương giao cho Hàn Triệu, nhưng hôm nay Hàn Triệu lại nói cần thêm một chút thời gian...
Hàn Việt Vinh có chút lo lắng, lão không thể đợi lâu nữa, báo cáo kiểm tra sức khỏe nửa năm trước cho thấy các tuyến thể của lão đã bị thoái hóa không thể hồi phục. Với sự thoái hóa của tuyến thể, làm cho các cơ quan trong cơ thể không nhận được đầy đủ pheromone, sức khỏe sẽ dần dần suy kiệt, và rồi sinh mệnh sẽ kết thúc.
Nếu như không thể nhanh chóng xác định người đứng đầu tiếp theo của gia tộc, chỉ sợ sau khi chuyện sức khỏe lão có vấn đề bị lan truyền ra ngoài, Hàn gia sẽ nổi lên một trận gió tanh mưa máu.
Khuôn mặt tang thương của Hàn Việt Vinh ngưng tụ mây sầu, suy nghĩ một lúc lâu sau mới chậm rãi nói, "Nếu thí nghiệm đang tiến triển chậm chạp, tạm thời con có thể gác chuyện này sang một bên, vài ngày nữa đến khu vực quân sự của thành phố A một chuyến, hoàn thành dự trữ quân nhu trong năm tới cho bọn họ, nhân tiện con hãy làm quen với con trai của tư lệnh Lục, và nếu không có vấn đề gì thì hãy liên hôn với nhà họ Lục càng sớm càng tốt."
Hàn Việt Vinh nghĩ rất đơn giản, nếu Hàn Triệu không thể dựa vào thực lực bản thân để leo lên đỉnh cao, vậy chỉ có thể kiếm tẩu thiên phong(1), dựa vào nhà thông gia hùng hậu cũng hoàn toàn không phải là vấn đề.
(1): (剑走偏锋) ý nói việc làm không theo lẽ thường, tìm một biện pháp mới, khác với trước kia để giải quyết vấn đề, để thắng lợi nhờ vào bất ngờ.
Những lời này rất khó nghe Hàn Triệu không chút do dự cự tuyệt, "Ông nội, nói chuyện làm ăn thì được, còn chuyện đối tượng kết hôn thì không cần thiết đâu ạ."
"Sao? Chẳng lẽ con cảm thấy con trai của tư lệnh Lục không xứng với con à?" Hàn Việt Vinh luôn không thích có người nghi ngờ quyền uy của lão, nhưng chuyện liên quan đến hôn nhân đại sự, lão vẫn tận lực khuyên nhủ, "Là một Omega rất đẹp trai, nghe nói bản thân cậu ấy rất có thực lực, ở trong chiến đội tinh anh của cấp dưới của ba cậu ấy."
Hàn Triệu ý muốn từ chối, ai ngờ Hàn Việt Vinh xua xua tay, chốt hạ một câu, "Cứ như cậy đi, con cứ gặp trước đi, thích hay không thì nói sau."
- --
Sau khi từ dinh thự Hàn gia trở về công ty, tâm trạng Hàn Triệu giống như đám mây đen trên bầu trời tháng sáu, buồn tẻ và phiền muộn.
Cho đến khi Lâm Nam Ức gửi một tin nhắn nội bộ đến văn phòng hắn.
- -"Hàn tổng, tối nay 10h đi đua xe nha!"
Chưa kể, nghĩ đến bộ dạng lưu manh của Lâm Nam Ức, rốt cuộc Hàn Triệu cũng thả lỏng được một chút.
- -"Ừm, tan làm thì đến văn phòng tôi trước."
Lâm Nam Ức "mò cá" cả ngày ở bàn làm việc thấy thông báo tan làm thì đến văn phòng, như thểnhìn thấy thông báo "đêm nay tăng ca", sau đó ngồi "mò cá" suốt một tiếng đồng hồ trước khi tới giờ tan làm cũng cảm thấy chíu khọ, chỉ biết ngồi trên ghế, nhìn thời gian chuyển đến 6h30.
