Cả đêm tâm trạng của Mẫn Trì đều không vui vẻ, không phải vì mối quan hệ kia, mà là vì Phó Bách Khải.
Từ trước đến nay hắn không bao giờ tuỳ ta phỏng đoán sinh hoạt cá nhân của người khác, hắn không có dục vọng gì đối với mấy thứ này, nhưng đối phương lại chính là người mà hắn đã để ý đến từ lâu, những việc này đã phá lệ làm hắn để ý tới.
Omega ngày đó đến tìm anh ta ở công ty kia hắn đã có thể hiểu ra giữa hai người đã sống chung rồi, không thể nào không có bất kì quan hệ nào được, ít nhất cũng phải là người yêu, đến bộ dáng ngày đó ở trước cửa công ty kia thì chắc có lẽ là có mâu thuẫn. Mà Omega xinh đẹp khác kia....
Vốn dĩ còn mang thái độ hoài nghi, nghĩ rằng giữa bọn họ chắc là mối quan hệ bạn bè, nhưng Omega kia ở bãi đỗ nói chuyện điện thoại, đầu dây còn lại có khả năng chính là Phó Bách Khải. Sao có thể chỉ là bạn bè đơn thuần được.
Mẫn Trì bực bội đi vào phòng tắm, tình cảm hiện tại hắn dành cho Phó Bách Khải càng thêm phức tạp. Tuy rằng trong lòng thích, nhưng thật sự không thể nào chấp nhận được những chuyện mà anh ta đã làm ra.
Loại chuyện này nếu đặt trên người của người khác, tuy rằng ngoài miệng hắn sẽ không nói gì, nhưng trong tối thì nếu không phải có hợp tác gì thì hắn sẽ không giao lưu với loại người đạo đức cá nhân kém cỏi thế này, nhưng việc này lại đặt trên người Phó Bách Khải, trong lòng hắn lại sinh ra cảm giác hận sắc không thành thép.
Hắn vì loại cảm giác này mà thấy nực cười, chính mình cùng anh ta một chút quan hệ cũng không có, việc riêng của người khác mà cũng tự thân mình nhọc lòng.
Cảm xúc như thế cứ liên tục kéo đến sáng ngày hôm sau.
Vào lúc Phó Bách Khải lề sát vào hắn, mùi pheromone cam cúc trên người anh ta ít ỏi đến đáng thương, thay thế bằng một mùi hương khác, đến từ Omega ở bãi đỗ xe kia. Biểu cảm căng chặt của Mẫn Trì như bị xé rách.
Hắn biết trên thế gian này không có người nào thập toàn thập mỹ, chính hắn cũng không có quyền yêu cầu gì về việc riêng của người khác, nhưng có lẽ những kiến thức hắn tiếp thu từ nhỏ ở môi trường giáo dục khác biệt với người khác, những loại chuyện đề cập đến vấn đề đạo đức cá nhân này chính là điểm mấu chốt của hắn.
Hắn nhẫn nại không đem cảm xúc cá nhân làm ảnh hưởng đến công việc, sau khi kết thúc cuộc họp liền rời đi, nghe thấy Phó Bách Khải ở phía sau gọi hắn cũng không có phản ứng gì.
Trong khoảng thời gian này hạng mục công ty vẫn đang gấp rút làm cũng cơ bản kết thúc, mấy đồng nghiệp cùng nhau làm hạng mục hẹn Phó Bách Khải ra ngoài uống rượu.
Hôm nay tâm trạng anh ta không tốt lắm, đủ loại chuyện chồng chất làm trong lòng anh ta rất khó chịu, thế nên liền đồng ý đi uống chút rượu thả lỏng. Ngày mai là ngày nghỉ, mọi người khó lắm mới được thả lỏng một lần, uống rượu xong cũng sắp đến 12 giờ. Vốn dĩ muốn đến nhà Bạch Trinh nhưng lại sợ khuya như vậy rồi sẽ phá giấc người kia nên đành trở về nhà.
