Qua hơn nửa tháng sau, Mẫn Trì mới trở lại biệt thự.
Cũng giống như hắn nghĩ, Omega đã rời đi, trong không khí không còn lưu lại chút xíu dấu vết pheromone nào thuộc về Phương Phùng Chí.
Dì đang ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm chiều, chuyện Phương Phùng Chí rời đi bà cũng không có hỏi nhiều.
"Đêm nay tiên sinh muốn ăn cơm ở nhà sao?"
Mẫn Trì gật đầu: "Sau này sẽ ở lại đây."
Điện thoại reo lên, hắn nhìn tin nhắn rồi đi lên trên lầu, dì đột nhiên ở dưới lầu nói chuyện: "Phương tiên sinh có để lại đồ cho cậu, tôi đã để lên bàn..."
Bước chân chững lại, trên mặt Mẫn Trì không có biểu cảm gì đôi mắt nhìn về phía phòng cho khách rồi thu lại.
Hắn trở lại phòng ngủ, thấy trên bàn đặt một chiếc túi giấy, hẳn là đồ mà Omega để lại cho hắn, Mẫn Trì không nghĩ ra có thể là thứ gì, tiến lên phía trước cầm chiếc túi mở ra.
Nhìn thấy đây là một chiếc cà vạt, giống như đúc chiếc mà trước đó Phương Phùng Chí mượn của hắn, tuy rằng không có mạc giá, nhưng Mẫn Trì viết đây là đồ mới.
Trên đó không hề có mùi hương của Phương Phùng Chí.
Phương Phùng Chí đang một mình ăn cơm ở chung cư, lặng lẽ mà nhấm nuốt thức ăn trong miệng, ngày qua ngày sinh hoạt, giống như trước đây thôi.
Cậu đã rời khỏi nhà Mẫn Trì được một tuần.
Ngày cậu trở về, trong lòng căng thẳng lại hơi có chút chờ mong, hy vọng Phó Bách Khải có thể phát hiện cậu không có ở nhà, phẫn nộ nổi nóng mà tìm cậu, như vậy có thể nghĩ rằng điều đó chứng mình chồng cậu vẫn để tâm đến cậu. Nhưng hiện thực lại chính là, dép lê ở cửa chỉ có một đôi, giống như đúc ngày cậu ra khỏi nhà.
Điều này chứng tỏ trong khoảng thời gian này Phó Bách Khải không hề về nhà.
Trong nhà như tích đầy mùi hôi, chỗ nào cũng dơ. Khó có được cuối tuần, Phương Phùng Chí lại rảnh rỗi đến mức khó chịu, trong lòng lại có sự phiền muộn không thể nói. Cậu mở cửa sổ chuẩn bị dọn dẹp một chút, nếu không làm gì thì cậu sẽ tịch mịch chết mất.
Tịch mịch?
Cậu đột nhiên nhớ tới ngày đó cậu nhìn thấy chồng mình và Bạch Trinh cùng nhau đến bệnh viện, trong lòng sinh ra một sự đau đớn tột cùng.
Duỗi tay sờ sờ tuyến thể ở sau tuyến thể, nơi đó hoàn hảo không vết khuyết, bóng loáng, nhìn không ra đã từng lưu lại thứ gì. Lại nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út.
Chính mình bị người khác đánh dấu, thậm chí ở trước mặt người khác không thể khống chế mà lên đỉnh khiến cho cậu không có cách nào đối mặt với Phó Bách Khải, cho dù bây giờ đánh dấu đã hoàn toàn biến mất, nhưng tưởng tượng đến đủ loại chuyện của cậu với Mẫn Trì, cậu chỉ cảm thấy áy náy không chịu nỗi. Lại nói, ngày đó nhìn thấy hai người họ, có lẽ trong khoảng thời gian này Phó Bách Khải luôn sống cùng Bạch Trinh.
Cậu nghĩ kỹ rồi, chờ khi Phó Bách Khải trở về, cậu sẽ nói ly hôn với anh ta.
Đúng thật như những lời mà Bạch Trinh nói, bọn họ yêu nhau nhiều năm như vậy, chính cậu mới là kê thứ ba, tuy rằng Phương Phùng Chí không cảm thấy như vậy, nhưng cậu thật sự đã cản trở tương lai của hai người họ.
Nếu nói như vậy, vậy thì cắt đứt với Phó Bách Khải đi.
Lúc sửa sang lại đồ đạc, trong lúc vô tình lục đến đồ đạc bị đè ở dưới tủ. Một quyển notebook cũ đã ố vàng, bên trong trống không, không có chữ viết nào.
Đây là đồ mà rất nhiều năm trước đây Phó Bách Khải đã cho cậu.
Phương Phùng Chí vĩnh viễn nhớ rõ ngày hôm đó.
