Mùi của bệnh viện rất khó chịu, dù có đến bao nhiêu lần, Lâm Nam Ức cũng không thể quen được.
Không gian chật hẹp nồng nặc mùi thuốc khử trùng này vô cớ khiến cậu thấy áp lực, thuận tiện nhắc cậu nhớ đến những chuyện không mấy tốt đẹp kia.
"Anh, anh ở bên ngoài chờ em đi." Lâm Nam Nhữ rất hiểu chuyện, y là một Omega có gương mặt dịu dàng, tuấn tú. Nếu không phải tuyến thể vô tình bị thương, y nhất định là Omega nhà người ta.
Lâm Nam Ức chạm vào cái gáy hơi lạnh của y, có một vết sẹo nhỏ ở đó, ngay cả khi tuyến thể phát triển tốt, thì cũng cần phải điều trị lâu dài mới khôi phục chức năng tiết pheromone, lần nữa trở lại cuộc sống tương đối bình thường của một Omega.
"Vào đi. Nhớ nghe lời bác sĩ."
Cánh cửa trước mặt Lâm Nam Ức mở ra rồi đóng lại, tâm trạng cậu cũng chùng xuống.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, tranh thủ giờ nghỉ trưa cậu đưa Tiểu Nhữ vào bệnh viện. Người ta nói rằng công việc mới, môi trường mới, lương cao hơn thì cuộc sống sẽ tươi đẹp và nhiều hy vọng hơn...
Điểm khó chịu duy nhất chính là trên người cậu phải mang theo pheromone của cấp trên – một loại đánh dấu gián tiếp.
Không biết đến khi nào dấu ấn này mới tiêu tan, điều này liên quan đến tôn nghiêm của một Alpha như cậu. Bây giờ mỗi lần ra ngoài, cậu hận không thể dán hai lớp dán ngăn cách, bởi vì sợ rằng dù chỉ một chút thôi thì mùi pheromone vân sam cũng sẽ bị tiết ra ngoài. Mà bản thân ông chủ lại không biểu hiện chút áy náy nào, thái độ lạnh lùng cứng rắn của hắn làm cho Lâm Nam Ức rất khó chịu.
Tiếng rên rỉ yếu ớt của Omega phát ra từ trong phòng, khiến Lâm Nam Ức cảm thấy lo lắng. Quá trình điều trị phục hồi của Tiểu Nhữ vừa tốn tiền vừa tốn sức, rất nhiều bệnh nhân không thể kiên trì với tần suất mỗi tuần một lần, may mắn là hiệu quả điều trị rất tốt, điều này khiến cậu và Tiểu Nhữ cảm thấy có chút hy vọng.
Cuộc sống thường ngày đã không được như ý, vì vậy Lâm Nam Ức chỉ có thể ủy khúc cầu toàn(1), vì tiền nên không cần bận tâm so đo với Hàn Triều vì những khúc khủy này, nói không chừng cậu đau đầu về chuyện đánh dấu thì ông chủ người ta cũng đầu đang đau.
(1): (委曲求全) tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Tiểu Nhữ vừa trị liệu xong thì sắc mặt tái nhợt thân thể suy yếu, Lâm Nam Ức đau lòng nắm lấy tay y. Miếng da ở gáy đã được băng gạc cẩn thận quấn lại, trên đó tiết ra một ít pheromone mùi bạch trà.
"Tiểu Nhữ, hiệu quả trị liệu không tệ, anh có thể ngửi thấy mùi pheromone của em rồi." Lâm Nam Ức an ủi nói.
"Vâng ạ, bác sĩ nói nếu như em kiên trì chữa trị trong khoảng một năm nữa thì có thể khôi phục lại hoạt động cơ bản của tuyến thể." Tiểu Nhữ cũng cười nhẹ nhõm với Lâm Nam Ức. Cậu là một đứa trẻ biết đọc vị người khác qua biểu cảm, anh trai vì phụ giúp gia đình nên phải thức khuya dậy sớm đi làm thuê, bảo y phải ngoan ngoãn phối hợp trị liệu sau đó chăm chỉ học tập để tìm một lối thoát tốt hơn, Tiểu Nhữ nhìn thấy trong mắt ghi nhớ trong lòng.