Sau khi tới giờ tan làm đồng nghiệp thu dọn đồ đạc xong nhanh chóng chuồn đi, Lâm Nam Ức nhìn theo bọn họ lần lượt rời xa ngàn dặm với ánh mắt vô cùng hâm mộ.
Lâm Nam Ức gục đầu xuống, lê đôi chân nửa sống nửa chết đến văn phòng của Hàn Triệu.
"Hàn tổng ơi, tôi tới rồi đây."
Hàn Triệu tháo kính xuống, xoa xoa hai mắt có hơi đau nhức, nói tiếp, "Ừm, lát nữa cậu về nhà với tôi một chuyến, hôm nay tôi sẽ thay quần áo trước rồi mới đến, cậu coi coi tôi mặc gì thì ổn."
Khi nghe nói không cần ở lại đây để làm một số dữ liệu thí nghiệm, hai mắt Lâm Nam Ức tỏa sáng, gật đầu đồng ý lia lịa.
"Được được, vậy tôi chạy xe qua nhà anh trước nha!"
"Ừm, bây giờ tôi cũng về nhà luôn."
Kết quả là sau khi lục tung tủ quần áo của bá tổng, chỉ có một chiếc áo hoodie miễn cưỡng xem như trang phục thường ngày, còn lại không phải âu phục ba mảnh thì cũng là áo khoác hay áo gió, Lâm Nam Ức đứng ở cửa phòng thay đồ không biết phải làm gì.
"Hàn tổng, hay là anh mặc áo hoodie đi?" Lâm Nam Ức cầm quần áo ướm lên ướm xuống trên người hắn, quả thật không giống phong cách thường ngày của Hàn Triệu.
Hàn Triệu không chọn bất cứ thứ gì, chỉ nhận lấy quần áo cậu đưa, sau đó cởi bỏ áo vest, để lộ áo ghi lê và áo sơ mi bên trong. Lâm Nam Ức đứng trước mặt hắn, cảm thấy có chút ngượng ngùng, sợ Hàn Triệu phát hiện gì đó không ổn nên xoay người đi vào phòng thay đồ, giả vờ giúp hắn phối bộ quần áo khác.
"Tôi có một đôi giày thể thao trong tủ giày, chắc là còn mới, cậu tìm giúp tôi đi."
Lâm Nam Ức đưa lưng về phía Hàn Triệu gật đầu, trong lòng lại nhịn không được chửi bới Hàn Triệu đúng là giỏi ra lệnh cho người khác, nhưng bề ngoài cậu vẫn nhanh nhẹn đi tìm, ai bảo lấy người tay ngắn cắn người miệng mềm(2) chứ, với mức lương cao vút một tháng 45 ngàn, trả giá bằng chút lao động ít ỏi cũng có gì to tác đâu.
(2): (拿人手短吃人嘴软) ý nói lấy thứ gì đó của người khác thì cũng rụt tay lại với người ta ăn đồ của người khác thì nói chuyện với người ta cũng mềm mỏng hơn.
"Tôi tìm thấy rồi!" Lâm Nam Ức lấy ra một hộp giày hoàn toàn mới từ ngăn dưới của tủ giày không mấy nổi bật, sau khi mở ra, cậu trố mắt nhìn thẳng - phiên bản giới hạn có chữ ký của cầu thủ MVP (cầu thủ xuất sắc nhất).
"Wow! Anh nỡ mang đôi giày này hả Hàn tổng? "Lâm Nam Ức hai tay cầm lấy đôi giày, ngắm nghía một cách cẩn thận. "Đôi giày này phiên bản giới hạn đó, nếu tôi có tôi sẽ trưng cất nó ở nhà rồi. Chỉ có Hàn tổng anh mới có thể đặt bảo bối này ở dưới đáy tủ."
Hàn Triệu không biết xuất xứ của đôi giày, là được người khác tặng cho, hắn hỏi: "Sao vậy? Nó đắt tiền lắm à?"
"Không phải vì nó đắt tiền, mà là vì nó quý giá, bởi vì có chữ ký của ngôi sao tôi yêu thích." Lâm Nam Ức trả lời.