Uống có hơi nhiều, đi đường cũng xiêu vẹo, nhưng ý thức thì vẫn luôn thanh tỉnh.
Miễn cưỡng về đến nhà, đèn bên trong đã tắt, Phó Bách Khải chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm bực bội, tuỳ tiện thay giày ra, cởi áo khoác ném lên sô pha. Anh ta lập tức đi vào trong thư phòng, sau khi kết hôn cùng Phương Phùng Chí anh ta đều ngủ ở đó. Anh ta đang chuẩn bị đi vào phòng tắm tắm rửa, nào ngờ đèn trong phòng nghỉ lại đột nhiên bật lên.
Phương Phùng Chí tiến lại: "Bách Khải? Anh uống rượu sao?"
Phó Bách Khải khẽ động đôi mắt sáng ngời, anh ta nhìn về phía Phương Phùng Chí. Pheromone của Omega kia tràn ngập cả căn phòng, kì động dục của cậu không phải qua rồi sao. Anh ta nhìn tuyến thể của cậu trai, nơi đó hoàn toàn không có gì, trơn bóng loã lồ ra bên ngoài, xem đến ngứa cả răng.
"Con mẹ nói." Anh ta mắng ra tiếng: "Mẹ nó cậu lại không dán ngăn pheromone."
Phương Phùng Chí sửng sốt, đây là lần đầu tiên cậu nghe được người chồng Alpha của mình mắng chửi thô tục. Trong lòng có loại sợ hãi không thể nói tới: "Em cho rằng đêm nay anh sẽ không về..."
Cậu nghĩ Phó Bách Khải muộn như thế cũng không thấy đâu, chắc là sẽ không về nữa, thế nên mới lặng lẽ xé miếng dán ức chế xuống. Cái loại đồ này cứ dán mãi rất khó chịu.
Miếng dán ức chế dùng để chặn pheromone tràn ra từ tuyến thể, những món đồ trái lại quy luật tự nhiên dĩ nhiên cũng không có điểm nào tốt cho cơ thể, vốn dĩ cậu đã không có pheromone của Alpha trấn an, bây giờ còn chặn pheromone của mình tràn ra, dán quá lâu pheromone sẽ ở trong cơ thể xảy ra va chạm, cảm giác nóng lên sẽ càng thêm mãnh liệt, giống như bị chặn khí lại vừa khó chịu vừa ngứa đến phát đau.
Phó Bách Khải chẳng hề để ý đến cậu, đẩy cậu ra liền đi vào phòng tắm, nhưng mà đi chưa được vài bước lại bởi vì men say khiến toàn thân vô lực vấp phải đồ vật vướng chân nào đó, thiếu chút nữa đã té ngã trên mặt đất.
Omega thấy anh ta như vậy, vội vội vàng vàng tiến lại đỡ lấy anh ta: "Anh say rồi, để em đưa anh đi tắm đi..."
Thần kinh Phó Bách Khải căng chặt khống chế để không bị pheromone của Phương Phùng Chí hướng dẫn mất đi lý trí.
Dẫn anh ta đi tắm?
Xem dán vẻ này của cậu rõ ràng muốn quyến rũ mình, muốn mượn cơ hội này khiến anh ta đánh dấu cậu, sau đó mang thai, cả đời này sẽ dây dưa không rõ với anh ta.
Lại nhớ tới nhớ tới cuộc điện thoại mà mẹ anh ta điện tới, nói muốn anh ta thu hồi tâm tư lại, mau sinh con. Phó Bách Khải cười lạnh một tiếng, nhất định là Phương Phùng Chí nói gì đó trước mặt bà rồi.
Con mẹ nó, trong lòng anh ta bực bội cực độ, anh ta nhìn gương mặt giả mù sa mưa của Omega trước mặt, đột nhiên duỗi tay nắm lấy tóc cậu: "Cậu đã nói gì với mẹ tôi?"