Đội mũ bảo hiểm cho Lâm Nam Nhữ xong, Lâm Nam Ức bế y lên ngồi trên motor, hai anh em ngược gió mà đi suốt quãng đường dài trong im lặng.
Ngày đầu tiên vào làm, mà buổi trưa còn suýt đi trễ, Lâm Nam Ức không dám nói gì, cúi người đi về phía bàn làm việc của mình.
"Lâm Nam Ức?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, cậu xấu hổ dừng chân, ngẩng đầu nhìn Hàn Triệu đang nhíu mày.
"À ừm, chào buổi trưa, Hàn tổng." Lâm Nam Ức ngồi xổm trong bóng tối do Hàn Triệu tạo ra, khí chất mạnh mẽ đặc trưng của tổng tài khiến tim cậu đập loạn xạ.
"Cậu đang dò mìn ở đây hả?" Mặt Hàn Triệu không chút thay đổi hỏi, "Chất tăng cường ban cho cậu năng lực mới à?"
Nên nói hay không nói đây, Hàn tổng đúng là tên độc mồm, Lâm Nam Ức cười gượng hai tiếng, chửi thầm Hàn Triệu đúng là chủ nghĩa tư bản độc ác không hiểu sự được cay đắng giai cấp vô sản.
"Lát nữa cậu đến văn phòng của tôi."
Lâm Nam Ức gật đầu như gà mổ thóc, "Vâng vâng."
Chờ người đi rồi, Lâm Nam Ức chạy trốn cũng trở lại vị trí làm việc buông túi xuống, đặt mông ngồi trên ghế xoay ngửa đầu nhìn trời. Đồng nghiệp mới bên cạnh tò mò nháy mắt với cậu, hỏi, "Này người mới, cậu được Hàn tổng tuyển vào à? ”
Lâm Nam Ức tự tâng bóc mình, trả lời một cách yếu ớt, "Đúng vậy, tôi là đứa con trời chọn..."
"Hả, ý cậu là sao?" Đồng nghiệp mới rất thích buôn chuyện, hỏi tiếp: "Cậu là Alpha à? Tôi là Beta, một trong số ít Beta của Sinh học Quang Triệu, tôi tên Lư Khải."
Lâm Nam Ức còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy âm thanh AI dùng để liên lạc nội bộ ở bàn làm việc vang lên, Lâm Nam Ức vội vàng bật màn hình lên nghe thấy giọng nói vô cảm của Hàn Triệu.
"Lâm Nam Ức, xuống quán cà phê dưới lầu công ty mua một ly nước chanh pha lạnh, lát nữa mang vào luôn."
Đồng nghiệp mới thức thời buông tay ra, nhìn cậu với ánh mắt vô cùng thông cảm, Lâm Nam Ức đỡ trán, cậu hiểu được đây là lúc bị Hàn Triệu bóc lột.
Mang theo cà phê đẩy cửa kính văn phòng Hàn Triệu ra, kiểu trang trí tối giản phối hợp với gương mặt lạnh tanh của cấp trên, Lâm Nam Ức đã mất đi động lực đi làm lúc đầu, chỉ muốn về bàn làm việc mò cá(2).
(2): (摸鱼) chỉ sự lười biếng, không muốn làm việc.
"Từ khi nhận được điện thoại đến khi xuất hiện trong văn phòng của tôi, cậu mất tổng cộng 15 phút." Hàn Triệu khoanh tay dựa vào một dãy giá sách, vẫn giữ được sự bình tĩnh tự, nhìn chằm chằm Lâm Nan Ức đang cầm ly cà phê trên tay nói, "Chất tăng cường pheromone hình như không có hiệu quả trong thời gian thực."
Lâm Nam Ức bị Hàn Triệu nhìn đến mức cả người sợ hãi, tức mà không dám nói, để cà phê xuống chuẩn bị chuồn.
"Muốn đi đâu?" Hàn Triệu nhìn thấu mưu đồ muốn trốn tránh của cậu, lên tiếng, "Lâm Nam Ức, bắt đầu từ hôm nay chúng ta phải cùng nhau khai phá tác dụng của chất tăng cường trên người cậu, khai thác tiềm năng của cậu. Đêm hôm trước cậu nói lúc đua xe thì có cảm giác khác lạ đúng không?"
