Hôm nay công ty có hơi náo nhiệt hơn thường ngày, từ lầu một đến cửa thang máy, đâu đâu cũng là đồng nghiệp và cấp dưới đang khe khẽ thảo luận, vừa nói trên mặt còn vừa lộ ra những biểu cảm khó tin, thậm chí không hề thu liễm chút nào, khoa trương đến nỗi Phó Bách Khải cũng không nhịn được. Mãi đến khi về lại văn phòng, không khí náo động kia mớ bị nhốt ở bên ngoài cửa.
Nhiều chuyện cũng chẳng phải chuyện gì kỳ lạ, lần trước Phó Bách Khải còn nghe thấy bọn họ thảo luận về chuyện ông chủ quán ăn nhẹ ở dưới công ty trước kia từng ngồi tù, trên người toàn những vết sẹo linh tinh vô cùng dữ.
Những loại chuyện cách mình bảy tám đời cũng chẳng liên quan tới mà cũng có thể nói được, Phó Bách Khải cũng quen rồi. Công việc lặp đi lặp lại hằng ngày khiến bọn họ có chút buồn tẻ nhạt nhẽo, nhiều chuyện là cách để bọn họ thả lỏng, giống như những sự kiện mới mẻ khiến ngày qua ngày buồn chán trở nên mới mẻ hơn, chuyện gì cũng có thể nói.
Nhưng bầu không khí hôm nay của bọn họ có hơi kịch liệt, nhân viên thì không nói, ngay cả thời gian các tổ mở họp, Phó Bách Khải lúc đi ngang qua quán cà phê thế mà lại thấy giám đốc Trương cũng đang hăng say nói chuyện cùng với thi ký của ông ấy. Theo lý thuyết, giám đốc Trương được coi như người lớn tuổi nhất công ty, tuổi không nhỏ, thế mà lại có hứng thú với những chuyện này. Phó Bách Khải đi qua, mơ hồ nghe thấy "quá nồng" linh tinh các từ ngữ như vậy.
Giám đốc Trương vui vẻ hớn hở, nụ cười trên mặt không hề giảm đi, cứ cười tủm tỉm đi đến bên Phó Bách Khải: "Tiểu Phó đi họp à? Cùng nhau đi đi."
Chờ khi tới phòng họp rồi, Phó Bách Khải mới biết đối tượng nhiều chuyện hôm nay của bọn họ là ai.
Mẫn Trì.
Một tuần không thấy, nhìn qua hắn hoàn toàn không nhìn ra có chỗ nào không thoải mái cả, thậm chí trông thần sắc còn rất sảng khoái, pheromone so với bình thường coi bộ còn nồng đậm hơn nhiều.
Đương nhiên ngoài mùi pheromone của mình Mẫn Trì ra, còn có một mùi hương khác, một mùi hương ấm áp nhẹ nhàng. Bây giờ Phó Bách Khải mới hiểu vì sao hôm nay bọn họ lại nhiều chuyện để nói đến như vậy, mùi hương pheromone nồng nàn giao triền cùng nhau như thế kia đại biểu cho chuyện cả một tuần nay Mẫn Trì đều ở cùng với Omega mà hắn đã đánh dấu.
Hẳn là Omega lúc trước anh ta gặp phải ở bệnh viên kia, Phó Bách Khải nhíu nhíu mày, anh ta cảm thấy mùi hương này quá mức quen thuộc, giống như pheromone của Phương Phùng Chí.
Đương nhiên, cũng chỉ là giống mà thôi. Trên thực tế, mùi hương này hiện giờ đang bị mùi hương mạnh mẽ của Mẫn Trì bao trùm lấy rồi, khiến cho người khác không thể ngửi ra được mùi hương nguyên bản. Nếu rõ ràng mà nói, thật ra anh ta cũng không ngửi ra được mùi pheromon đang bao lấy kia của Omega, chỉ là Phó Bách Khải đột nhiên nhớ đến hình ảnh người kia cực kỳ giống với Phương Phùng Chí, ngửi thấy mùi hương này có hơi tương tự, liền liên tưởng đến người kia là Phương Phùng Chí.
Suy nghĩ như thế này quá sai lầm, Phó Bách Khải cầm ly nước lên uống mấy ngụm, đem những nghi hoặc trong lòng ép xuống.
Sau khi tan họp, Mẫn Trì cầm đồ đi ra ngoài, vừa lúc đối diện với tầm mắt của Phó Bách Khải. Phó Bách Khải gật đầu chào hắn, Mẫn Trì dừng một giây, giống như bình thường, chỉ là giao lưu thật lễ phép, Phó Bách Khải hình như chẳng có hoài nghi gì.
