Bọn họ hôn nhau thật lâu, chẳng ai biết thật lâu đó là bao lâu, chỉ là trong bản năng không hề nghĩ đến chuyện phải buông đối phương ra.
Tuy rằng Mẫn Trì đè trên người Phương Phùng Chí, thế nhưng ý thức của hắn càng lúc càng mơ hồ, không hề có động tác gì khác, cứ như vậy nhắm hờ mắt, để cho Phương Phùng Chí hôn hắn.
Một lúc lâu sau, Phương Phùng Chí phát hiện đầu lưỡi của Mẫn Trì chẳng còn động tĩnh, cậu dừng lại một giây, hơi dời tầm mắt, phát hiện Mẫn Trì đang mở to mắt, đang yên lặng nhìn cậu. Nước bọt của hai người ở đầu môi tách ra một sợi chỉ bạc tinh tế, còn chưa đợi cho sợi chỉ này đứt ra, Mẫn Trì đã ấn gáy cậu xuống, khiến cho đôi môi hai người lại một lần nữa chạm vào nhau.
Mỗi một thớ cơ như thể có ký ức, khi đôi môi hai người chạm vào nhau, ngay lập tức hé miệng mút lấy cánh môi của đối phương, sau khi thấm ướt liền nhanh chóng xâm nhập vào bên trong, chậm rãi cuốn lấy, quấn lấy nhau.
Bị pheromone của Omega bao lấy, Mẫn Trì cảm giác mình như được rơi vào bông mềm vậy, cả người được thả lỏng. Động tác của hắn càng lúc càng chậm. Tuy rằng hắn không có sức lực, nhưng cũng không nghĩ đến muốn rời khỏi nụ hôn này.
Mãi đến một giây trước khi mất đi ý thức, đầu lưỡi của hắn vẫn còn đang bị Phương Phùng Chí mút lấy.
Phương Phùng Chí phát hiện Mẫn Trì đã không còn một chút ý thức nào nữa, cậu rời khỏi đôi môi của Mẫn Trì, không khí nháy mắt tiến vào trong miệng, cậu thở hổn hển tựa như rất lâu rồi chưa hô hấp. Trong không khí ngoại trừ pheromone của chính cậu ra, càng nhiều hơn chính là pheromone Enigma mùi khói thuốc súng của Mẫn Trì đang toả ra nồng đậm.
Omega đã bị đánh dấu chịu sự ảnh hưởng của thiên tính, vô cùng ỷ lại vào bạn đời của mình, cũng vô cùng mê luyến pheromone của bạn đời. Vừa rồi đột nhiên Phương Phùng Chí hít mấy hơi không khí lập tức liền trở nên choáng váng. Hơn nữa mấy ngày nay làm tình quá độ khiến cậu có chút mệt, hiện giờ được pheromone khói thuốc súng vô cùng có cảm giác an toàn bao bọc lấy, mí mắt cậu liền nặng không chịu nổi.
Cậu cầm lòng không được, cả người đều vùi vào trong chăn, chỉ còn lại đôi mắt ở bên ngoài, pheromone ở trong chăn là nồng nhất, được pheromone của Mẫn Trì bao lấy, cậu cảm thấy vô cùng mỹ mãn mà nhắm mắt lại. Enigma ở bên cạnh đột nhiên hơi động, không biết làm sao, Phương Phùng Chí bị ôm vào trong lòng hắn.
Hương vị càng đậm hơn, giống như được ngâm mình trong suối nước nóng, lỗ chân lông toàn thân đều được thư giãn. Phương Phùng Chí đắm chìm trong pheromone, không muốn đẩy hắn ra, thuận theo mà vùi đầu vào trong ngực hắn. Rất nhanh, ý thức của cậu dần mơ hồ, cùng nhau ngủ với Mẫn Trì.
