Hôm nay Mẫn Trì về rất sớm, còn chưa tới giờ đã về rồi. Vốn dĩ còn có một cuộc họp nữa cũng đổi thành hôm khác. Mặt Phó Bách Khải không có biểu cảm gì nhìn cánh cửa văn phòng khép chặt, đưa văn kiện trên tay cho thư kí của Mẫn Trì.
Lúc rời đi, bên cạnh có đồng nghiệp đang nhỏ giọng thảo luận về pheromone Omega trên người Mẫn Trì. Mấy ngày trước đã vó, nhưng vào buổi sáng hôm nay, hương vị pheromone kia lại càng thêm nồng đậm hơn.
Là một Alpha cấp S, Phó Bách Khải đương nhiên cũng có thể ngửi thấy. Cho dù trên người Mẫn Trì có pheromone của người nào cũng chẳng liên quan đến anh ta, nhưng mà vấn đề là, mùi hương pheromone làm anh ta thấy quá quen thuộc, quả thật giống như đúc mùi của Phương Phùng Chí.
Ngay cả chính anh ta cũng có lúc đã nghi ngờ rằng mùi pheromone này liệu có phải là của vợ mình hay không.
Nhưng đây không thể nào xảy ra.
Nhưng anh ta vẫn không khống chế được mà suy đoán. Anh ta lại càng oán hận hai chữ "định mệnh" hơn. Chính định mệnh đã trói buộc anh ta, làm cho anh ta sinh ra dục vọng chiếm hữu với Phương Phùng Chí, thậm chí còn làm anh ta sinh ra những ý tưởng ngu xuẩn. Bây giờ anh ta có thể về nhà để tìm xem, xem thử xem Omega nhát gan trông có vẻ nghe lời kia có phải không ngoan ngoãn ở nhà hay không, tuyến thể của cậu có phải không sạch sẽ đã bị người khác đụng vào rồi không.
Nhưng anh ta sẽ không làm như vậy.
Anh ta không muốn cuối đầu trước vận mệnh, Omega chẳng đúng chút nào kia không xứng có thể khoá chặt cả đời anh ta.
Sau khi tắm rửa xong, Phương Phùng Chí ngồi trên giường uống một ngụm nước lạnh.
Đêm qua vừa nhận được pheromone từ Mẫn Trì, bây giờ lại bắt đầu trống rỗng, có lẽ là cậu thiếu pheromone của Alpha quá lâu rồi, sau khi bị đánh dấu, cảm nhận một lần liền không thể bỏ, khát cầu đối với pheromone mỗi ngày một lớn, muốn được hấp thụ thật nhiều. Trong thân thể rất nóng, d/ương v/ật dưới thân đã ngẩng đầu, bây giờ cậu chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn.
Mẫn Trì ở phòng ngủ mở hội nghị video, hắn nhìn bên phía Phó Bách Khải bọn họ báo cáo ở bên kia. Bên phía Phó Bách Khải mở đèn ấm màu vàng, nhưng mặt anh ta vẫn như vậy, vẫn xinh đẹp quạnh quẽ. Có lẽ cả đời này Phó Bách Khải cũng chưa từng nghe ai nói rằng anh ta xinh đẹp, nhưng Mẫn Trì thì vẫn luôn cảm thấy anh ta có một khuôn mặt xinh đẹp, hắn thích hình mẫu thế này. Cả người đều là hình mẫu mà Mẫn Trì thích.
Lúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên bị gõ vang: "Mẫn tiên sinh... tôi có thể vào không?"
Phương Phùng Chí.
Sự tồn tại của Omega này luôn nhắc nhở hắn, Phó Bách Khải có tốt thế nào đi nữa, nhưng anh ta ngoại tình.
Vì sao lại muốn ngoại tình chứ?
Phó Bách Khải bọn họ mơ hồ nghe được âm thanh, hơi dừng lại một chút.
Mẫn Trì tắt tiếng, cách một lớp cửa, hắn cũng có thể ngửi được pheromone của Phương Phùng Chí: "Vào đi."
Omega kia cứ sợ sệt đi vào, mặt đỏ vô cùng: "Tiên sinh, bây giờ tôi có hơi, có hơi không được thoải mái..." Nói xong, cậu ngẩng đầu, lại nhìn thấy đôi mắt Mẫn Trì đang nhìn vào màn hình máy tính, mới kinh ngạc phát hiện Mẫn Trì hình như còn đang làm việc. Cậu có chút xấu hổ đứng tại chỗ: "Mẫn tiên sinh, lát nữa tôi lại đến..." Nói xong liền tính rời đi, nhưng người phía sau lại mở miệng: "Không cần đâu, sắp xong rồi."
