Lúc trở về phòng bệnh, Phó Bách Khải đã về giường của anh ta, thấy Phương Phùng Chí từ bên ngoài trở về, nhìn thoáng qua trên mặt cậu rồi thu hồi tầm mắt, dường như vì vừa nãy Phương Phùng Chí đột nhiên rời đi nên cảm thấy tức giận. Phương Phùng Chí không để ý, yên lặng cởi áo khoác nằm trên giường, lần này nằm thẳng, sợ Phó Bách Khải lại tính làm gì với tuyến thể của cậu.
Tuy rằng có chút lo lắng đề phòng, nhưng cũng may cả đêm chẳng phát sinh chuyện gì nữa.
Buổi sáng hôm sau lại có một vị khách không ngờ mà tới.
Ngày thường Phương Phùng Chí ở phòng bệnh cũng không nói chuyện với Phó Bách Khải, cúi đầu làm chuyện của mình, bởi vì đã hạ quyết tâm ly hôn, cho nên những chuyện xung quanh Phó Bách Khải cậu cũng dần không để bụng nữa. Ngẫu nhiên sẽ có vài người tới thăm, Phương Phùng Chí cũng không tham gia vào đề tài của bọn họ, tận lực thu nhỏ sự tồn tại của mình, lâu lâu lên tiếng ứng phó vài chuyện cho qua.
Nhưng thật ra lúc nhìn thấy Bạch Trinh từ bên ngoài đi vào cũng sửng sốt, nhưng mà rất nhanh đã định thần lại, vẫn như cũ ngồi trong một góc, mặt không biểu cảm nhìn vào laptop gõ gõ. Phó Bách Khải dường như không quá muốn gặp cậu ta, lông mày nhíu lại.
Omega xinh đẹp rất tự giác ngồi bên mép giường của Phó Bách Khải, hốc mắt đỏ lên: "Bách Khải, anh đỡ hơn chút nào chưa?"
Phó Bách Khải cau mày liếc qua mặt cậu ta, Bạch Trinh giống như coi nơi đây là nhà mình, lời nói cũng chứng minh sự thân mật của hai người. Phó Bách Khải sợ Phương Phùng Chí nghĩ nhiều, nghiêng đầu nhìn Omega ngồi trong góc. Nhưng người nọ một chút phản ứng cũng không có, ngẩng đầu chạm vào ánh mắt Phó Bách Khải thậm chí còn lễ phép mở miệng: "Cần tôi ra ngoài sao?"
Nói xong, không đợi Phó Bách Khải mở miệng liền khép máy tính đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng Phương Phùng Chí chẳng chút lưu luyến nào đi ra ngoài cửa, trong lòng Phó Bách Khải có sự nghẹn uất không thể nói. Đêm qua cũng như vậy, trước kia khóc la cầu xin anh ta đánh dấu cậu, bây giờ chỉ chạm vào một chút lại như sợ đến không chịu được, muốn cách ra xa.
Chẳng lẽ là vì chuyện anh ta đánh dấu cậu lần trước sao? Phó Bách Khải khẽ cắn môi, chính hành vi không chịu trách nhiệm của anh ta đúng thật có khả năng sinh ra bóng ma tâm lý cho Omega, hơn nữa sau đó anh ta cũng không ở bên cạnh cậu, có lẽ cậu vì chuyện đánh dấu sinh ra sự sợ hãi. Hơn nữa bây giờ Bạch Trinh đến đây, cậu nhất định cho rằng anh ta và cậu ta còn có quan hệ gì đó. (ô dề thinh kinh quá nội ơi nội)
Nghĩ như vậy, sắc mặt Phó Bách Khải liền trầm xuống, nhìn Omega lau nước mắt trước mặt: "Cậu tới làm gì?"
"Bách Khải, em cứ luôn không liên lạc được với anh, lại nghe bọn họ nói anh bị tai nạn..." vừa nói cậu ta vừa muốn dựa vào lòng Phó Bách Khải: "Em rất lo lắng cho anh..."
