Phương Phùng Chí cảm thấy hô hấp khó khăn, Mẫn Trì nâng mặt cậu đè cậu ở ở huyền quan, đầu tiên như là nụ hôn trấn an, nhưng hiện giờ đã biến thành gặm cắn, đầu lưỡi bị mút đến tê dại, đôi môi có chút sưng huyết, vừa nóng vừa đau.
Vốn dĩ muốn nói chuyện đàng hoàng cùng Mẫn Trì, nhưng mỗi lần Enigma hôn đều có thể làm cậu nhũn cả người, đầu óc không rõ ràng, càng đừng nói bây giờ cậu đã bị hắn đánh dấu hoàn toàn, mới ngửi được pheromone của người đàn ông thôi là đã muốn lao vào trong lòng hắn, đem pheromone thiếu hụt của tháng này bồi đắp lại, gần như chỉ một cái hôn cũng khiến cậu sướng đến tê dại, ngay cả chính mình muốn làm gì cũng không biết.
Đôi tay đặt trên ngực người đàn ông nắm chặt lấy quần áo của hắn, thân thể không tự chủ được hơi trượt xuống, hai đùi căn bản đã không còn sức, nếu không phải Mẫn Trì đang đè chặt cậu lại chen đầu gối vào giữa hai chân cậu, Phương Phùng Chí cũng đã ngã xuống rồi.
Hai cơ thể như dính chặt lấy nhau, hai chân cậu tách ra, vạt quần bị kéo ra, d/ương v/ật của cậu không cẩn thận ma sát trên đùi của Mẫn Trì, kích thích đến nỗi thiếu chút nữa cậu đã rên ra. Cậu thật sự không còn sức lực, đến cả tay cũng mềm ra không thể nắm chặt lại, bị bắt ngửa đầu để tiếp nhận nước bọt của Mẫn Trì chảy vào trong miệng cậu.
Bên trong là vị khói thuốc súng đắng chát, nhưng Phương Phùng Chí yêu nó chết đi được, cố gắng há to miệng để nuốt lấy, nước bọt cam cúc và khói thuốc súng trộn lẫn nhau, không kịp nuốt hết liền tràn ra khỏi khóe miệng, cậu còn muốn duỗi dài lưỡi ra để triền miên cùng Mẫn Trì.
"Ô ưm..." đầu gối của Mẫn Trì cọ xát vào đáy chậu của cậu, một trận tê dại như điện giật lan truyền từ vị trí hắn đụng đến tới lỗ nhỏ, rất nhanh ở đó liền bắt đầu dính ướt.
Tay đang nâng mặt cậu bị buông ra, chậm rãi với vào trong quần áo cậu, xoa nắn đầu nh/ũ cậu, đầu nh/ũ bị giấu ở trong quầng v/ú cũng bị hắn kéo ra ngoài, bị xoa bóp trong đầu ngón tay.
Phương Phùng Chí bị hắn làm cho rên hừ hừ, người đàn ông cao hơn cậu rất nhiều, lúc hôn môi còn phải cố gắng ngẩng đầu, bây giờ không có tay người đàn ông để chống đỡ, cổ thật sự rất mỏi. Hai người tách môi ra, kéo ra một sợi chỉ trong suốt dính tới chóp mũi của Phương Phùng Chí, Mẫn Trì cúi người liếm láp, liếm vào trong miệng mình. Phương Phùng Chí dùng cặp mắt vừa sáng vừa vô tội thế kia nhìn hắn, hô hấp của hắn càng trầm hơn. Dỗi tay bế Phương Phùng Chí lên, nâng mông cậu lại hôn môi với cậu, hắn càng lúc càng hung, đầu lưỡi dường như muốn tiến vào sâu trong cổ họng Phương Phùng Chí, Phương Phùng Chí sợ tới co rút lại, Mẫn Trì không biểu cảm nào nhìn cậu một cái, nhìn đến nỗi lòng cậu run lên. Hắn không hôn cậu nữa, ôm cậu rồi tùy tiện ném cậu xuống giường, cho dù đệm giường mềm mại nhưng Phương Phùng Chí vẫn choáng váng đầu óc, hơi ngồi dậy còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì ngón tay của Mẫn Trì đã cắm vào trong miệng cậu.
Hai ngón tay trực tiếp cắm vào trong cổ họng cậu, Phương Phùng Chí khó chịu muốn nôn khan, đầu lưỡi mềm mại bị ngón tay Mẫn Trì đè ép, hắn lại muốn vào sâu hơn nữa, Phương Phùng Chí hoàn toàn không thể hô hấp, nghẹn tới mức đỏ mặt lên, cổ họng mềm mại hoàn toàn bị đè ép không thể đóng lại được.