Hắn tắt camera, tại nghe truyền đến tiếng của Phó Bách Khải: "Mẫn tổng?"
"Các cậu cứ tiếp tục, bên phía tôi đang có chút chuyện không tiện mở camera."
Nói xong hắn kéo lấy một bên ngăn kéo lấy thuốc ức chế ra. Phương Phùng Chí nhìn thấy liền sửng sốt, trong lòng không khỏi có chút áy náy, cậu đi đến phía trước vài bước nói: "Có cần tôi giúp không?"
Lời còn chưa nói xong, kim tiêm đã bị cắm vào trong mạch máu. Mẫn Trì cau mày, đẩy mạnh hết thuốc vào, những pheromone không chịu khống chế cũng chậm rãi bị áp xuống. Thường ngày hắn thích đeo tai nghe, giọng Phó Bách Khải rất dễ nghe, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, nhưng hiện giờ Mẫn Trì chẳng sinh ra chút cảm giác nào, chỉ cảm thấy cả người đều lạnh toát.
Hắn nhìn Phương Phùng Chí vốn đang muốn chạy lại bàn mình: "Lại đây."
Phương Phùng Chí nghe lời đi qua, dư quang trong ánh mắt nhìn thấy vài người trên màn hình máy tính, cậu hoảng sợ, vội vàng lùi về phía sau vài bước.
"Không sao đâu, camera và tiếng đều đã tắt rồi."
Ánh mắt Phương Phùng Chí vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, trên màn hình có một người là Phó Bách Khải, trong lòng cậu sinh ra một cảm giác tội ác, cuống quít dời tầm mắt đi.
Mẫn Trì nhìn bộ dạng của cậu rõ ràng đã không thể chịu đựng nỗi, sắc mặt ửng hồng giống như nhiều năm chưa từng được cảm nhận được pheromone dễ chịu, d/ương v/ật dưới thân cũng hưng phấn dựng lên rồi, lại còn bởi vì nhìn thấy chồng mình mà xấu hổ, muốn ngoan ngoãn ở một bên chờ hắn kết thúc cuộc họp. Mẫn Trì vương tay ra, nói lại lần nữa: "Lại đây đi"
Omega như vừa tỉnh mộng nhìn hắn, cậu ngửi được pheromone mãnh liệt của Alpha, cậu vị pheromone quyến rũ không chịu nỗi, lỗ sau không thể ngăn được mà chảy đầy chất lỏng, hai chân cũng đứng không vững. Cậu miễn cưỡng cố gắng quên mất chồng mình trên màn hình, khẽ cắn môi, đi đến trước mặt Mẫn Trì, nhìn Alpha đang vương vòng tay hướng về mình, có hơi không hiểu được ý hắn.
Giây tiếp theo, cậu bị người ta kéo xuống, trái tim cũng đột nhiên rơi xuống theo. Cậu bổ nhào vào trong lòng Mẫn Trì.
Mùi khói đặc quánh lập tức bao quanh cậu, Phương Phùng Chí choáng váng, mặt dán trên người Mẫn Trì không muốn rời đi, cậu cảm giác được Alpha đang vỗ vào đùi hắn: "Ngồi lên đây."
Phương Phùng Chí bị mê hoặc đến nỗi đầu óc choáng váng, Mẫn Trì nói cái gì thì nghe cái đó, dựa theo sức lực của Mẫn Trì nâng chân lên ngồi trên đùi hắn. Bởi vì cậu không quá cao, hai chân không có điểm tựa nào mà lơ lửng ở không trung, chỉ có thể ôm chặt lấy Mẫn Trì.
Mẫn Trì xoa eo cậu, chỗ hắn chạm qua liền mềm nhũn, mông nhỏ mượt mà lại nhếch lên, Mẫn Trì thuận tay mà xoa nén.
Phó Bách Khải còn đang báo cáo tình huống của bộ phận anh ta, Mẫn Trì nghe, đôi mắt nhìn vào gương mặt xinh đẹp kia của Alpha. Không hề tập trung cung cấp pheromone cho Phương Phùng Chí. Dục vọng của Phương Phùng Chí được thoả mãn nửa vời, không biết vì sao lần này pheromone lại ít đến vậy, cậu thấy không thoả mãn, giãy giụa kéo nút thắt trên quần áo của Mẫn Trì, giống như chú cún nhỏ ngửi mùi hương của chủ nhân, vùi mặt vào trong cổ áo của Mẫn Trì. Pheromone nồng đậm nháy mắt tràn ngập trong khoang mũi, của người Phương Phùng Chí sung sướng đến phát run, miệng không tự giác được phát ra âm thanh hừ hừ.