Phó Bách Khải nâng tay đẩy cậu ra ra: "Hiện giờ tôi đã khá hơn nhiều rồi." Đối với những người không cần thiết, từ trước đến nay Phó Bách Khải không muốn lãng phí tinh lực, trực tiếp mở miệng: "Chúng ta đã chia tay rồi, về sau không cần gặp lại."
Nghe anh ta nói, nước mắt Omega lại rơi xuống, Phó Bách Khải nhìn đến phiền, cảm thấy Phương Phùng Chí ngồi đó cả ngày không nói lời nào còn tốt hơn so với cậu ta trăm lần.
Thật ra trong lòng Phương Phùng Chí chẳng có cảm giác gì, ngay từ đầu cậu cũng chẳng tin mấy chuyện Phó Bách Khải có thể cắt đứt hoàn toàn được với Bạch Trinh, nhưng bây giờ có biết cũng chẳng sao, nếu đã quyết định muốn ly hôn, những việc này đối với cậu cũng không có liên quan gì, chỉ là thất vọng lại thêm thất lọng, ý nghĩ ly hôn càng thêm mạnh mẽ.
"Sao lại ngồi một mình ở đây?"
Âm thanh quen thuộc vang lên, Phương Pùng Chí nhìn Mẫn Trì đứng ở một bên, phía sau hắn còn có một người đàn ông hơi lớn tuổi.
Người đàn ông phía sau hoang mang nhìn vào mắt Phương Phùng Chí, lại nhìn Mẫn Trì, không rõ vì sao hai người này lại quen biết, có chút do dự hỏi: "Cậu là... người nhà của Tiểu Phó sao?"
"... Vâng."
Thấy sắc mặt Mẫn Trì trong nháy mắt trở nên khó coi, người đàn ông càng không biết làm sao mới phải, ông ấy xấu hổ cười cười: "Tôi và Mẫn tổng đến thăm Tiểu Phó, bây giờ có tiện không?"
Phương Phùng Chí gật đầu.
Lúc mấy người đi vào, Bách Trinh vẫn còn ngồi trên giường Phó Bách Khải lau nước mắt. Mẫn Trì nhớ rõ khuôn mặt của Bạch Trinh, còn nhớ rõ những điều cậu ta nói trong bãi đỗ xe ngày ôm đó. Sự khó coi trên mặt càng thêm nặng nề, từ trước đến nay hắn vô cùng khinh thường loại chuyện như ngoại tình, hai người này thậm chí còn quan minh chính đại làm trò trước mặt Phương Phùng Chí ở bệnh viện thế này, Mẫn Trì cau mày, thật sự vô cùng chán ghét, yên lặng mà nhìn Phương Phùng Chí.
Quả nhiên không nên để cậu ở lại nơi đây.
Trong lòng bây giờ vô cùng muốn mang Phương Phùng Chí đi, muốn cho cậu hoàn toàn thấy rõ bộ mặt của chồng mình, sau khi ly hôn một chút tình nghĩ cũng không cần mang theo.
Vì thế Mẫn Trì lại không nói lời nào thu hồi tầm mắt.
Người đàn ông trung nhiên nhìn bầu không khí không quá hài hòa trong phòng bệnh, xấu hổ đặt trái cây lên bàn, chào hỏi với Phó Bách Khải: "Tiểu Phó, đỡ hơn chút nào chưa."
"Mẫn tổng, giám đống Trương." Anh ta gật đầu: "Đã khỏe hơn nhiều rồi."
Giám đốc Trương nhìn người khóc: "Đây là người yêu cậu sao?"
"Không phải."
"Một người bạn." Nói xong, anh ta chỉ Phương Phùng Chí đang đứng bên cạnh Mẫn Trì: "Đó là vợ tôi."
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Mẫn Trì vốn dĩ không tố lắm nháy mắt càng trầm đến dọa người.
