[EABO] Khô Cạn - Hoả Long L

Chương 6




Pheromone của Alpha đã xâm nhập vào trong cơ thể cậu, mắt Phương Phùng Chí nhìn bảng hiển thị tầng, lại thấy chỉ có một nút lầu đang sáng lên.


Ở cùng tầng? Bàn tay cậu túa mồ hôi, gương mặt hồng đến kì quái, ý thức muốn ngất đi mà run rẩy.


Nhưng lúc này cửa thang máy mở ra, ngoài cửa không có ai.


Người bên cạnh đột nhiên đi xẹt qua tạo thành một cơn gió, không biết từ khi nào người đàn ông đã nhấn tầng thang máy dừng ở tầng này,hắn đi qua từ bên cạnh Phương Phùng Chí, pheromone nồng đậm trong nháy mắt vọt vào trong cơ thể cậu, thân thể Phương Phùng Chí mềm đến nỗi đứng không vững nữa, dựa vào một bên chậm rãi ngồi xuống.


Cậu cảm thấy có thể mình sắp động dục rồi.


Mẫn Trò cau mày bước nhanh đến cầu thang bộ, nơi này ít khi có người lui tới, không có chút mùi hương pheromone nào. Hắn sờ sờ bao thuốc lá trong túi và một cái bật lửa, nửa dựa tường, rũ đầu hít một hơi thật sâu, một lúc lâu sau, dục vọng trong cơ thể cũng những hình ảnh hỗn loạn trong đầu óc dần tiêu tán bớt, hắn từ từ mở miệng, nhả làn khói từ trong miệng và mũi ra ngoài.


Pheromone của Omega kia thật sự rất hợp khẩu vị của hắn, trong một không gian thang máy chật hẹp, không một chỗ nào không có mùi vị của cậu, quả thật khiến  người ta khó cách nào kiềm chế. Nếu cậu là Alpha hoặc Beta, có khả năng Mẫn Trì đã không khống chế được mà đánh dấu cậu rồi.


May mắn rằng cậu là Omega.


Mẫn Trì không chấp nhận Omega cũng không phải bởi vì bản tính trời sinh của Enigma, cũng có trường hợp Enigma kết hôn cũng Omega. Mà bản thân hắn chỉ là không thích Omega thôi, giống như có người trời sinh đã không thích ăn rau thơm vậy, không có lý do nào cả.


Đương nhiên trước lúc không ăn rau thơm, không ai biết mình có thích ăn rau thơm hay không cả.


Mẫn Trì đã từng thử qua rồi.


Pheromone của Enigma rất dễ tích tụ trong cơ thể, tuy rằng định kì đều đến bệnh viện để kiểm tra và phóng thích, nhưng phương pháp tốt nhất vẫn là có một bạn đời để chia sẻ.


Đáng tiếc rằng Enigma tìm bạn đợi thật sự rất phức tạp, nếu Alpha hay Beta làm tình cũng bọ họ sẽ có nguy hiểm rất lớn, nói không chừng còn sẽ thay đổi giới tính họ thành Omega, gần như không có người nào nguyện ý hẹn hò cũng bọn họ.


Cho nên Mẫn Trì chỉ có thể tìm Omega.


Sau khi hắn thành niên không lâu đã tìm được một Omega, cũng không phải quan hệ yêu đương, chẳng qua là gặp ở quán bar thôi, diện mạo cũng coi như là loại hình mà Mãn Trì thích, hai người liền cứ thế mà đến khách sạn.


Lúc ở trong phòng tắm hai người đã gấp đến nỗi bắt đầu đụng chạm, da thịt dính sát vào nhau, vừa ướt vừa nóng. Mẫn Trì chỉ khẽ phóng ra pheromone mà thôi, Omega kia đã mang bộ dáng như sắp động dục vậy,  thân thể mềm mại dựa vào hắn. Lỗ sau cũng ướt đẫm rối tinh rối mù.


Chỉ mới cắm một ngón tay vào đã ồn ào kêu đau, Mẫn Trì nhẫn nại cố gắn mở rộng cho cậu ta, không ngờ rằng Omega lại mới dùng ngón tay hắn đã lên đỉnh. Hắn nhìn khuôn mặt ửng hồng xinh đẹp và thân thể trắng nõn nà kia dựa vào lồng ngực hắn, mỗi một chỗ nhẹ nhàng véo cũng sẽ để lại dấu vết.