"Mở họng ra." Phương Phùng Chí khó chịu lắc đầu, nước mắt sắp chảy ra rồi, nắm lấy cánh tay của Mẫn Trì muốn hắn bỏ tay ra.
Mẫn Trì cúi đầu xuống hôn lên mí mắt cậu như trấn an: "Đừng sợ." Ngón tay của hắn không động, chậm rãi chờ Phương Phùng Chí thích ứng, chờ đến khi hô hấp của cậu trở nên bình tĩnh lại, hắn dùng ngón cái lau qua đôi mắt của Phương Phùng Chí, gạt đi nước mắt cậu chảy ra: "Nuốt nước miếng xuống đi."
Phương Phùng Chí chẳng hiểu gì, tưởng là nước bọt của mình chảy ra, cũng mặc kệ ngón tay đang cắm ở trong của Mẫn Trì, ngoan ngoãn muốn nuốt nước bọt xuống, trong nháy mắt khi cổ họng mở ra, ngón tay của Mẫn Trì đột nhiên cắm vào.
"Khụ khụ!!!" nước mắt Phương Phùng Chí lập tức chảy ra, vừa muốn ho khan vừa muốn nôn, nhưng tất cả đều bị tay của Mẫn Trì lấp kín. Cậu nắm chặt lấy cánh tay của Mẫn Trì, đến nỗi cào ra dấu vết, Mẫn Trì vẫn tiếp tục cắm ngón tay vào trong cổ họng cậu.
Cổ họng của Phương Phùng Chí quá nông, phải để cho cậu từ từ thích ứng.
Trong cổ họng dường như toàn là tiếng nước dính nhớp, Phương Phùng Chí giống như cá trên thớt, thường phát ra tiếng nôn khan nho nhỏ, không thể phản kháng bất cứ chuyện gì, chỉ có thể tùy ý mặc cho ngón tay thọc vào cổ họng đào phá.
Lúc Mẫn Trì rút ngón tay ra Phương Phùng Chí còn chưa thể tỉnh táo được, dùng mũi nhẹ nhàng hô hấp. Hắn nhìn thoáng qua dưới mông Omega, ở dưới mông đã ướt một mảnh, bao gồm cả vị trí lúc nãy hắn trên đùa ở dưới háng của Phương Phùng Chí cũng bị nước dâm của cậu làm ướt. Hắn liền dùng ngón tay ướt đẫm cắm vào trong lỗ dâm của Phương Phùng Chí, nơi đó đã sớm nới lỏng rồi, mềm mại mà mút mát lấy đồ vật ngoại lai đang xâm nhập.
Mẫn Trì chỉ cắm vào cái, đặt d/ương v/ật của mình tới trước miệng lỗ, hắn vừa phóng thích pheromone của mình, Phương Phùng Chí liền hừ hừ kêu rên, ngón chân cũng cuộn tròn lại. Trong lúc pheromone vây quanh, Phương Phùng Chí chỉ có thể cảm nhận được khoái cảm, giống như bị nghiện, đầu óc cậu trống rỗng, cái gì cũng không biết cái gì cũng không rõ, lỗ dâm trống vắng muốn chết, nghĩ chỉ muốn có đồ gì đó cắm vào trong thôi.
Thứ đồ cực nóng cứng rắn thong thả mà cắm vào bên trong, thật căng, thân dưới như sắp bị xé rách ra vậy, người nọ không chịu dừng, Phương Phùng Chí cũng không kêu dừng, hô hấp của hắn cũng tràn ngập vị khói thuốc súng, những giác quan xung quanh đều tập hợp lại ở thân dưới, khi d/ương v/ật hoàn toàn cắm đầy lỗ dâm của cậu, cậu giống như tái sinh vật, mỗi một cái lỗ chân lông đều như được làm đầy, dòng điện chạy qua mọi ngóc ngách trong cơ thể.
Có người duỗi tay bóp lấy cổ cậu, sau đó chậm rãi xiết chặt, cậu không thể thở được, d/ương v/ật trong cơ thể bắt đầu mãnh liệt thọc vào rút ra, quá sướng, tuyến tiền liệt bị cọ xát nóng rát, sướng đến da đầu tê dại, lúc này cậu vô cùng khát khao không khí, không khí có trộn lẫn vị khói đậm đặc, cậu giãy giụa muốn kéo cánh tay đang bóp lấy cổ cậu, hai chân đạp loạn xạ như một kẻ bên bờ vực tử vong, gân xanh nổi lên, có thức gì đó sắp tràn ra. Cậu giãy giụa càng lúc càng mãnh liệt, đôi mắt không thể khống chế mà nhìn xuống.