Âm thanh này át cả tiếng nói chuyện của bọn họ trong hội nghị, Mẫn Trì không nặng không nhẹ vỗ mông cậu: "Đừng kêu."
Phương Phùng Chí giật mình, siết chặt lòng bàn tay, rên rỉ càng lớn hơn.
Mẫn Trì sửng sốt, lúc này mới phát hiện tay mình không viết từ lúc nào đã đặt trên mông Phương Phùng Chí, vừa rồi còn vỗ vỗ vài cái. Hắn như giật điện lập tức dời tay đi. Trong lòng vô cùng phỉ nhổ hành vi của chính mình, sợ doạ tới Omega, phóng ra pheromone để trấn an: "Nhỏ tiếng chút."
Ở bên màn hình đối diện Phó Bách Khải đã báo cáo xong, nhìn màn hình đen như mực bên phía Mẫn Trì: "Đại khái là như vậy, Mẫn tổng có vấn đề gì không?"
Mẫn Trì nhìn Phương Phùng Chí vẫn đang rầm rì, biết cậu bây giờ chẳng thể nghe hắn nói bất cứ lời nào, không biết nghĩ nghĩ thế nào, Mẫn Trì đột nhiên tháo một bên tai nghe, nhét vào tai Phương Phùng Chí. Vừa vặn vên kia Phó Bách Khải đang nói chuyện: "Mẫn tổng, anh có đó không?"
Phương Phùng Chí dừng lại, cậu nghe thấy tiếng của chồng cậu.
Ý thức như hồi phục được hơn phân nửa, cậu mạnh mẽ ngẩng đầu, lại thấy Mẫn Trì áp sát tai cậu: "Đừng lên tiếng."
Thừa nhận pherpmone của Alpha mang đến khoái cảm cho cậu, Phương Phùng Chí nhìn Mẫn Trì mở tiếng, thân thể nháy mắt liền cứng đờ, lung tung nghiêng đầu cắn vào cánh tay bên cạnh, tiếng rên rỉ bị lấp kín trong cổ họng. Chồng cậu đang làm việc, trong lúc đó, cậu lại đang dựa vào trong lòng cấp trên của anh ta, hấp thu pheromone của hắn mà cảm nhận khoái cảm.
Cậu như ngừng thở, thân thể run rẩy càng lúc càng lợi hại.
Mẫn Trì nhìn cậu một cái: "Không có chuyện gì nữa, tan họp."
Người phía bên kia còn đang nói thêm vài câu gì đó, Mẫn Trì thất thần mà ứng phó, tay để ở trên eo Phương Phùng Chí không tự giác mà vuốt ve.
Chờ đến khi cuộc họp kết thúc, cánh tay hắn đã ướt một mảng lớn. Mẫn Trì không để ý tới, mặt không biểu cảm mà phóng một lượng pheromone dày đặc.
Cả người Phương Phùng Chí run rẩy đến bất bình thường, hai chân lơ lửng ở không trung cũng rung lắc không ngừng, ngón chân không tự giác mà cuộn tròn lại. Trong đầu còn nghĩ đến âm thành của Phó Bách Khải, điều này làm cậu cảm thấy xấu hổ khi bị chồng bắt gặp đang ngoại tình, nhưng dục vọng thì không cho phép cậu nghĩ nhiều như thế, cậu ngoan ngoãn nằm trong lòng Mẫn Trì, người vừa gầy vừa nhỏ, thân thể to lớn của người đàn ông hoàn toàn bao bọc lấy thân thể cậu. Nếu thông minh hơn một chút, có lẽ cậu sẽ phát hiện tư thế thế này quá nguy hiểm, cậu đang bị một Alpha cấp S sống sờ sờ ôm trong lòng, bàn tay có thể dễ dàng động vào bất cứ đâu trên thân thể cậu, hơn nữa không cần động thủ, chỉ cần pheromone của hắn thôi đã có thể làm cho Phương Phùng Chí không thể nào phản kháng.
Người đàn ông này có thể làm ra bất cứ chuyện gì đối với cậu.