"Đúng vậy, Hàn tổng." Lâm Nam Ức trốn tránh không thành, đứng yên tại chỗ, tiếp tục nói, "Chính xác mà nói là trong lúc đang đua xe, nhưng sau khi vượt qua vạch đích thì cảm giác khác lạ đó dần biến mất."
Hàn Triệu ngồi trở lại bàn làm việc, vừa gõ bàn phím vừa nói: "Cụ thể là sao?"
Lâm Nam Ức vắt óc tìm kiếm tính từ, nhớ lại cảnh tượng lúc đó, "Tôi không thể nói cụ thể, nhưng tôi nhớ rằng bản thân giống như bị một lực lượng thần bí kéo về phía trước, sau đó tôi nhìn thấy xe của mình chạy về phía trước. Đúng rồi, có một cảm giác rất khác đó là tốc độ di chuyển của những người và vật xung quanh tôi bị chậm lại."
Hàn Triệu theo thói quen đẩy gọng kính, ngẩng đầu xác nhận với Lâm Nam Ức, "Chậm lại?"
Lâm Nam Ức gật đầu.
"Có lẽ không phải là những người xung quanh chậm lại, mà là cậu trở nên nhanh hơn?" Hàn Triệu đi tới bên cạnh Lâm Nam Ức, "Bây giờ tôi đi tới, cậu cảm thấy tốc độ của tôi có bình thường không?"
"Bình thường. Kể từ lúc ở trên đường đua, tôi chỉ trở nên mạnh hơn trong đoạn dữ liệu mà anh theo dõi, nhưng trên thực tế thì vẫn giống như trước đây. "Lâm Nam Ức gãi gãi đầu, tóc dreadlocks lắc lư.
Hàn Triệu đang trầm tư suy nghĩ gì đó, bỗng nhiên hắn ngửi thấy mùi pheromone kỳ lạ từ Lâm Nam Ức, không phải quá nồng đậm, nhưng nhất định là có hành vi rất thân mật mới có thể dính vào.
"Trên người cậu...sao lại có mùi Omega?" Sắc mặt Hàn Triệu không vui, một loại dục vọng chiếm hữu nói không nên lời bắt đầu giằng co, Lâm Nam Ức vốn mang theo dấu hiệu của hắn, sao lúc này còn có pheromone của Omega?
"Hả? Anh có thể ngửi được hả? Tôi cũng đã thay quần áo trước khi đi làm rồi mà. Lâm Nam Ức nói xong đưa tay lên mũi dùng sức ngửi ngửi, "Có đâu? Tôi có ngửi được mùi gì đâu?"
"Cho nên, cậu thừa nhận cậu đã tiếp xúc thân mật với Omega?" Hàn Triệu không vui nói.
Sau khi Lâm Nam Ức nhận ra điều gì đó, mới phản ứng lại, "À, Hàn tổng, không phải như anh nghĩ đâu, trên người tôi là pheromone của em trai tôi, trưa hôm nay tôi và em ấy ngồi cùng một chiếc motor, chắc là dính vào lúc đó.
Nghe được lời giải thích, ham muốn chiếm hữu của Hàn Triệu mới tiêu tan. Hắn ý thức được dường như mình hơi sơ suất, sao hắn lại để ý đến những chi tiết này trên người Lâm Nam Ức.
- -Trước hết cứ đem những sơ suất, dục vọng chiếm hữu này quy chụp cho cái thứ tiêm vào đánh dấu kia đi.
"Em trai? Là Omega à?"
"Ừm, pheromone mùi bạch trà." Lâm Nam Ức cũng thấy lạ lùng, cái mũi của Hàn Triệu sao thính quá vậy, Alpha cao cấp đúng là một trời một vực với Alpha bình thường.
Hàn chiêu nghe xong, ngửi lại lần nữa, đúng là mùi bạch trà. Pheromone của hai anh em nhà này đều tươi mát tự nhiên không gây khó chịu - mùi thơm dễ chịu.
"Khụ khụ, nói về câu hỏi vấn đề tốc độ lúc đầu đi." Sau khi skip qua một đoạn, Hàn Triệu tiếp tục quay lại chủ đề chính, "Khi nào cậu đi đua xe tiếp? Tôi sẽ đi theo quan sát cậu."
Nghe đến đua xe Lâm Nam Ức phấn khích không thôi, "Hàn tổng, tối nay anh có đi được không?"
"Ừ, vậy thì tối nay."