Đột nhiên, cái tay đang bóp lấy cổ cậu hơi thả lỏng, không khí thưa thớt nhanh chóng tiến vào trong khoang mũi cậu, mùi khói thuốc súng, nồng đậm, mùi khói thuốc súng thuần hậu lại một lần nữa tiến vào thân thể cậu, cậu kích động đến nước mắt cũng chảy ra, lỗ dâm cắn chặt bị người ta mạnh mẽ khai mở, va chạm càng lúc càng thô bạo. Phương Phùng Chí sướng muốn điên, cậu bị người ta mạnh mẽ đẩy đến thiên đường, nếu không cậu sẽ lập tức chết đi.
Mẫn Trì tắm rồi, khô nóng khắp cả người mới hơi giảm xuống.
Lần đầu tiên hắn biết được sau đánh dấu sẽ có lực hấp dẫn lớn như vậy, Phương Phùng Chí vừa khóc vừa kêu, như sắp không thể chịu nổi khoái cảm nữa, nhưng lỗ dâm vẫn co rút cắn chặt hắn, hắn cũng sướng đến không chịu được, mùi cam cúc tràn ngập toàn bộ căn phòng, không thể ngừng lại mà chỉ muốn đâm vào trong lỗ dâm của Omega, nếu không phải khoang sinh sản của Phương Phùng Chí không biết vì sao đóng chặt, không thì có lẽ hắn lại một lần nữa xông vào. Mãi đến khi Phương Phùng Chí ngất xỉu hắn cũng không dừng được, liên tục chịch Phương Phùng Chí đến nỗi d/ương v/ật hỗn độn chảy ra chất lỏng không tên mới chịu rút ra.
Hắn dùng nước ấm thấm ướt khăn rồi lau thân thể cho Phương Phùng Chí, Phương Phùng Chí giống như hôn mê mà nằm trên giường, cặp mông đào mềm mại vì lúc nãy va chạm quá kịch liệt nên hiện giờ đỏ hồng, thịt mềm ở lỗ nhỏ ở kẽ mông cũng sưng lên, không thể giấu đi được, Mẫn Trì không nhịn được cuối người xuống vùi mặt vào trong mông mềm của cậu.
Phương Phùng Chí bị hắn là cho kêu hừ hừ, giãy giụa mở mắt ra. Mẫn Trì tha cho cậu, ngồi dậy bên cạnh Phương Phùng Chí. Omega chớp chớp mắt, đem đầu chui thẳng vào trong lồng ngực của Mẫn Trì. Cảm giác ỷ lại như vậy làm cho Mẫn Trì rung động, hắn cười một tiếng, duỗi tay ôm lấy Omega: "Em là cún con sao?"
Omega không để ý tới hắn, hắn liền nâng mặt người kia từ trong lòng ra, nhìn ánh mắt Phương Phùng Chí đỏ ửng mơ hồ nhìn hắn, Mẫn Trì thấy trong lòng ngứa ngáy, hôn lên môi cậu: "Ngoan nào, kêu vài tiếng đi."
"giống như cún con ấy."
Đầu óc Phương Phùng Chí chậm chạp nghĩ một hồi, mới phản ứng lại là Mẫn Trì bảo cậu học tiếng kêu của chó con, trong lòng uất ức vô cùng, chẳng kịp nghĩ gì, chỉ cảm thấy hắn đang làm nhục cậu vậy, nước mắt chưa kịp suy nghĩ gì đã lại chảy ra.
Mẫn Trì thấy nước mắt của cậu liền sợ tới mức sửng sốt, nửa ôm người vào lòng rồi dùng tay lau: "Làm sao thế."
Omega rầu rĩ cắn răng nói ra một câu: "Em không phải cún mà..."
Bộ dáng tủi thân đáng thương thế này, làm cho Mẫn Trì nhịn không được dùng sức hôn lên mặt cậu, không tính là hôn, mà giống như đang gặm cắn hơn, cả khuôn mặt đều bị hắn làm cho ướt nhẹp.
"Đáng yêu lại còn nghe lời thế này, không phải là cún con thì là gì?"
Phương Phùng Chí lúc này mới hiểu ra là Mẫn Trì đang trêu đùa cậu, ngừng khóc, xấu hổ sưng mặt lên không muốn nói nữa. Nhưng Mẫn Trì lại chẳng dễ dàng buông tha cho cậu, cưỡng chế hôn lên tai cậu, ở tai cậu nặng nề nói: "Cún cưng của anh."
Phương Phùng Chí đột nhiên giật mình, giãy giụa vài cái vội vàng chui vào trong ngực của Mẫn Trì, từ tai đến cổ đều đỏ ửng hết lên, Mẫn Trì cười cười, hôn hôn lên đỉnh đầu của Omega không trêu cậu nữa, duỗi tay ôm lấy cậu, qua một lúc, ngay lúc hắn cho rằng Omega đã ngủ rồi, đột nhiên nghe thấy một âm thanh rầu rĩ từ trong lòng, dính dính:
"Gâu..."
_____