"Nếu cậu thích thì tôi có thể tặng nó cho cậu. Nhưng hôm nay, để tôi mang trước cái đã." Hàn Triệu vốn không có hứng thú với những thứ này, hắn nghĩ rằng nếu Lâm Nam Ức thích nó như vậy thì giúp người đạt được ý nguyện.
Lâm Nam Ức sững sờ đứng đó, há hốc mồm, nhìn Hàn Triệu lại nhìn đôi giày.
Hàn Triệu vừa cởi quần áo vừa nhìn về phía cậu, trao cho cậu ánh mắt chắc chắn, lúc này Lâm Nam Ức như vừa tỉnh lại từ giấc mộng, kích động nhảy cao ba thước, vung giày vọt tới ôm lấy Hàn Triệu.
"Hàn tổng, anh đúng là kim chủ baba thân yêu nhất của tôi! Tôi thích đôi giày này lắm! Vậy mà anh thực sự tặng nó cho tôi!"
Thiếu chút nữa Hàn Triệu bị sức mạnh của cậu xông tới lảo đảo, may mắn khung người của hắn lớn vững vàng khí lực...ơ, chuyện gì đang xảy ra vậy, làm sao Lâm Nam Ức lại nhào vào người hắn.
Lâm Nam Ức cũng nhất thời kích động, không chút suy nghĩ lại làm mặt lạnh lùng, chờ đợi phản ứng của hắn.
Chiếc áo sơ mi vừa được cởi cúc để lộ cơ ngực săn chắc, lướt tầm mắt xuống dưới liền nhìn thấy cơ bụng góc cạnh của Hàn Triệu và một đoạn đường nhân ngư kéo dài xuống dưới. Lâm Nam Ức nuốt nước miếng, dáng người này quả nhiên là Alpha cao cấp, vai rộng eo hẹp chân dài, mặt còn đẹp trai hơn cậu, Omega mà nhìn thấy phỏng chừng có thể phát tình ngay tại chỗ.
"Có thể buông tay xuống được chưa?" Âm thanh của Hàn Triệu ngược lại sát phong cảnh, Lâm Nam Ức vội vàng rút lại bàn tay đang ôm cổ hắn. "Nhìn đủ chứ?" Hâm mộ à."
"?" nhưng với sự nhanh nhẹn của mình, Lâm Nam Ức nhanh chóng nhận ra rằng lại cái đánh rắm cầu vồng(3) của cậu, và anh ấy vội vàng gật đầu, "Ừm ừm, dáng người của Hàn tổng đẹp lắm! Giá mà tôi có được dáng người như anh thì tốt biết mấy, tôi phải tiêm chất tăng cường làm gì chứ, trong khi anh chính là chất tăng cường! Thảo nào tôi phải tiêm pheromone của anh để trở nên mạnh mẽ hơn!"
(3): (彩虹屁) để hình dung những người khéo cư xử, giở đủ trò trống để tâng bốc nịnh nọt người khác.
...
Nói đến pheromone, hai người đều nhớ tới cái đánh dấu tạm thời kia, bỗng nhiên bầu không khí trở nên xấu hổ, anh nhìn tôi tôi nhìn anh.
Hàn Triệu đã thay quần áo trong bầu không khí xấu hổ này, áo hoodie phối với giày thể thao phiên bản giới hạn, miễn cưỡng có thể trà trộn vào sân thi đấu mà không bị người khác chú ý.
"Đi thôi. Tối nay tôi ở vạch đích chờ cậu."
"Hả? À à được."
Nhiều lần Lâm Nam Ức còn tự bóc mẽ mình vì sao luôn đánh rơi dây chuyền vào thời điểm quan trọng(4), lại nói gì đó sai làm bá tổng không hài lòng, chắc là do uy quyền của pheromone, Lâm Nam Ức cảm giác mình càng ngày càng giống một kẻ ngốc không biết giữ mồm mép.
(4): (关键时刻掉链子) chắc nó giống kiểu xui hay đến vào ngay lúc quan trọng ví dụ như đang đi hiến máu thì đột nhiên ngã bệnh, đang làm bài thì máy tính đột nhiên hỏng,...