Cậu có một giấc mơ, trong mơ là một vùng đất khô cạn, ngẫu nhiên còn nhìn thấy một vài cây cỏ khô, một cảnh tượng mênh mông rộng lớn. Cậu biết rõ mình đang mơ, vì thế cậu lang thang đi khắp nơi chẳng có mục tiêu, đi rồi lại đi chẳng biết đã bao lâu, cậu đột nhiên ngửi được một mùi hương nồng đậm, như là mùi khói lửa của lửa đạn nơi chiến trường rơi xuống mặt đất, cậu tìm nơi phát ra mùi hương này, sau đó lại nhìn thấy ở một nơi rất xa kia có tro khói đen sặc, giống như đang bị đốt cháy.
Phương Phùng Chí muốn đi đến nơi đó, càng di càng sặc người, trong yết hầu như bị mùi khói này làm cho phát ngứa, cậu không thể hô hấp được. Cậu muốn dùng miệng để hít lấy không khí, mới vừa giật giật, ý thức đột nhiên biến mất, cậu tỉnh lại.
Nóng quá, sặc quá.
Cậu mở to mắt, chui từ trong chăn ra. Bốn phía tối đen, nhìn có lẽ là cậu đã ngủ một mạch đến nửa đêm. Pheromone trong khống khó thật sự quá nồng, cho dù kỳ động dục đã qua rồi, nhưng lượng pheromone dày đặc như vậy vẫn khiến cho chân Phương Phùng Chí nhũn ra.
Cậu miễn cưỡng ngồi dậy mở đèn ở đầu giường, nhìn sắc mặt của Mẫn Trì có vẻ đã tốt hơn rất nhiều, Phương Phùng Chí khẽ chạm vào cổ hắn, cũng không có quá nóng, nhưng độ ấm như vậy cũng không hề thấp. Hẳn là pheromone đào thải ra bên ngoài cũng không ít, toàn bộ căn phòng đều là pheromone của hắn.
Phương Phùng Chí chậm rãi xuống giường, nếu tiếp tục ở lại đây, nói không chừng cậu sẽ lại động dục vì pheromone này.
Bây giờ mới có tám giờ, có lẽ cậu đã ngủ được bốn năm tiếng.
Vừa lúc dì từ bên ngoài về, đặt một chiếc túi lớn lên trên bang, nhìn thấy Phương Phùng Chí liền chào cậu: "Phương tiên sinh."
Cả người Phương Phùng Chí chẳng có sức lực, khách sao cười cười: "Đã trễ vậy còn mua đồ sao ạ?"
"Mấy ngày nay Mẫn tiên sinh đều dùng thuốc dinh dưỡng, thuốc dinh dưỡng trong nhà chẳng còn bao nhiêu, tôi đi mua thêm chút."
"Thuốc dinh dưỡng?" Người có đánh dấu trong thời kỳ động dục thường hay sử dụng thứ này, bởi vì những người động dục thường mấy ngày đầu gần như đều không có lý trí, thật sự là chỉ giao phối giống như dã thú, thuốc dinh dưỡng có thể khiến cho bọn họ không bởi vì bị đói mà dừng lại việc làm tình.
Nhưng Mẫn Trì là một Enigma không có bạn đời hẳn là không có kỳ động dục mới đúng, vì sao trước đó còn sử dụng thứ này?
"Trước đó Mẫn tiên sinh cũng có xảy ra những loại tình huống như thế này sao?"
"Thi thoảng cũng có vài lần." Dì nhìn Phương Phùng Chí, lại nói thêm một câu: "Nhưng mà không phải là kỳ động dục, pheromone của tiên sinh thường rất dễ bị tích tụ trong cơ thể, nếu không kịp thời bài trừ ra thì có khi phải nằm ở trong phòng mấy ngày liền."
"Mấy ngày đó cậu ấy sẽ không để tôi đến đây, cho nền đều chỉ dùng thuốc dinh dưỡng."
Dì nói như vậy là do sợ cậu nghĩ nhiều nên mới nói, thật ra cậu căn bản không cần thiết phải biết những chuyện này, nhưng dì vừa mở miệng một cái đã đem mối quan hệ của hai người kéo vào trong một vòng, ra cũng không được.