Nhưng trong lòng Mẫn Trì lại không quá thoải mái.
Sau khi gật đầu lại với Phó Bách Khải xong liền dời tầm mắt.
Vào lúc Phương Phùng Chí động dục, chính hắn cũng không biết mình đã cắn trên tuyến thể cậu bao nhiêu lần, sau đó còn ở trong nhà Phó Bách Khải phát sinh quan hệ với cậu. Ngay lúc đó là lúc hắn vô cùng tỉnh táo mà xảy ra những chuyện đó, mỗi một chi tiết, thậm chí là cả những biểu cảm trên mặt Phương Phùng Chí hắn đều nhớ vô cùng rõ ràng.
Phó Bách Khải cái gì cũng không biết, nếu như anh ta mà biết, cho dù có vì là giúp đỡ Phương Phùng Chí đi chăng nữa, cũng không có lý lẽ. Lại nói, Phó Bách Khải và Phương Phùng Chí là mối quan hệ có vấn đề rất lớn đang tồn tại, chuyện này có khả năng có thể trở thành ngòi lửa để hôn nhân của bọn họ dừng lại hẳn.
Trong thân thể Phương Phùng Chí hiện tại còn tồn lưu pheromone nồng đậm của mình nhiều đến không tưởng nổi, đánh dấu nhiều lần như vậy, đừng nói là trong vòng một tuần, sợ là một tháng cũng chưa thể tan biến hết sự tồn tại của pheromone. Cũng giống như lần trước, trước khi vết đánh dấu hoàn toàn biến mất thì Phương Phùng Chí sẽ ở lại biệt thự.
Đầu lưỡi của hắn cọ cọ trong răng, sau đó thu lại.
Khoảng thời gian này tốt nhất nên duy trì khoảng cách cùng cậu. Giữa bọn họ vốn chỉ là người xa lạ, phát sinh quan hệ thể xác đã là quá khác người rồi, không thể phát sinh thêm gì nữa.
Vì thế giữa hai người bọn họ lại trở về như lúc lần đầu tiên Mẫn Trì đánh dấu Phương Phùng Chí, nhưng so với trước kia, giữa bọn họ đã sinh ra một bầu không khí không rõ ràng, có một loại cảm giác hơi mờ ám.
Dù sao trước kia bọn họ chỉ là mối quan hệ bị đánh dấu, lần này lại không như vậy. Bọn họ đã thân mật mà đụng chạm qua cơ thể của đối phương, cho dù đối phương ăn mặc quần áo rộng rãi như thế nào, thế những bọn họ vẫn biết bên trong bộ quần áo kia cất giấu thân thể như thế nào.
Có lần Phương Phùng Chí đang ngồi trên sô pha dùng laptop, Mẫn Trì vừa từ thư phòng đi ra thì thấy cậu, lúc lấy nước cũng lễ phép hỏi Phương Phùng Chí có muốn uống không, Phương Phùng Chí vốn dĩ còn muốn từ chối, nhưng nhìn thấy Mẫn Trì căn bản cũng không cần cậu trả lời, đã rót đến cho cậu một ly nước, cậu cũng không nói gì nữa.
"Cảm ơn."
Mẫn Trì cầm ly nước đến, Phương Phùng Chí cong eo, cổ áo rộng thùng thình trĩu xuống, lộ thân thể ở bên trong ra. Hắn có thể mơ hồ nhìn thấy đầu nhũ của Omega, mặt trên còn có một tầng thịt mỏng mềm, có có quầng vú nho nhỏ màu sắc thiên sẫm.
Phương Phùng Chí chú ý tới hành động của hắn, dừng động tác lại. Thấy một bàn tay đặt ly nước xuống dưới bàn cho cậu, còn đang muốn nói lời cảm ơn với Mẫn Trì, nào ngờ từ vị trí của cậu nâng mắt lên liền nhìn thấy giữa háng của Mẫn Trì đang đội lên. Mặc dù Mẫn Trì không mặc quần quá bó, nơi đó cũng đang bình thường, nhưng trong đầu Phương Phùng Chí lại hiện ra hình ảnh bộ dáng của đồ vật trong kia, thậm chí còn nhớ tới xúc cảm của nó, nhớ tới nó đã thô bạo tàn phá thân thể của mình như thế nào. Phương Phùng Chí giật giật mí mắt, mặt nháy mắt liền đỏ bừng, tầm mắt không biết nên dừng lại ở đâu, sau khi đối diện với ánh mắt của Mẫn Trì liền cảm thấy có khi nào ý nghĩ của mình đã bị Mẫn Trì nhìn thấu rồi hay không, lại càng thêm khẩn trương bất an, nói lắp bắp không nên lời.