Tóc bị kéo đến đau, Phương Phùng Chí giãy giụa thoát khỏi tay Phó Bách Khải: "Không nói gì... Bách Khải, Bách Khải đừng nắm tóc em như thế..."
Nhìn thấy Omega thống khổ giãy giụa dưới tay mình, Phó Bách Khải giật mình, đột nhiên thả tay ra, trong lòng anh ta hoảng hốt, nhanh chóng tỉnh rượu được hơn nửa, liền trong nháy mắt anh ta đã định ra một cảm giác ngược dục, thậm chí muốn động thủ với Phương Phùng Chí. Anh ta trầm mặc không nói lời nào xoay người đi vào phòng tắm. Đóng cửa lại vang rầm lên một tiếng.
Để lại một mình Phương Phùng Chí đang sợ hãi mà đứng tại chỗ, mặt cậu trắng bạch thở hổn hển, nhìn cửa phòng tắm đã đóng trong chốc lát, vội vàng đi ra ngoài.
Cậu bị thái độ của Phó Bách Khải doạ sợ, ngày thường cho dù có không thích phản ứng lại cậu, nhưng cũng chưa bao giờ đến mức động thủ, nhưng vừa rồi lại...
Phương Phùng Chí vỗ về ngực mình, đến ngăn kéo cầm lấy miếng dán ức chế chạy tới phòng cho khách.
Buổi sáng sáng đầu Phó Bách Khải đau như muốn nứt ra tỉnh dậy từ trên giường, anh ta nhìn bốn phía, hoàn cảnh vô cùng xa lạ, anh ta không phải ở thư phòng.
"Sh..." anh ta đỡ đầu ngồi dậy, kí ức đêm sâu dần dần hiện ra trong đầu, anh ta ngây ra. Từ trên giường ngồi dậy đi ra ngoài.
Anh ta nghe thấy trong phòng bếp truyền đến âm thanh, Phương Phùng Chí đang chuẩn bị bữa sáng.
Omega không phát hiện ra anh ta, Phó Bách Khải không biết nên nói gì, đi đến phía trước vài bước phát ra động tĩnh, nhưng Phương Phùng Chí bị dọa hoảng sợ cả người run cả lên, cậu quay đầu lại nhìn vào mắt Phó Bách Khải, cúi đầu: "Bữa sáng xong liền đây..."
Trong lòng Phó Bách Khải có chút phức tạp, chuyện xảy ra đêm hôm qua thật sự là vấn đề của bản thân mình, đại khái là do men say khống chế. Nhìn Omega vâng vâng dạ dạ với mình, thế nhưng lại sợ hãi anh ta, trong lòng thật sự không thoải mái.
"Đêm qua... tôi uống say..." từ nhỏ đến lớn anh ta chưa từng xin lỗi qua ai, lần này cũng vậy, miễn cưỡng vì những hành vi chính mình làm ra nên giải thích chút đã xem như cúi đầu rồi.
Nghe được lời này, thân thể Phương Phùng Chí dừng lại một chút, sau đó mới quay đầu lại nhìn anh ta.
Người chồng ngày thường lạnh như băng, đến một ánh mắt cũng không thèm nhìn cậu bây giờ đang từ bỏ mặt mũi giải thích với mình, đây cũng là lần đầu Phó Bách Khải giải thích gì đó với cậu.
Cậu thở dài.
Cậu nhớ tới nhiều năm trước đây, Phó Bách Khải theo cha mẹ về nhà nội chơi, hai người già chính là hàng xóm của nhà mình, kêu cậu qua chơi, cậu vừa vào ánh mắt đầu tiên đã thấy Phó Bách Khải ngồi giữa một đống thân thích. Giống như những người khác là u ám, còn anh ta một người lạnh lạnh lùng lùng ngồi đó, thế nhưng lại sống động.
Cậu chỉ dám nhìn một cái.
Nhưng đến bây giờ lại chưa từng quên được.