Phương Phùng Chí xấu hổ dời mắt.
Dì đem đồ bỏ vào trong tủ lạnh, lại nói với Phương Phùng Chí: "Phương tiên sinh, đồ tôi đều để hết vào đây, không có chuyện gì thì tôi đi trước nhé."
Phương Phùng Chí ngẩn người: "Mấy ngày tới dì cũng không tới nữa sao?"
"Đúng vậy, có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi."
"Được ạ..."
Sau khi dì đi, Phương Phùng Chí ngây ngốc đứng tại chỗ một lát, từ tai đến cổ đều đỏ ửng.
Trước kia nếu Mẫn Trì phát sinh những chuyện như thế này đều thế này đều sẽ cố gắng chịu đựng, lần này thì không giống, lần này đung thuốc ức chế quá nhiều, hắn không có cách nào để có thể tự chăm sóc chính mình. Cho nên trọng trách đó đương nhiên sẽ rơi xuống đầu của Phương Phùng Chí.
Dù sao Mẫn Trì biến thành tình trạng như thế này có có trách nhiệm của cậu.
Nhưng Phương Phùng Chí vẫn cảm thấy... có hơi không thích hợp.
Cậu đi đến tủ lạnh lấy ra mấy bình thuốc dinh dưỡng. Lại tìm được mấy viên thuốc ức chế dạng con nhộng uống vào mấy viên, sau đó mới quay lại phòng của Mẫn Trì. Thuốc con nhộng không có hiệu quả mạnh như thuốc tiêm, nhưng có thể khiến cạu tạm thời không bị pheromone của Mẫn Trì ảnh hưởng.
Cậu đi đến trước giường Mẫn Trì, chậm rãi nâng đầu Mẫn Trì dậy" "Mẫn tiên sinh, ăn chút gì đi..."
Đôi mắt Mẫn Trì giạt giật, đầu óc còn chưa tỉnh táo, cả người đều mơ màng. Phương Phùng Chí khiến miệng hắn hé ra, đem ống hút của thuốc dinh dưỡng đưa đến bên miệng hắn. Bởi vì trước đó đã từng chăm sóc cho mẹ, cho nên trên phương diện chăm sóc người khác thì cậu rất quen tay.
Mẫn Trì nương theo động tác của cậu uống mấy miếng, uống được nửa bình thuốc dinh dưỡng thì không muốn uống nữa. Phương Phùng Chí đặt nửa bình còn dư lại lên tủ đầu giường, lại thấy phía dưới gầm tủ có một thứ trông quen thuộc, chiếc nhẫn cưới bạc hơi toả sáng.
Phương Phùng Chí nghiêng đầu nhìn tay mình, chiếc nhẫn trên ngón áp út đã bị tháo xuống, hiện giờ ở trên đó chỉ có một đâu hằn sâu mà thôi. Cậu duỗi tay cầm chiếc nhẫn lên, trong lòng không có suy nghĩ gì, theo thói quen lại thuận tay đeo nhẫn trở về. Vết hằn trên ngón tay như chờ đợi giờ phút này, nhẫn mang lên liền hoàn toàn khớp.
Phương Phùng Chí dừng lại một chút, đột nhiên nhớ ra chuyện mình và Phó Bách Khải đã nói ly hôn, cậu nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay vài giây, sau đó lại tháo ra.
Quay đầu lại nhìn thấy Mẫn Trì đang yên lặng nhìn chằm chằm chính mình, ánh mắt cũng không khác gì trước đó cả, vẫn mệt mỏi và hỗn độn như trước, có lẽ ngay đến chính mình là ai cũng không biết. Nhưng trong lòng Phương Phùng chí lại có cảm giác hơi khó nói... chột dạ, đây là loại cảm giác không thể hiểu được.
Chẳng lẽ trước đó nhẫn là do hắn tháo xuống sao? Vì sao hắn lại làm vậy?