Trên mặt Bạch Trinh cũng trắng bệt, hung dữ muốn trừng Phương Phùng Chí, nào ngờ người đàn ông bên cạnh Phương Phùng Chí sắc mặt âm trầm, vẻ mặt hung dữ nhìn cậu ta, giây tiếp theo như muốn xét nát cậu tao ra, Bạch Trinh hoa mắt, vội vàng thu hồi tầm mắt tìm kiếm sự giúp đỡ nhìn về phía Phó Bách Khải, nhưng Alpha trên giường bệnh lại cau này, nhìn thấy cậu ta nhìn mình, biểu cảm không hề có sự kiên nhẫn, lập tức dời tầm mắt nhìn đến Phương Phùng Chí.
Bạch Trinh tức nghẹ trong nháy mắt không tở nỗi, mọi người dường như đều đang che chở cho Phương Phùng Chí, mà chính cậu ta lại như một vai hề, từ trêu chọc bọn họ đến chế giễu Phương Phùng Chí. Một giây cậu ta cũng không ở nổi nữa, nước mắt rơi ra, cầm khăn giấy chạy ra ngoài.
Bạch Trinh náo loạn tạo ra động tĩnh lớn như vậy, ánh mắt Phó Bách Khải cũng không di chuyển chút nào, chỉ nhíu mày, trong lòng lại nghĩ, Phương Phùng Chí dường như trở nên xinh đẹp hơn.
Từ sau khi anh ta tỉnh lại cũng chưa từng chú ý đến mặt Phương Phùng Chí, dù sao vẫn luôn như vậy, cái mũi cái miệng đều giống trước, không có gì khác cả. Nhưng hôm nay nhìn mặt Bạch Trinh, lại đột nhiên nhìn về cậu, mới phát hiện không giống. Sự xinh đẹp của Bạch Trinh chỉ cần liếc mắt mootj cái là không nhịn được nhìn thêm lần nữa, nhưng Phương Phùng Chí khi đứng cạnh Bạch Trinh, Phó Bách Khải mới cảm thấy cậu chẳng hề kém Bạch Trinh, bên ngoài thì trắng, nhưng hai má lại ửng hồng, giống như được chăm sóc rất tốt, khóe mắt không phải đôi mắt kiểu truyền thống của mỹ nhân mà cong lên, ngược lại hơi đi xuống, có vẻ dịu ngoan lại đáng thương, tưởng tượng đến Phương Phùng Chí vẫn luôn dùng đôi mắt vô tội này nhìn chằm chằm mình, Phó Bách Khải cảm thấy trong lòng nhảy loạn bất thường.
Phương Phùng Chí không chú ý tới tầm mắt của Phó Bách Khải, chỉ cảm thấy Mẫn Trì ở bên cạnh khí áp đã thấp đến mức dọa người, Phó Bách Khải đột nhiên lại như vậy, giống như muốn tiêu tan hết những hiềm khích với cậu trước đây, làm cậu phát ngốc, nhưng rốt cuộc thì hiện tại hai người đúng thật vẫn còn quan hệ vợ chồng, cậu không có biện pháp nói gì khác.
Mỗi người ở đây đều có biểu cảm khác nhau, giám đốc Trương nhìn thế này cũng phát hiện có chỗ không thích hợp, chỉ có thể xấu hổ đứng đó quan tâm thân thể của Phó Bách Khải. Nhưng Mẫn Trì vẫn cứ đứng ở bên cạnh không nói lời nào, mãi đến đi rời đi mới nói có lệ một câu với Phó Bách Khải: "Cậu cố gắng dưỡng bệnh." Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Thấy trên mặt Mẫn Trì vẫn là sự nghẹn uất, Phương Phùng Chí do dự, đột nhiên quay qua nói với Phó Bách Khải: "Tôi đi tiễn bọn họ." Làm bộ bình tĩnh rồi vội vàng đuổi theo bọn họ ra ngoài phòng bệnh.
Giám đốc Trương chú ý tới cậu, Phương Phùng Chí lập tức cười nhìn ông: "Tôi tiễn hai người."
"Không cần, cậu mau trở về chăm sóc cho Tiểu Phó đi."