Làn đầu tiên cậu nhìn thấy Phó Bách Khải từ thành phố về đây, ánh mắt đầu tiên, cậu đã cảm thấy Phó Bách Khải thật đẹp. Trấn nhỉ của cậu thật sự rất nhỏ, tìm mòn mỏi cũng không tìm được người thứ hai đẹp được như vậy. Khí đó bọn họ còn chưa thành niên, còn chưa phân hoá, bà nội Phó Bách Khải gần với nhà của cậu, bảo cậu mang Phó Bách Khải đi đây đi đó.
Phó Bách Khải rõ ràng không muốn ở chung một chỗ với cậu, nhưng so với ở đây, cậu ta càng không thích sự nhốn nhào ồn ào của thân thích. Vì thế hắn liền đeo cặp sách lên đi theo Phương Phùng Chí ra ngoài.
Dọc theo đường đi Phó Bách Khải vẫn rất lạnh lùng, hỏi gì cũng chỉ đáp "ừm", nếu không thì sẽ là "à", tuyệt nhiên không nói thêm một chữ. Nhìn thấy bàn ghế trong tiểu khu, tự mình đi đến đó lấy đồ ra liền không thèm để ý đến Phương Phùng Chí nữa.
Phương Phùng Chí có hơi sợ cậu ta, lại luyến tiếc không muốn đi, vội vội vàng vàng chạy về nhà mình lấy một quyển vở nhỏ chạy đến, cùng ngồi một chỗ với Phó Bách Khải, an an tĩnh tĩnh viết viết vẽ vẽ. Lâu lâu còn lén lút nhìn lén Phó Bách Khải.
Sau khi Phó Bách Khải vẽ xong liền bỏ đi rồi, Phương Phùng Chí vội vàng cầm theo quyển vở trong tay đi theo phía sau cậu ta.
Dù sao cũng là trẻ con, bị Phương Phùng Chí cứ nhắm mắt theo đuôi như vậy, làm Phó Bách Khải thấy phiền, cậu ta đột nhiên dừng chân, quay đầu lại bực bội mở miệng nói với Phương Phùng Chí: "Không được đi theo tôi nữa."
Khi đó da mặt Phương Phùng Chí mỏng, lá gan cũng nhỏ, bị Phó Bách Khải chói lọi như vậy chán ghét nên sợ tới mức không dám nói câu nào, lòng tự trọng nho nhỏ đã vị đả kích rất lớn, cảm thấy cực kỳ mất mặt. Vì thấy cậu xoay người khoảng loạn chạy đi, nào ngờ đi được vài bước lại vấp phải thềm đá mà ngã xuống.
May mắn thềm đá không cao, chỉ một đoạn ngắn thôi, nhưng khiến cậu ngã không nhẹ.
Phó Bách Khải nhìn thấy cậu như vậy cũng hoảng sợ, tiến tới đỡ cậu dậy: "Không sao chứ?"
Phương Phùng Chí đau không nói nên lời, nhìn người mấy giây trước hung dữ với mình, lại nhìn quyển vở nhỏ vì mình té ngã mà giấy bị rách rồi, Phương Phùng Chí đã đau lại càng khổ sở, không nhịn được liền khóc.
Phó Bách Khải cũng lần đầu tiên trải qua chuyện như vậy, cho rằng Phương Phùng Chí đau quá không chịu nỗi, nhất thời không biết nên làm dao bây giờ. Cậu ta một bên xem Phương Phùng Chí có bị ngã va vào đâu không, một bên rút khăn giấy ra lau nước mắt cho Phu Phùng Chí.
Chỉ khóc một lúc, Phương Phùng Chí liền ngừng. Cậu bé xinh đẹp dịu dàng lau nước mặt cho cậu, điều này làm cho lòng cậu vui vẻ nhảy nhót, những chỗ đau đớn trên người đều quên hết.
Cậu cầm một quyển vở ở một bên, chớp chớp mắt, cuối cùng nước mắt còn lưu lại rơi xuống tiếp.
Nghe thấy vên cạnh có tiếp kéo khoá cặp, giây tiếp theo, đặt một quyển notebook vào tay cậu.
Cậu bé xinh đẹp kia ngồi xổm trước mặt cậu: "Đây là quyển mới, cho cậu, đừng khóc nữa."
Phương Phùng Chí ngơ ngác nhìn cậu ta, những sự lạnh lùng lúc nãy người này tỏ với mình đều quên mất, hiện tại lại nghĩ trong lòng, người này thật ra cũng tốt.
Cậu nhìn cậu bé ở rất gần mình, trong lòng nhảy nhót, đột nhiên trở nên xấu hồ, hôn lên trên mặt anh ta.
Cậu bé cảm thấy sửng sốt vài giây, mặt nháy mắt đã đỏ bừng m, dùng sức đẩy Phương Phùng Chí ra. Cậu ta mắng vài câu khó nghe, không thèm quan tâm Phương Phùng Chí nữa, tự mình chạy về nhà. Chỉ để lại một mình Phương Phùng Chí.