Khắp căn phòng đều tràng ngập pheromone quyến rũ của Omega, nồng đến gay mũi, nhưng Mẫn Trì lại đứng lên, biểu cảm trên mặt rất lạnh lùng: "Xin lỗi, tôi thấy cơ thể mình có chút không thoải mái."


Quá mảnh mai, khiến hắn không muốn tiếp tục dục vọng.


Hắn không thích bất cứ thứ gì mảnh mai, cho dù là động vật hay con người.


Chuyện lần đó chính là sai lầm của hắn, nhưng mà từ đó về sau hắn cũng không bao giờ hẹn gặp Omega nữa.


Chờ đến khi suy nghĩ lắng xuống, Mẫn Trì đi đến thùng rác, nhấn đầu thuốc lá vào nước. Sau đó chậm rãi đi lại thang máy, đúng là rất trùng hợp, anh trai hắn thế mà lại ở cùng tầng với Omega kia, nhưng lúc ấy nếu không ra ngoài hắn sẽ không khống chế được bản thân mình. Thân thể hắn cũng sẽ sinh ra phản ứng với Omega, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không làm tình cùng họ. Càng quan trọng hơn là, người kia đã có Alpha của mình.


Phương Phùng Chí về đến nhà, mới vừa khoá cửa nhà lại cả người liền vô lực ngồi liệt xuống mặt đất.


Mùi hương kia quá nồng, đời cậu lần đầu tiên ngửi thấy một pheromone mạnh mẽ đến như thế. Thái dương đổ đầy mồ hôi, lõi sau ướt đẫm, trống trãi đến khó chịu. Bây giờ mùi hương kia đang va chạm bên trong thân thể cậu, cuối cùng tích tụ lại nơi tuyến thể, liều mạng mà mài giũa trên đó, sắp mài ra lửa rồi.


Kì động dục của cậu đã tới rồi.


Mấy ngày nay Phó Bách Khải vì công việc nên không về nhà, đêm nay chắc anh ta cũng không trở lại. Cậu miễn cưỡng chống đỡ thân thể đứng lên từ mặt đất, hiện giờ cậu nên đi tìm thuốc ức chế, tiêm một mũi là tốt lên thôi.


Mới vừa đi được vài bước, Phương Phùng Chí liền hụt chân té ngã trên nền đất.


"A..." Cậu cử động nửa người trên quay người nhìn mắt cá chân phải, chắc là bị trật rồi, đau đến mức khiến cậu hoa mắt chóng mặt, hơn nữa do kì động dục nên giờ cậu không còn chút sức nào, ngày thường cậu không có pheromone của chồng an ủi, vẫn luôn phải dựa vào miếng dán ức chế, dẫn đến vừa vào kỳ động dục cơ thể cậu đã nóng càng thêm nóng.


Bây giờ đến sức bò dậy cậu cũng không có.


Di động ở trong túi bị ngã rơi ra đột nhiên vang lên một tiếng, cậu duỗi tay cầm lấy điện thoại, chỉ là một tin nhắn rác. Cậu thất vọng tắt điện thoại, vài giây sau, lại mở ra, chỗ bị thương ở mắt cá chân đau không chịu nổi, cậu bấm mở liên lạc thường xuyên, gọi cho Phó Bách Khải.


Chuông vang thật lâu, đang tính gọi thêm lần nữa thì đã có người tiếp:


"Alo?"


Phương Phùng Chí tắt máy.


Không phải Phó Bách Khải nhận, là Bạch Trinh.


Vừa mới té khiến cậu đau cực kì, cả người không có chỗ nào là không đau, cậu bò trên mặt đất, nhưng đến ngồi dậy cũng không làm được. Mặt nằm trên sàn nhà đã bị chân dẫm qua, mũi cậu nghẹn xót vô cùng, nước mắt chảy ra.


Kỳ động dục thật sự quá gian nan, thân thể cậu cũng trở nên kỳ quái hơn, ngay cả khi ngửi thấy pheromone của một người xa lạ cũng khiến cho cậu động dục, nếu còn tiếp tục như vậy lỡ như một ngày nào đó lúc ở nơi công cộng lại đột nhiên động dục thì biết làm sao đây.