Cũng may Mẫn Trì cũng không làm cậu khó xử, để lại một câu "đi ngủ sớm chút", không đợi Phương Phùng Chí dời tầm mắt đã xoay người rời đi.
Một lúc lâu sau, nhiệt độ trên mặt cậu mới từ từ giảm xuống.
Mà Mẫn Trì sau khi trở lại thư phòng cũng không nhúc nhích mà đứng ở trước bàn một lát, không cảm thấy nóng lên, lại uống một ngụm nước ấm. Dòng nước kia trượt đến dạ dày hắn, làm cho hắn cảm thấy không thoải mái, sau đó mặt không biểu cảm đặt ly nước xuống.
Vừa rồi nhìn thấy thân thể Phương Phùng Chí, nhìn thấy mắt cá chân mảnh khảnh, phía sau cổ trắng nõn, tuyến thể đang kết vảy, còn có bầu ngực bóng loáng.
Dùng ánh mắt tăm tối đi nhìn chăm chú thân thể người khác là không có đạo đức.
Nhưng lần này là ngoại lệ, vì hắn xác định được rằng ánh mắt hắn quan sát cậu không hề có ý nghĩ gì, lúc nhìn chằm chằm vào cơ thể Phương Phùng Chí trong lòng hắn cũng không hề có một gợn sóng, chẳng qua chỉ là vô tình mà nhìn thấy thôi.
Nhưng chờ đến khi Phương Phùng Chí ngẩng đầu lên, tầm mắt hắn lại chuyển đến trên mặt Omega. Hắn nhìn thấy đôi môi của cậu trước, hắn nhớ rõ rằng đôi môi kia mềm mại ra sao, sau đó lại nhìn vào đôi mắt cậu, hắn nhớ rõ lúc mà đôi mắt Omega đỏ lên, nốt ruồi nhỏ trên mí mắt cũng không tự giác mà đổi sắc, hồng ửng lên như bị bỏng.
Vào lúc ý thức được những suy nghĩ này, răng Mẫn Trì cắn chặt.
Hắn không dám nhìn nữa.
Đại khái có lẽ là vì kỳ nóng lên của hắn cần quá nhiều pheromone của Phương Phùng Chí, cũng có thể là trong kỳ động dục này dục vọng của cậu đã hoàn toàn được phát tiết, lần này sau khi đánh dấu, Phương Phùng Chí không còn vô cùng thèm khát pheromone của hắn như kỳ trước nữa, nhìn qua cũng không giống như đang nhịn. Nếu nói như vậy, chứng minh rằng hắn cũng không cần thiết phải ở lại biệt thự, giống như lần trước rời khỏi Phương Phùng Chí, đến khi nào tuyến thể của cậu hồi phục rồi rời đi, lúc đó hắn lại trở về, đây chính là cách làm chính xác nhất, không cần phải lo lắng giữa bọn họ lại xảy ra bất kỳ loại quan hệ nào cũng, cũng không cần lo lắng sẽ nảy sinh những ý nghĩ không đúng.
Bọn họ sẽ mãi dừng ở vòng an toàn, cho đến khi mối liên kết duy nhất của bọn họ hoàn toàn đứt ra.
Mẫn Trì nhìn ly nước đang bốc hơi, đứng tại chỗ, mặt không có biểu cảm gì, một lúc lâu sau mới có động tác.
Đúng như Mẫn Trì nghĩ, lần này Phương Phùng Chí không cần tới pheromone của hắn nữa. Nhưng lần này cũng chỉ là tạm thời. Sau khi đánh dấu, đặc biệt là sau khi đánh dấu sâu như vậy, Phương Phùng Chí dường như chỉ muốn dính liền lấy hắn. Cậu không muốn rời xa pheromone của Mẫn Trì, ngay cả nội tâm cũng không muốn rời xa chính hắn.
Nhưng Phương Phùng Chí không nói gì, loại chuyện thế này không thể nào nói ra. Ngẫu nhiên vào ban đêm sẽ có hơi nóng lên, cậu cũng một mình tự chịu đựng. So với trước kia, lần này cũng không có gì khó khăn.