Nhưng Phương Phùng Chí cũng không thấy buồn.
Cậu được cậu bé cậu thích lau mặt và tặng đồ, hiện giờ cậu chỉ có thể trả lại cho cậu bé đó tình cảm trân quý nhất.
Cậu cảm thấy rất vui sướng.
Đáng tiếc rằng cho tới ngày hôm sau, cậu bé xinh đẹp kia đã rời khỏi trấn nhỏ đó.
Phương Phùng Chí nghĩ, không biết đến khi nào cậu với gặp lại được người đó.
Cậu đã đợi rất lâu, mãi đến khi cha mẹ Phó Bách Khải tìm tới cậu, phí báo đáp cho tiền phẫu thuận của mẹ cậu chính là gặp con trai của bọn họ một lần. Lúc đầu cậu cũng không quá để tâm, tuy rằng cậu cũng rất tin tưởng vào sự phù hợp của pheromone, nhưng cũng chỉ ôm tâm thái thử một lần mà thôi, nhưng khi nhìn thấy Phó Bách Khải thì trong nháy mắt liền nhận ra anh ta.
Cậu thay đổi ý định, cậu muốn kết hôn cùng anh ta.
Phương Phùng Chí bỏ notebook vào vali.
Nhớ tới những khát khao mình từng hi vọng, lại nghĩ tới cảnh kết hôn mấy năm nay, trong lòng cậu vẫn thấy khổ sở vô cùng, cậu vẫn luôn muốn chậm rãi cùng Phó Bách Khải, cậu còn cho rằng tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng. Nhưng nếu trong lòng Phó Bách Khải mãi mãi chỉ có Bạch Trinh, cậu không thể cản trở người kia.
Sau khi bỏ notebook vào trong vali, chờ đến khi hòan toàn nói kết thúc, cậu sẽ rời đi.
Vốn dĩ trong lòng còn nghĩ như vậy, nhưng buổi chiều cậu lại nhận được điện thoại của mẹ Phó Bách Khải, nói muốn hẹn cậu ăn bữa cơm.
Địa điểm hẹn là tiệm cà phê cách công ty Phó Bách Khải không xa.
Lúc cậu đến đó mẹ Phó Bách Khải còn chưa tới, trong lòng Phương Phùng Chí có hơi cáng thẳng, không phải chỉ vì mẹ Phó Bách Khải, còn có một nguyên nhân nhỏ là sợ gặp phải Mẫn Trì.
Cậu thấp thỏm bất an tìm một vị trí bất an ngồi xuống, một lúc sau mẹ Phó Bách Khải liền đến.
"Mẹ."
Người phụ nữ kia gật đầu chào cậu, ánh mắt nhìn trên dưới đánh giá cậu, cũng không hề khách sao với cậu liền mở miệng nói: "Bách Khải còn chưa đánh dấu con à?"
Phương Phùng Chí có hơi xấu hổ gật đầu.
Người phụ nữ không kiên nhẫn uống một ngụm cà phê: "Phùng Chí, mẹ không biết nên nói gì với con mới được nữa." bà nhìn rất phẫn nộ, lại không thể phát tác: "Tỷ lệ xứng đôi trăm phần trăm, ông trời cũng đang giúp hai đứa, sao con lại không biết tranh thủ thế?"
Phương Phùng Chí cúi đầu, hai tay cấu lấy nhau: "Không phải..."
"Mẹ, Bách Khải anh ấy có người anh ấy yêu, anh ấy và con không thể..."
"Ai?"
"Là cái đứa tên Bạch Trinh?"
"Đứa trẻ đó mẹ biết, đúng thật rất tốt, nhưng tiếc là pheromone của nó không có cứng đôi cao như con với Bách Khải."
Bà nhìn mặt Phương Phùng Chí có hơi tái đi, quyết định an ủi cậu một chút: "Hôm nay mẹ đã gọi điện thoại cho Bách Khải, nó nói bọn nó sẽ cắt đứt, sẽ không liên hệ nữa."
"Cái gì?"
Cậu ngơ ngác nhìn mẹ Phó Bách Khải, tuy rằng là một Omega, nhưng bà làm việc trước nay đều nói một thì sẽ không là hai, cũng không thích vòng vo, nếu bà nói là cắt đứt, vậy hai người kia chắc chắn là cắt đứt.
Nhưng Phó Bách Khải tự nguyện sao?
Đột nhiên bàn tay người phụ nữ đặt lên tay Phương Phùng Chí, bà nhìn Phương Phùng Chí: "Phùng Chí à, mẹ sẽ giúp con, năm nay con tránh đừng cãi nhau, cùng Bách Khải có một đứa con."
_____
Làm được nửa chương này lại thấy đau lòng quá nên dừng lại. Chắc chắn sau này PPC sẽ gặp được người thật sự yêu thương em 😔