Phương Phùng Chí cũng không nghĩ nhiều, bởi vì giây tiếp theo, hắn nhìn thấy đôi môi hơi động của Mẫn Trì. Cho rằng Enigma đang muốn nói gì đó, cậu liền tiến lại gần để nghe rõ hơn, nào ngờ Mẫn Trì lại đột nhiên ôm lấy cậu. Phương Phùng Chí không hề phòng bị ngã vào trong lòng người đàn ông, mới vừa ngẩng đầu nhìn lên, đôi môi đột nhiên chạm phải một đồ vật mềm mại.
Phương Phùng Chí sửng sốt, cậu lại bị hôn môi. Đôi mắt Mẫn Trì vẫn nhắm, nhưng đôi môi Phương Phùng Chí lại bị lưỡi hắn thong thả nghiền hút. Rõ ràng nhìn qua có vẻ rất suy yếu, đầu lưỡi lại là nơi có lực duy nhất, vô cùng linh hoạt nhanh chóng thâm nhập tiến sâu vào trong. Cả người Mẫn Trì đều nóng, đầu lưỡi cũng không ngoại lệ, giống như lửa vậy, Phương Phùng Chí bị nóng đến hơi rụt lại, lại bị Mẫn Trì đuổi theo.
Hắn hôn vô cùng dịu dàng, cho dù Phương Phùng Chí đã uống thuốc, nhưng vẫn nếm được nụ hôn vị khói thuốc súng.
Tay cậu đè ở trên ngực người đàn ông, chỉ cần chống một chút là có thể đứng dậy, nhưng nhìn thấy hô hấp của Mẫn Trì dần trở nên nhẹ nhàng, cuối cùng cũng không hề làm ra bất cứ hành động nào.
Không biết hôn trong bao lâu, động tác của Mẫn Trì vẫn y như trước, càng ngày càng chậm, mãi đến khi dừng hẳn.
Hắn lại ngủ rồi.
Phương Phùng Chí chậm rãi chống cơ thể ngồi dậy, nước bọt giữa hai đôi môi kéo thành một sợi chỉ.
Nhìn Mẫn Trì hoàn toàn chẳng còn động tĩnh gì, Phương Phùng Chí mới rời khỏi phòng ngủ.
Mấy ngày sau đó, Phương Phùng Chí phát hiện Mẫn Trì đã bắt đầu có chút ý thức, ít nhất thì sẽ có lúc hắn gọi tên Phương Phùng Chí. Phương Phùng Chí dường như cứ cách một lúc lại đi vào phòng ngủ.
Cũng không phải chỉ vì chăm sóc cho Mẫn Trì, thân thể hắn đã dần khôi phục lại, có thể tự mình tắm rửa, cũng có thể tự kình uống thuốc dinh dưỡng.
Nhưng hắn cần pheromone của Phương Phùng Chí.
Hắn cần có pheromone tràn đầy đến để an ủi thân thể dao động của hắn, bởi vậy nên Phương Phùng Chí không thể rời khỏi hắn quá lâu. Trừ những lúc phóng thích pheromone, trao đổi dịch thể cũng là một lựa chọn tốt. Bọn họ sẽ không làm tình, nhưng vẫn luôn hôn nhau.
Không biết có phải bình thường Mẫn Trì cũng thích hay không, dù sao thì trong kỳ nóng lên thế này hắn vô cùng thích. Mỗi lần Phương Phùng Chí đi vào phòng hắn, Mẫn Trì vẫn luôn dùng đôi mắt buồn ngủ kia nhìn chằm chằm cậu.
Lúc đầu trong lòng Phương Phùng Chí còn có chút đấu tranh, nhưng rất nhanh cậu cũng thành quen, mỗi lần Mẫn Trì nhìn cậu một lúc cậu liền cúi xuống hôn lấy môi Mẫn Trì.
Thế cho nên mỗi buổi tối trước khi ngủ cậu đều phải bôi mỡ tiêu sưng lên môi của mình và Mẫn Trì.