Nước mắt từ đôi mắt chảy ra đọng trên sàn nhà. Cậu cảm thấy khổ sở, cho dù là vì bất cứ điều gì.


Bạch Trinh rất may mắn, có lẽ Phó Bách Khải sẽ thương yêu cậu ta mà đánh dấu tạm thời, Phương Phùng Chí nghĩ trong lòng, có lẽ cậu ta sẽ không cần phải chịu sự thống khổ thế này.


Mẫn Trì ở lại chỗ anh trai hắn một đêm, ngày hôm sau trở về nhà chính rồi hắn lại rời đi, tuy rằng mấy ngày nay công ty đang nghỉ đông, nhưng hắn vẫn còn rất nhiều công việc chưa xử lý xong.


Lúc đi ra ngoài vừa vặn nghe thấy thanh âm đóng của oẻ cách vách, hắn quay đầu lại nhìn, thế mà lại là Omega kia.


Omega kia nhìn thấy hắn cũng sửng sốt, như là rất kì lạ vì hắn cũng ở tầng lầu này, nhưng rất nhanh Phương Phùng Chí đã phản ứng lại, lễ phép cười với Mẫn Trì một cái.


Mẫn Trì nhìn bộ dáng khập khiễng của cậu, không nhịn được nhìn đến chân cậu, cổ chân phải bị vải băng trắng quấn lấy.


Omega đúng là Omega, ở trong nha cũng có thể ngã trật chân.


Bọn họ cùng nhau vào thang máy, nhưng trường hợp xấu hổ như đêm qua cũng không phát sinh nữa, bởi vì Mẫn Trì không ngửi thấy pheromone của cậu. Mắt hắn nhìn vào sau cổ của Phương Phùng Chí, nơi đó dán miếng dán ức chế.


Hắn dời tầm mắt đi.


Sau khi ra khỏi thang máy, Omega vẫn khập khiễng mà đi, Mẫn Trì cao hơn cậu rất nhiều, cho nên luôn cảm giác cậu đi đứng cũng không xong, lúc nào cũng có thể té ngã. Vốn dĩ không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng nhìn bộ dáng của người này không hiểu sao lại cảm thấy có chút đáng thương, xem bộ dạng của cậu, có lẽ đêm qua Phó Bách Khải không về nhà, tối hôm qua phát nhiệt hẳn là cũng dựa vào thuốc ức chế mà qua, kỳ phát tình thì Omega đều vô cùng yếu ớt, không có pheromone của chồng trấn an, hẳn là rất đau khổ, càng nói nữa, nguyên nhân tạo thành kỳ động dục của cậu cũng có một phần là do hắn.


Nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn thân thể Omega một chút, thân Mẫn Trì liền trực tiếp tự quyết định.


Đau đớn do thân thể va đập với sàn nhà không có truyền tới nữa mà giờ đây lại ngã vào một lồng ngực, một mùi hương pheromone quen thuộc.


Phương Phùng Chí sửng sốt, thân thể bị người ta ôm lấy vững vàng, cậu ngẩng đầu nhìn Alpha trước mặt.


"Không sao chứ?"


"Không, không có chuyện gì..."


Mùi pheromone của Alpha không quá cuốn người, may mắn là cậu đã tiêm thuốc ức chế, nếu không tiếp xúc thân mật thế này chắc chắn sẽ động dục.


Mẫn Trì nhìn khuôn mặt ngốc lăng của Omega mở miệng nói: "Cậu muốn đi bệnh viện sao?"


Phương Phùng Chí bị hắn hỏi cho ngốc: "A, đúng..."


"Tôi có thể đưa cậu đi."


"Cái gì?" Phương Phùng Chí mở to hai mắt nhìn, lúc sau mới lấy lại tinh thần: "Không cần không cần, tôi có thể ra ngoài bắt xe được." Vừa nói vừa đẩy tay Alpha ra, nhưng người trước mặt này lại không hề nhúc nhích chút nào.


"Không sao đâu, tôi cũng tiện đường."


Hắn buông tay ra; "Cậu đợi tôi ở đây, tôi đi lấy xe." Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi.


Mãi đến khi ngồi trên xe của Alpha rồi cậu vẫn còn ngơ ngác, không biết vì sao Alpha lại khách sáo với mình như thế, cũng không thể bởi vì ngày hôm qua lựa giúp hắn hai quả trái cây được.