"Không sao." Ngoài miệng tuy là nói chuyện với giám đốc Trương, nhưng ánh mắt thì vẫn luôn ngó về phía Mẫn Trì. Enigma cũng không quay đầu lại. Phương Phùng Chí tính bước tới vài bước, đi theo phía sau Mẫn Trì: "Bây giờ tính trở về công ty sao?"
Giám đốc Trương bị bỏ lại phía sau cho rằng lời này là đang nói với mình, đang muốn mở miệng, lại nghe thấy âm thanh lãnh đạm của Mẫn Trì: "Ừm". Lời này giám đốc Trương nghe cũng không thấy vấn đề gì, nhưng Phương Phùng Chí lại sốt ruột, Mẫn Trì rất ít khi lạnh lùng như vậy với cậu, bây giờ một ánh mắt cũng không thèm nhìn, giận thật rồi.
Thấy Mẫn Trì đi đến thang máy, cậu ngơ ngác đi vào bên cạnh người đàn ông. Giám đóc Trương đi theo sau vào, nghi hoặc liếc mắt nhìn Phương Phùng Chí một cái.
Không cần phải tiễn tới tận lầu chứ?
Mẫn Trì rất cao, đặc biệt là khi đứng ở thang máy, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của người khác. Hắn không nhìn Omega bên cạnh, vừa rồi đúng thật bởi vì Phó Bách Khải nói "vợ" kia khiến cho lòng hắn sinh ra cảm giác đố kỵ ức chế, nhưng đây đúng là sự thật, cũng không thể trách xuống đầu Phương Phùng Chí. Chẳng qua hắn không cách nào xem nhẹ Phương Phùng Chí được, sợ nếu mình không nhịn được một cái là mang người đi luôn.
Ý nghĩ như vậy chẳng duy trì được bao lâu, tay phải đột nhiên bị người ta chạm, sau đó một bàn tay mềm mại nắm lấy tay hắn.
Mẫn Trì đờ người. Nghiêng đầu nhìn qua Omega thấp hơn mình rất nhiều, hắn có thễ nhìn thấy từng sợi tóc đen mềm của người nọ, cùng lỗ tai hồng hồng, Nhưng là chú ý tới ánh mắt của hắn, Omega ngẩng đầu, dùng cặp mắt cún con kia nhìn hắn, sau đó không tiếng động mở khẩu hình.
[Đừng giận mà]
Giám đốc Trương đứng ở phía trước hai người, chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy. Nhưng chú cún con trước nay vẫn cứ nhát gan nghe lời bây giờ lại lén lút lấy lòng thế này nhìn hắn mà cười.
Huyệt thái dương của Mẫn Trì động động, cả người toát mồ hô, sau đó giống như sắp điên lên, cả người đều nóng.
Phương Phùng Chí làm thế này là đang ép hắn.
Buộc hắn phải bên cậu cả đời.
"Ting_" một tiếng cửa thang máy mở ra, có người muốn vào, Phương Phùng Chí đột nhiên buông tay ra, lại bị Mẫn Trì nắm chặt lại, căn bản không thể nhúc nhích. Cậu có chút khẩn trường nhìn người đi vào, lại không hề giãy giụa, sợ hãi đứng ở trong góc, cùng tình nhân của mình nắm tay.
Tới tầng một, bàn tay nắm chặt tay Phương Phùng Chí kia mới buông ra, lòng bàn tay hai người đều phủ một tầng mồ hôi.
Lần này giám đốc Trương đi phía trước, Mẫn Trì và Phương Phùng Chí đi theo sau ông, hai người nhìn qua chẳng có gì kì lạ, nhưng thật ra Phương Phùng Chí còn chưa bình tĩnh lại, cúi đầu đi theo bên cạnh Mẫn Trì.
Không biết như thế nào, bước chân Enigma đột nhiên ngừng lại, Phương Phùng Chí ngay cả đầu cũng chưa kịp ngẩng lên, đột nhiên bị người kia đẩy vào cầu thang bộ.
Chuyện dường như chỉ trong nháy mắt, cậu bị đè trên tường, vào lúc đó, Mẫn Trì kịch liệt hôn nghiền trên môi cậu.