Trong một đêm Mẫn Trì đã hoàn toàn nghĩ kỹ, nhưng ngày hôm sau lại vẫn y như lúc thường này, vừa tan làm là trực tiếp trở về biệt thự.
Hôm nay hắn tan làm hơi trễ, nhưng không nghĩ tới chính là, đến lúc hắn về nhà rồi, Phương Phùng Chí vẫn chưa về nhà.
Hắn về thư phòng xem những văn kiện ở công ty chưa xem hết, đánh dấu mấy điểm cần phê bình của cấp dưới. Thế nhưng vẫn không nghe thấy được ở phía huyền quan truyền đến âm thanh gì.
Hắn đi ra ngoài, mở điện thoại lên, sau đó lại nhấn tắt.
Dì nhìn thấy hắn liền ở một bên hỏi: "Tiên sinh không đợi Phương tiên sinh cùng ăn sao?"
Mẫn Trì dừng một giây, sau đó đi đến hướng nhà ăn: "Không cần."
Nói xong liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng vang nhỏ, dù đi quá bên người hắn rồi nói: "Phương tiên sinh đã về rồi, mau cùng tới ăn cơm nào."
Tiếng của Omega vang lên ở phía sau.
"được ạ."
Mẫn Trì cầm lấy đũa.
Một lúc sau, Phương Phùng Chí đi đến, cậu lễ phép chào hỏi với Mẫn Trì, ngồi ở đối diện Mẫn Trì.
Mẫn Trì liếc mắt nhìn cậu một cái, thấy bộ dáng mệt mỏi của cậu, cũng không nói gì, chỉ yên lặng ăn cơm trong chén.
Phương Phùng Chí rũ mắt, hôm nay tâm tình cậu rất kém.
Hôm trước cậu chuyển tiền trong thẻ qua cho mẹ của Phó Bách Khải, nói là muốn lý hôn, nhà họ Phó chắc chắn sẽ tính toán chuyện này với cậu, tuy rằng chưa đủ, nhưng cũng coi như được một phần.
Sáng hôm nay, có lẽ mẹ Phó Bách Khải đã phát hiện chuyện cậu chuyển tiền qua, liền gọi điện cho Phương Phùng Chí, quan tâm hỏi han một chút đến chuyện sức khỏe của bà trong thời gian trước, sau đó Phương Phùng Chí uyển chuyển nói chuyện ly hôn. Ngoài dự đoán, bà không nói gì thêm, chỉ nói muốn hẹn gặp mặt cậu.
Bộ dạng này của cậu đương nhiên không có cách nào đi gặp mặt mẹ Phó Bách Khải được, vì thế chỉ đành dùng đủ mọi lý do để từ chối.
Mẹ Phó Bách Khải bị làm cho khó chịu, cuối cùng lộ ra bộ mặt thật của mình, châm chọc mỉa mai Phương Phùng Chí. Cha mẹ Phó Bách Khải đều là người có bằng cấp cao, cũng không nói cậu mắng người thô tục nào, nhưng khi nổi giận thì nói những lời rất khó nghe, mỗi câu mỗi chữ đều châm đến tâm người khác.
Đầu tiên là nói gia đình Phương Phùng Chí bần cùng, lại nói đến Phương Phùng Chí chẳng bằng ai, cuối cùng còn nói đến người mẹ đã mất của Phương Phùng Chí.
Mỗi một sự thật không dám ngẩng đầu của cậu đều trở thành mũi dao sắc bén của mẹ Phó Bách Khải, từng câu từng chữ đều đâm vào trong lòng cậu.
Phương Phùng Chí không nghe nỗi nữa, liền trực tiếp cúp máy, cả người đều là mồ hôi lạnh, như là ném mất nửa cái mạng.
Cả ngày làm việc vốn dĩ đã rất mệt rồi, còn phải ngồi nghe mẹ Phó Bách Khải phát tiết những bất mãn trong lòng.
Cậu thấy mình không thể chịu nỗi. Bây giờ ngửi được chút pheromone của Mẫn Trì mới hơi thả lỏng được chút ít.
Sau khi ăn cơm xong Mẫn Trì liền trở về thư phòng, pheromome của Mẫn Trì trong không khí cũng nhạt đi, tương đương rằng, tâm trạng của Phương Phùng Chí cũng ngày càng trở nên bực bội.
Cậu muốn cởi bỏ nút thắt này ra, cậu sắp không thể thở nổi nữa rồi.
_____
Không biết bằng cấp cao tới đâu chứ bằng cấp làm người là không có rồi đó.